Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 18






Tiết Đan Dung biểu tình rõ ràng biến đổi, môi đỏ mím chặt, như đang cố nén thứ gì đó, nhưng y không nói gì, chỉ xoay người, tìm một khoảng đất trống ngồi xuống.

Phương Triều Chu nhìn Tiết Đan Dung đột nhiên cách xa mình như vậy, sửng sốt một chút, nhưng nghĩ lại, đây mới là tiểu sư đệ lúc bình thường, lúc trước tiểu sư đệ không quá bình thường, nhất định là do độc tố làm hại não.

Bọn họ ngây người ở cái miếu cũ này một đêm, Phương Triều Chu vốn muốn chú ý động tĩnh bên ngoài cùng Tiết Đan Dung, nhưng không bao lâu hắn liền gục xuống ngủ, đến khi tỉnh lại thì bị Tiết Đan Dung đánh thức.

“Nhị sư huynh, chúng ta cần phải đi.

” Tiết Đan Dung lãnh đạm nói, sau đó cầm Đoạn Thủy kiếm, giải trừ kết giới, đi ra ngoài trước.

Phương Triều Chu vội vàng đứng dậy, nhưng hắn vẫn chưa chỉnh chu lại đầu tóc cùng y phục, chỉ có thể mở miệng hô một câu.

“Tiểu sư đệ, đợi ta với!”
Chờ hắn sửa sang lại tốt y phục cùng đầu tóc, đi ra ngoài, Tiết Đan Dung đã ngự kiếm, Phương Triều Chu thấy thế, vội vàng đi lên.

Nhưng lần này Đoạn Thủy kiếm có vẻ khác trước, thời điểm bay lên hơi lung lay, nhiều lần Phương Triều Chu nhịn không được hút một ngụm khí lạnh, pháp bảo bản mạng sẽ căn cứ tâm tình của chủ nhân mà bày ra các trạng thái bất đồng, hiện tại tâm tình tiểu sư đệ không tốt sao?
Nghĩ như vậy, Phương Triều Chu càng thêm cẩn thận, dọc đường không nói chuyện với Tiết Đan Dung, sợ chọc đối phương càng thêm tức giận, nhưng dù hắn không mở miệng, tâm tình của Tiết Đan Dung cũng không chuyển biến tốt đẹp, thậm chí còn hơi có khuynh hướng tăng lên.

Thời điểm bọn họ tới thành Tương Liên, Phương Triều Chu vội vàng gọi Tiết Đan Dung một tiếng.

“Tiểu sư đệ.


Tiết Đan Dung đang quay lưng về phía hắn hơi nghiêng người, ánh nắng chiếu lên sương mặt y, hạ thấp vài phần hàn ý.


“Tiểu sư đệ, ta còn có chút việc, ngươi cứ về khách điếm trước đi.


Phương Triều Chu nghĩ, nếu hắn trở về khách điếm cùng Tiết Đan Dung, kiểu gì mọi người cũng hỏi hắn vì sao lại đi cùng tiểu sư đệ, có phải mấy ngày nay đều ở với tiểu sư đệ hay không.

Hắn sợ mọi người hiểu lầm, miệng truyền miệng, hắn vẫn là nên bảo trì khoảng cách với Tiết Đan Dung.

Tiết Đan Dung nghe vậy, nhìn hắn một cái, ngữ khí so ngày xưa càng thêm lãnh đạm, “Tùy ngươi.


Nói xong, y quay đầu lại, chờ đến khi cách khách điếm không xa, Tiết Đan Dung cho kiếm bay xuống thấp một nửa, trực tiếp nhảy xuống.

Gió thổi tung bay vạt áo trắng, đuôi tóc dài hơi bay lên, Tiết Đan Dung nhảy xuống tựa như tiên nhân hạ phàm, bá tánh chung quanh nhịn không được phát ra một tiếng cảm than kinh ngạc, mà sau khi nhìn thấy mặt Tiết Đan Dung, bọn họ ngây ngẩn cả người, không phát ra thanh âm gì, chỉ biết si ngốc mà nhìn, nhưng Tiết Đan Dung lạnh lùng, nhanh chóng đi về phía khách điếm.

Phương Triều Chu bị bỏ rơi bên trên cũng vội vàng nhảy xuống, hắn đi xuống, Đoạn Thủy kiếm lập tức thu nhỏ, bay lại về tay Tiết Đan Dung.

Phương Triều Chu nhìn theo bóng dáng Tiết Đan Dung, sau đó thay đổi phương hướng, đi một chỗ khác.

Hắn định ở bên ngoài một lúc, sau đó mới về  khách điếm.

Chỉ là đi đâu bây giờ?
Hắn nghĩ nghĩ, liền đi tới thư phô gần đó, nhưng còn chưa đi vào, trên eo liền bị một cái roi quấn lại.

“Ta rốt cuộc tìm được ngươi.


Phía sau vang lên một thanh âm.

Phương Triều Chu dừng một chút, quay đầu lại.

Quả nhiên là cái tiểu ma đầu kia.

Hắc y thiếu niên cầm một đầu roi khác, khuôn mặt nhỏ khẽ nâng, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm hắn, trong mắt hình như có ý đánh giá, nửa ngày, thiếu niên dùng sức kéo roi, Phương Triều Chu chỉ thấy trước mắt tối sầm, thời điểm hai mắt khôi phục ánh sáng, hắn đã không ở trên đường.

Chỗ này hình như là một kết giới đặc thù.

Chung quanh tối om, chỉ có chỗ của hắn và Lê Châu có ánh sáng.

“Không phải ngươi bị cha ta trói lại sao? Hắn thả ngươi đi?” Lê Châu không buông cây roi buộc trên eo Phương Triều Chu, còn đi một vòng xung quanh Phương Triều Chu, dừng lại, dùng cán roi nhẹ nhàng chọc chọc tay Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu nghe vậy, không khỏi nhớ tới bộ dáng Lê Nhất Diệp bị Đoạn Thủy kiếm thọc vào tim, xem ra Lê Châu còn chưa biết lão cha nhà mình xảy ra chuyện.

“Ta tự mình thoát ra.

” Phương Triều Chu nói nửa thật nửa giả.

Lê Châu không quá tin tưởng, “Ngươi có thể thoát khỏi ma trảo của cha ta?” Hắn nhíu mày, lại nói, “Cũng có khả năng, dù sao cha ta cũng có hứng thứ với bảo bối Đan Dung hơn.


Nói tới đây, hắn nặng nề mà ‘hừ’ một tiếng.


Chung kết tu chân đại hội ngày ấy, hắn trói lại một cái Tiết Đan Dung hang dởm, sau đó một gia hỏa Phong Nguyệt Am đem người bắt đi, hắn cũng không quá để bụng, nhưng bảo bối Đan Dung của hắn duổi theo, cha hắn lại đuổi theo Tiết Đan Dung, hắn sợ cha gây bất lợi cho Tiết Đan Dung, lập tức chặn đường, nhưng cuối cùng hắn cũng không địch lại cha hắn.

Cũng không biết sau đó cha hắn đuổi theo có làm chuyện gì quá mức không.

“Đúng rồi, thời điểm ngươi chạy ra có nhìn thấy bảo bối Đan Dung của ta không? Y có bị cha ta bắt hay không? Ta hỏi thăm qua, y vẫn chưa trở về khách điếm, Thiên Thủy Tông các ngươi đã tìm mấy ngày.

” Trong mắt Lê Châu tràn ngập khẩn trương, giống như rất sợ Tiết Đan Dung xảy ra chuyện.

Phương Triều Chu suy nghĩ một chút, nói: “Không thấy, nhưng có lẽ y không có việc gì đi.


“Sao ngươi biết được? Cha ta là loại không bằng cầm thú, khinh nam bá nữ, nếu hắn khi dễ bảo bối Đan Dung thì làm sao?” Lê Châu mắng Lê Nhất Diệp một cách thuần thục, không giống như đang mắng cha mình, ngược lại như là đang mắng kẻ thù, “Không được, ta không thể ở chỗ này, ta phải đi về.


Nói xong, hắn liền bước lên phía trước một bước, nhưng đột nhiên lại trở về, trong mắt vô cùng cảnh giác, “Từ từ, ngươi đã biết thân phận của ta đúng không?”
Kỳ thật Phương Triều Chu đã sớm đoán được, nhưng hiện tại chỉ có thể làm bộ như mới biết, “Ta vừa mới biết.


Lê Châu nhướn mày, giật roi một cái, kéo Phương Triều Chu lại gần, “Ta không thích người khác biết chuyện của ta.


Phương Triều Chu nghe thế, nhịn không được nghĩ, nếu không phải hắn có thể sử dụng Đoạn Thủy kiếm, hiện tại hắn đã không phải ‘người khác’, mà là mẹ kế của tiểu ma đầu này.

“Ngươi nói xem ta có nên giết ngươi hay không?” Tiểu ma đầu không hề biết mình bị Phương Triều Chu chiếm tiện nghi, hắn cố ý hạ giọng, muốn uy hiếp.

Nhưng căn bản hiện tại Phương Triều Chu không sợ hắn, đại ma đầu cũng đã đắc tội, thêm một tiểu ma đầu thì có làm sao? Dù sao Lê Châu cũng không đánh lại hắn.

Có khi nhiều kẻ thù, đến lúc đó bọn họ còn sẽ đánh nhau để tranh đoạt quyền lợi giết hắn ‘-‘.

Cho nên Phương Triều Chu cúi đầu nhìn cái roi trên người, một tay trực tiếp kéo ra.

Lê Châu thấy Phương Triều dám giựt roi của mình xuống, đôi mắt trừng lớn, chuẩn bị trực tiếp phát hỏa, nhưng Phương Triều Chu thấy thế lại không vội mà vỗ vai Lê Châu, “Ngươi không giết được ta, trừ khi gọi cha ngươi tới hỗ trợ.


Lê Châu không thể phản bác những lời này, hắn trừng mắt nhìn Phương Triều Chu, “Hiện tại ta không giết được ngươi, nhưng không có nghĩa về sau cũng như vậy.


“Vậy để sau hẵng nói.

” Phương Triều Chu không cho hắn mặt mũi.

Lê Châu lại càng tức giận, khuôn mặt nhỏ tức đỏ, trong mắt ứa ra lửa giận, nhưng đột nhiên, hắn lại nhịn xuống hỏa khí, “Vậy ngươi có nhìn thấy một người giống bảo bối Đan Dung như đúc không?”
“Không có.

” Phương Triều Chu quyết đoán phủ nhận.

Hắn đương nhiên không gặp qua, lúc đấy hắn không có soi gương a.

Ánh mắt Lê Châu nhìn hắn càng hoài nghi, sau đó đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy eo Phương Triều Chu, sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi, “Chính là ngươi, ta ôm qua ngươi, cảm giác kia ta còn nhớ rõ, ngươi……” Hắn tức giận nghiến răng, mấy lời nói ngu xuẩn của hắn lúc đấy đều bị gia hỏa này nghe được, “Có phải ngươi còn nhớ mấy lời ta nói đêm đó?”
Không thể không nói, Phương Triều Chu vẫn là một người thức thời, “Đêm nào cơ? Chúng ta từng gặp nhau sao?”
Nhưng hắn càng nói như vậy, Lê Châu càng sinh khí, đại khái do tuổi nhỏ, hắn vừa xấu hổ lại vừa tức giận, buông Phương Triều Chu ra, “Quên hết toàn bộ lời ta nói, cũng không được nói với bảo bối Đan Dung, có nghe hay không? Nếu không, ta nhất định giết ngươi, mười năm cũng được, năm mươi năm cũng được, mấy trăm năm cũng vậy, ta khẳng định sẽ giết chết ngươi.



Nói đến nói đi, hắn chỉ là uy hiếp muốn giết Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu lắc đầu, “Yên tâm, ta sẽ không nói gì hết.


Lê Châu hừ một tiếng, vẫn không quá vui vẻ, hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, muốn tìm trở về, mà trận này rất dễ lấy về, bởi vì hắn nhớ thời điểm trói Phương Triều Chu đi, Phương Triều Chu đang ngồi trên đùi cha hắn.

“Đúng rồi, ngươi có quan hệ gì với cha ta? Vì sao lại ngồi trên dùi hắn? Có phải ngươi muốn làm mẹ kế của ta không?” Lê Châu căm tức nhìn Phương Triều Chu, không đợi Phương Triều Chu phủ nhận, hắn đã giành trước một bước nói, “Ngươi đừng nghĩ, tưởng cũng không có khả năng, cha ta sẽ không bao giờ thích……”
Hắn đánh giá Phương Triều Chu từ trên xuống dưới, vốn định công kích ngoại hình Phương Triều Chu, nhưng hình như không có địa phương nào để công kích, hắn dừng một chút, rốt cuộc tìm ra một điểm.

“Vô sỉ như vậy, dâm đãng như vậy, loại muộn tao! Ngươi không biết xấu hổ, câu dẫn cha ta, còn cố ý câu dẫn ta.


Hắn cảm thấy là do Phương Triều Chu, bằng không đêm đó hắn mới không nói mấy lời như vậy.

Hơn nữa Phương Triều Chu chính là muộn tao, đêm đó trốn phía sau hắn, sau lại tránh sau tên Phong Nguyệt Am kia, còn trốn sau cha hắn, cuối cùng lại chết sống ôm bảo bối Đan Dung không buông tay.

Khó trách cha hắn cũng nói Phương Triều Chu muộn tao.

Cha hắn cũng đã nói như vậy, vậy sự thật chính là thế.

Lê Châu lại nghĩ tới việc Phương Triều Chu từng nắm tay hắn, càng thấy bản thân nghĩ đúng, người này đang muốn câu dẫn hắn.

Vậy hắn có thể để gia hỏa này thực hiện được sao?
Đương nhiên không thể.

Cho nên Lê Châu thở phì phì nói: “Ngươi đừng nghĩ câu dẫn ta, tâm của ta đã thuộc về bảo bối Đan Dung, ngươi câu dẫn thế nào cũng không thành công, cho dù ngươi cởi hết quần áo đứng trước mặt at gọi ca ca, ta cũng sẽ không phản ứng ngươi.


Phương Triều Chu:?
Hình như có gì đó không hợp lý.

Lê Châu thấy Phương Triều Chu nhìn hắn, càng tức giận, “Không được nhìn ta, còn muốn câu dẫn ta sao? Ta mới không thèm nhìn mấy cái xiếc của ngươi.

Hừ, cũng chỉ có tên cầm thú kia mới phản ứng được, nhưng ta cảnh cáo ngươi, không cần ôm ý tưởng làm mẹ kế của ta, có phải ngươi muốn làm mẹ kế của ta, sau đó giống như trong thoại bản viết, cái gì mà con riêng của mẹ kế? Tưởng cũng không cần tưởng!”
“Cái kia……” Phương Triều Chu thật sự không nghe nổi nữa.

Nhưng hắn vừa mở miệng, Lê Châu đã gấp không nổi mà đánh gãy, “Câm miệng, có phải ngươi định nói ta đã hiểu lầm? Ta mới không hiểu lầm, ta còn muốn nói cho cha ta, nói ngươi quấn quýt si mê ta không bỏ, còn muốn gọi ta là ca ca!”
Phương Triều Chu:……
Không phải, rốt cuộc gần đây tiểu ma đầu này xem mấy cái gì?.