Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 106: Món Kho, Tôm Tích 3




Đợi đến lúc ăn cơm trưa, Thời Nhiễm cũng hào phóng mang ra một bàn món hầm, ăn kèm với cơm tẻ, còn xào thêm một nồi rau muống cùng hai cái chân giò được hầm mềm rụm.

Chân giò hầm mềm rụm, dùng đũa là có thể xé được sớ thịt, một miếng thịt nạc có da bọc bên ngoài, nhét vào bên trong miệng, lại thêm một miếng cơm to, hương vị tuyệt mỹ miễn bàn.

Món hầm cũng rất ngon, người ăn không nhận ra Thời Nhiễm dùng công thức ở đâu để hầm, nhưng hương vị sẽ không lừa người được.

Củ sen hầm đến mức kéo ra sợi, lát khoai tây mềm dai, độ dày vừa vặn, chân gà da hổ chiên trước hầm sau, nước hầm thấm vào từng nếp uốn của da hổ, cắn một miếng vào giữa nơi nhiều chất nhầy của chân gà, bắp thịt màu trắng run rẩy hòa hợp cùng nước hầm, thơm đến mức làm đầu lưỡi người ta không ngừng nuốt xuống.

Chị Phùng đang ăn không ngừng đột nhiên ngừng lại nói: “Thời Nhiễm… Tôi có thể mang đồ ăn thừa về nhà không?”

Cô ấy như sợ Thời Nhiễm không đồng ý, tranh thủ nói thêm: “Buổi tối hôm nay tôi có thể làm nhiều hơn một chút... Tôi cũng không có ý gì khác, chắc là chồng tôi chưa từng ăn qua thứ gì ngon như vậy… Tôi muốn cho ông ấy ăn thử.”

Lời nói này rõ ràng chẳng có lý chút nào, mấy người bên cạnh nghe xong lập tức nhíu mày.

“Trời ạ, chị Phùng, Tiểu Nhiễm người ta làm ăn buôn bán mà, mấy thứ này đều là do con bé bỏ tiền ra để mua đó. Chúng ta cũng đã ăn trưa rồi, nếu cô muốn mang một ít về cho chồng của cô thì mua của Tiểu Nhiễm đi. Dù sao chúng ta cũng ở đây, cô cứ bắt Tiểu Nhiễm để lại cho cô một phần để lát tan tầm mang về nhà, hoặc là trừ thẳng vào tiền công của cô cũng được.”

Người nghĩ sao nói vậy này là một người phụ nữ trẻ, tên là Mã Hiểu Vũ. Nhà cô ấy cũng mở một quán nhỏ, mỗi buổi tối cô ấy thường cùng chồng bày quán bán bánh và mấy món ăn vặt linh tinh.

Có lẽ những người bán hàng rong nhỏ khó tránh khỏi việc tính toán chi li, bản thân cô ấy cũng chướng mắt với cái màn kịch lố bịch này của chị Phùng.

Lợi dụng như thế ai mà chấp nhận được? Người ta cũng đâu nợ gì chị. Còn về việc đồ ăn thừa, Thời Nhiễm bên đây mà thừa đồ ăn ư? Còn không phải là muốn cướp trắng của Thời Nhiễm sao?

“Tiểu Phùng à, Tiểu Mã nói cũng đúng, cháu cũng đi làm nhiều ngày rồi, cải thiện bữa ăn cho gia đình cũng đúng thôi, cứ mua nhiều một chút cho cả chồng và mẹ chồng nếm thử đi cháu.”

Người nói lời này là một thím đã cao tuổi, thật ra từ lâu bà đã ngứa mắt với tác phong của chị Phùng này rồi, lần này dứt khoát chèn ép chị ấy hai câu.

Thời Nhiễm nhìn trái nhìn phải, không đáp lời.

Gần đây cô cũng nghe nói về chuyện nhà chị Phùng, thật ra, chị Phùng cũng khiến người ta đồng cảm, nhưng Thời Nhiễm không thể chấp nhận được tính cách này của đối phương.

Cô không thiếu thốn chút tiền đó, chiều nào dì Vương nhà Tráng Tráng cũng đến đây cọ ăn cọ uống nhưng cô cũng chưa từng để ý.

Nói đến chị Phùng, sau khi kết hôn chị ấy vẫn chưa sinh được đưa con nào, nhưng chồng vẫn đối xử với chị ấy rất tốt, mẹ chồng cũng là người phúc hậu. Nhưng cặp mắt của hàng xóm láng giềng sáng như tuyết, mấy ngày trước, Thời Nhiễm còn nghe thấy một bà lão phe phẩy quạt hương bồ, thở dài nói xấu chị Phùng.

“Chồng với mẹ chồng nói nó không biết đẻ, nó cũng tin là mình không thể sinh con nên tới bệnh viện khám tận hai lần, trở về thì thành con bò già mất rồi. Theo tôi thấy ấy, cũng chưa chắc là do nó không thể sinh đâu. Dù sao chồng nó cũng không đến bệnh viện kiểm tra. Ai mà biết là vấn đề của ai chứ?”

Giọng Thời Nhiễm nhẹ nhàng, nhìn gương mặt đỏ rực của chị Phùng, nói: “Hôm nay có lẽ không được rồi, hôm nay nấu ít quá, để khi nào em nấu nhiều em cho chị nhé?”

Sắc mặt chị Phùng đỏ như máu, nấu nhiều ư? Trước nay các món ăn do Thời Nhiễm làm ra chưa từng có chuyện bán không hết, đến khi nào mới được coi là nấu nhiều đây?

Chị Phùng cũng không biết vừa rồi mình bị làm sao, lời nói cứ bật ra không tự chủ được, nói xong chị ấy mới cảm thấy không thích hợp.

Nhưng dù biết không thích hợp thì cũng không thể rút lời lại nữa, lúc này trong lòng chị ấy đã ngập tràn cảm giác hoảng sợ.

Chị ấy cũng không muốn như vậy, nhưng mỗi ngày kiếm tiền cũng không đủ chi trong nhà. Chị ấy không nỡ bỏ tiền mua món kho, nhưng vẫn muốn cho chồng mình ăn chút đồ ngon…

Thời Nhiễm không nhiều lời với chuyện này nữa, quay đầu đi cho Trại Linh ăn.

Mấy ngày nay Trại Linh đột nhiên trở nên xuất quỷ nhập thần, thường xuyên chạy loạn bên ngoài, vài lúc Thời Nhiễm còn nghe thấy tiếng mèo kêu, không biết có phải Trại Linh mang con mèo nào về nhà không.

Thời Nhiễm lặng lẽ xoa xoa bộ lông mềm mượt của Trại Linh, nghĩ thầm, dù sao cũng là mùa xuân.

Chuyện đó đó, cô có thể hiểu được, có thể hiểu được mà.

Nếu Trại Linh biết Thời Nhiễm nghĩ như vậy, bảo đảm sẽ ấm ức biện minh cho xem.

Anh không hề như vậy!