Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha

Chương 25: 25: Ba Mẹ Con Như Thế Nào






Vậy là năm học thứ hai đã bắt đầu!
Tương tự năm ngoái, Vân Hà được phân chung lớp với nam chính, Y Nhiên và Thanh Trúc vẫn là bạn cùng lớp.

Phải nói là dính như sam!
Vì sự cố năm ngoái mà từ năm nay trở đi rèn luyện thân thể được chú trọng.

Đơn cử như bổ sung lớp võ tự vệ cho beta và omega.

Đối với lớp alpha tương lai đi vào trung tâm chiến trận thì không còn gì để nói.

Nếu phải nói ra thì chính là "vắt kiệt" theo nghĩa đen.

Vân Hà bỗng dưng cảm thấy tội nghiệp bản thân, tự dưng lại xuyên vào địa ngục trần gian bản hiện đại.

Nhưng ý chí sinh tồn của cô cũng cực tốt.

Đối với con người đã từng chết một lần như Lê Vân Hà mà nói thì cô cảm thấy không có việc gì có thể làm khó được cô.

Đến chết cô cũng đã làm rồi cơ mà.

Còn việc gì khó hơn nữa chứ!
Còn có một việc khiến Vân Hà nghĩ tới đều thấy chờ mong.

Đến trường thì có thể chọc tức ngài nam chính rồi.

Trải qua một mùa hè mà một tuần đều có thể nhìn thấy vị nam chính ba lần, Vân Hà chân chính cảm thấy cậu ấy cũng đáng yêu lắm.

Nhất là cảm giác có thể làm ngài nam chính cao cao tại thượng cứng họng, rất sảng khoái, rất thoải mái! Nói chung Vân Hà cũng biết rằng món gì ăn nhiều cũng sẽ ngán, nhưng nghiễm nhiên chọc ghẹo nam chính thì không hề chán tí nào.

Vân Hà thề là cô có thể đấu đá với ngài nam chính thêm mười năm nữa!
Khụ...
Vân Hà làm như vậy là vì tốt cho nam chính mà thôi.

Chẳng phải cô đang thực hiện nghĩa vụ của một vai phản diện hay sao.

Vai phản diện có vai trò gì trong một câu truyện? Này còn phải hỏi nữa sao, tất nhiên là ngán đường nhân vật chính để nhân vật chính có thể trưởng thành và mạnh mẽ hơn rồi.

Đã đọc "Đại tướng quân đế quốc" rồi thì Vân Hà hiểu rõ thủ lĩnh quân Dolomus mới là boss phản diện sau màn, còn cô tính ra chỉ được gọi là phản diện đợt đầu mà thôi.

Nhưng không hề gì, nhiệt huyết làm việc của Vân Hà không hề giảm xuống tí nào.

Không có cô thì làm sao nam chính có thể tự tin đối diện với boss phản diện được chứ.

Vân Hà không hề nhận ra rằng cô đang chăm chú hướng đến nghề nghiệp làm giáo viên hướng dẫn hết sức tận tuỵ vì đứa học trò nhỏ duy nhất này.


Trường học của cô, công bằng mà nói thì là căn cứ quân sự, có một cái gì đó khác.

Mẹ nó, đổi tên lớp rồi.

Năm ngoái khó khăn lắm Vân Hà mới quen thuộc được cách đặt tên kì cục của hiệu trưởng trường này.

Học sinh mới thì phân theo giới tính và thành tích, những người thuộc top 35 sẽ ở lớp 1A, 1B và 1O.

Sau đó các học sinh có thành tích kém hơn một chút sẽ ở lớp 1A2, 1A3, 1B2, 1B3,...
Cái thể loại đặt lớp đặt tên kiểu gì vậy?!
Chưa kể, còn một đống các thể loại lớp cho các môn đặc thù khác.

Khi học quân sự mà có nội dung về hành quân theo đại đội, trung đội là Vân Hà sẽ loạn cào cào vì thực sự cô rất kém khoản ghi nhớ những thứ này.

Khi ấy, các lớp A sẽ trộn lại rồi chia lại thành từng trung đội riêng.

Bởi vì như vậy mà có lần Vân Hà đã phải đào vội một cái hố rồi chui xuống.

Cô đi nhầm trung đội!
Đội trưởng trung đội hôm ấy cho các bạn luyện tập xác định toạ độ trên pháo.

Vân Hà ngáo ngơ đi vào, cô cũng không hề nhận ra những gương mặt không quen thuộc cùng bài giảng xa lạ kia.

Chăm chú chăm chú hoà mình vào nghe giảng.

Sau đó, đội trưởng trung tá của cô chạy sòng sọc sòng sọc sang kéo người về lớp.

Vân Hà muốn đội quân, đào hố trốn lủi luôn.

Quá mất mặt!
Khụ, vào chính sự.
Năm nay hiệu trưởng không biết là được truyền lửa của ai mà đổi thành chia lớp theo số la mã.

2I, 2II, 2III,...
Cái ý tưởng này đúng là khó nói thành lời mà.

Vân Hà chỉ có thể thở dài trong lòng.

Hiệu trưởng ở trường là sếp bự nhất, ở làng thì phải theo lệ làng thôi.

Vân Hà khổ sở ghi nhớ lớp mình là lớp 2I.

Sau đó là lớp quân sự, trung đội 35, tiểu độ 12, tổ 4.

Phiền não.


Bởi vì cô thực sự có quá nhiều lớp!
Trường cô học cũng chia theo nhiều khu vực, thế là Vân Hà mỗi ngày đều khổ sở ghi nhớ con đường đến các khu vực học.

Có thể nói rằng đối với đồng chí Lê Vân Hà mà nói thì học tập không khó, khó là tìm ra nơi học tập!
Đường Thế Trung so với Vân Hà cũng không dễ chịu mấy.

Hắn âm trầm nhìn Vân Hà.

Hắn nhận ra kẻ thù của mình ngang nhiên học chung lớp với mình, lại còn rất được lòng các bạn cùng trang lứa.

Quả thật, tính tình của Vân Hà rất tốt, có thể nói là alpha dịu dàng chu đáo nhất hắn từng gặp.

Nhưng mà hắn thật sự không cam tâm, hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm phát ra từ da thịt của Vân Hà, tựa như là mùi vị của kẻ sát nhân.

Hắn nhịn không được mà phát ra sự cảnh giác tối đa với Vân Hà mọi lúc, nhưng mà chị hắn lại thích tên chết tiệt này nhiều như vậy.

Có cái gì để thích cơ chứ? Nếu như Vân Hà có thể nghe được tiếng lòng của nam chính thì cô sẽ đưa cho nam chính một ngón tay cái.

Cô đúng là kẻ sát nhân, nhưng nạn nhân cũng là cô.
Tiếng chuông reo vang, đánh dấu thời điểm có thể về nhà đánh một giấc rồi.

tựa như là thói quen, Vân Hà đợi Y Nhiên ở cổng trường.

Cô xuyên đến hai năm, cũng ngần ấy thời gian đi bộ đến trường, phương tiện di chuyển ở đây không thịnh hành các loại như xe buýt hay ô tô, xe máy lại càng không thấy, thứ được dùng nhiều nhất chính là chân.

Y Nhiên còn có hai cái đuôi là nam chính và nữ chính cùng xuất hiện.

Trúc tập mãi thành quen, nhìn thấy Vân Hà thì tự động nhường chỗ cho hai cô nàng đi cùng nhau, còn cô sẽ đi bên cạnh bạn trai.

Dù vậy, ánh mắt cô chưa từng rời khỏi hai người kia.

Giống như cô, ánh mắt của bạn trai cũng chưa từng rời hai con người đi phía trước.

Nhiều lúc Trúc còn cảm thấy cô và Trung yêu nhau được là vì cùng có sở thích quan sát cặp đôi Y Nhiên và Vân Hà.
Y Nhiên tính tình xởi lởi, gặp là ngay lập tức líu ríu bên tai Vân Hà.

"Tớ sang nhà cậu chiều nay được không?"
"Được."
"Thế cô chú đã về chưa?"
"Về rồi.

Được hai ba hôm rồi."

Ba mẹ Vân Hà, à chính xác thì là ba mẹ của nguyên chủ đã trở vể và chấp nhận Vân Hà.

Chuyện này dù đã qua mấy ngày nhưng vẫn khiến Vân Hà kinh ngạc không thôi.
2 ngày trước
Ba mẹ Lê trở về nhà lúc trời chạng vạng, khi ấy Vân Hà còn đang tắm dở.

Sau khi thân thể sạch sẽ thơm tho bước ra thì Vân Hà đã bị mẹ Lê tóm xuống phòng khách nói chuyện.

Bà nói trong thời gian nghỉ dưỡng thì bà đã suy nghĩ rất nhiều.

"Mẹ cũng chỉ có một đứa con gái, đó là con."
Vân Hà đương nhiên là hiểu.

Họ chấp nhận cô.

Họ thực sự đã chấp nhận cô.
"Con hiểu rõ chúng ta chứ?"
"Con biết tất cả mọi chuyện mà Vân Hà trải quá, kể cả suy nghĩ và tình cảm của cô ấy."
"Như vậy thì" – bà hơi ngập ngừng – "con có thể nói về chuyện của con trước đây có được không?"
Vân Hà không ngờ là bà lại muốn cô nói về chuyện của chính cô.

Cô hơi e ngại, nhưng cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, cô không muốn có mối quan hệ "ta ta khanh khanh" ở gia đình mới của mình.

Ba Lê không có ý định nói, ông chỉ phụ trách nghe và gọt trái câ.
"Mẹ hỏi đi.

Con sẽ trả lời tất cả."
"Ba mẹ con thế nào?"
"Họ mất rồi." – giọng Vân Hà bình bình, giống như cô đang kể câu chuyện của người khác vậy – "Ba thì mất lúc con một tuổi gì đó, mẹ thì mất lúc con gần 9 tuổi.

Con gần như quên mất họ trông như thế nào rồi."
Ba mẹ Lê hoàn toàn không biết hoàn cảnh của Vân Hà lại đáng thương như vậy.

Mẹ Lê rơi nước mắt.

Một đứa trẻ chưa được bao lớn đã chịu phải cảnh khổ đau như thế này, cuối cùng là có bao nhiêu bất hạnh.

Ba Lê dừng con dao trong tay.

Ông hơi khó chịu, không biết là vì điều gì.

Bà ôm lấy Vân Hà, xoa xoa đầu Vân Hà giống như lúc nhỏ mẹ cô hay làm.

Bà nghẹn ngào:
"Mẹ xin lỗi."
"Không sao ạ.

Chuyện qua lâu rồi."
Ba Lê nhịn không được nữa, bèn hỏi:
"Sau đó con thế nào?"
"Con về ở với ông bà ngoại."
"Vậy là ông bà cũng mất?"

"Dạ, con 18 tuổi thì ông bà lần lượt ra đi." – Vân Hà cật lực nén lại giọng, cô không muốn mình nhiều chuyện mà nói thêm về cái chết của ông bà.
"Con gái chịu khổ rồi.

Ba mẹ đều thương con.

Nha?"
"Cảm ơn hai người đã chịu chấp nhận con."
"Là ba mẹ phải cảm ơn con." – Mẹ Lê xiết chặt lấy Vân Hà, rớt nước mắt.

Một đứa trẻ như Vân Hà đã phải sống như thế nào trong mấy năm đó chứ.

Người ta chả hay bảo "mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi mẹ liếm lá đầu đường" hay sao? Đằng này đứa bé này lại mồ côi cả hai người.

Chả trách tại sao tác phong của cô lại già dặn như vậy.

"Vậy thân thể con ở chỗ con trước kia thì phải làm sao?"
"Con đã chết rồi."
"..." Cái này bất ngờ quá!
Một mảnh im lặng bao trùm lên ba người.

"Sao lại mất?"
"Con cắt cổ tay tự sát."
Tự sát?!
Rốt cuộc là đau khổ cỡ nào mà đứa trẻ kiên cường mười mấy năm lại đưa ra quyết định như vậy?
Mẹ Lê thì không nghĩ nhiều như chồng, bà chỉ cảm thấy đau, đau trong ngực, đau trong lòng.

"Đưa tay mẹ xem nào.

Còn đau không con?"
Vân Hà khóc.

Cô khóc rống lên.

Sợ nhất là khi mình yếu lòng lại có người quan tâm mình.

Rốt cuộc cô cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Mẹ Lê cũng khóc.

Khóc mệt rồi thì Vân Hà gục xuống ngủ luôn.

Ba Lê chỉ đành ôm cô vào phòng.

Ông bà đã hiểu rõ mọi chuyện, vậy thì cuộc sống cũng nên trở lại quỹ đạo ban đầu của nó rồi.
Trước tiên thì mẹ Lê cần phải thay áo bởi vì nước mắt nước mũi gì của Vân Hà đều dính hết lên áo bà rồi.
- ---
Vân Hà: "Thực ra có một câu hỏi muốn hỏi một xíu.

Ngán đường thì có thể đổi gia vị khác mà...".

Tác giả: "..." Mạch não của cô gái này thật thú vị..