Ngày hè nóng bức, cảm giác vừa khó chịu vừa lê thê, tháng tám càng là thời điểm nóng bức nhất.
Tuy rằng theo quy định học sinh năm ba không có kỳ nghỉ nhưng trường học cũng không thể nhẫn tâm đến mức vậy. Thầy hiệu trưởng cắn răng làm một cú lớn, phê duyệt cho học sinh một kỳ nghỉ bảy ngày.
Nhưng giáo viên thì khác, mỗi người phát cho học sinh một xấp đề thi. Thật là táng tận lương tâm.
Ôn Mãn Thanh thu dọn đồ đạc, hỏi cậu: "Đại ca, ngày mai đi thư viện hay phòng tự học không? Chúng ta tranh thủ làm hết bài tập trong một ngày."
"Ok ok, không thành vấn đề," cậu giơ tay ra hiệu, sau khi nhét hết sách vở vào trong cặp thì đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay sang hỏi Y Ninh: "Người đẹp, ngày mai cùng đi làm bài tập không?"
Bạn cùng bàn cậu hay nói mấy câu bông đùa khiến cậu gần đây cũng bị nhiễm mà nói giỡn theo.
Nữ sinh mặc đồng phục buộc gọn gàng lại mái tóc, xách túi lên đáp: "Các cậu tụ họp cũng vui nhỉ. Tôi đi được, ngày mai chúng ta gặp ở đâu?"
"Ở cửa thư viện đi, ai tới trước thì giữ chỗ."
"Được."
Tô Dật Thuần ra sức làm ông mai, cho Ôn Mãn Thanh một cơ hội ở cạnh crush. Cậu ta hưng phấn muốn lên trời, cả người xoắn lại giống như con giun bò tới bò lui.
"Ba ơi. Lần đầu tiên tôi cam tâm tình nguyện gọi ông là ba, ông quả thực như ba mẹ cho tôi cuộc sống thứ hai. Về sau tôi kết hôn nhất định phải mời ông làm phù rể," Ôn Mãn Thanh thiếu chút nữa cọ cả nước mũi lên người cậu, biểu cảm chân thành tha thiết, lệ nóng đảo quanh tròng mắt: "Ba à, con yêu ba lắm hu hu hu."
......
Trời đã chạng vạng mà vẫn còn oi ả. Lúc Tô Dật Thuần về tới nhà thì Đỗ Hàn Sương cũng vừa lúc mặc xong tạp dề.
"Aigoo, bạn cùng phòng của em, hôm nay anh nấu cơm à?"
"Ừ." Đỗ Hàn Sương xắn áo sơ mi đến khuỷu tay rồi thành thạo lấy ra nồi niêu. Trong phòng bếp tiếng máy hút khói kêu ong ong, Tô Dật Thuần nghịch ngợm buộc dây tạp dề phía sau hắn thành nơ bướm, trán dựa vào lưng hắn bày ra dáng vẻ lười nhác của nam sinh trung học.
"Nóng quá," Tô Dật Thuần từ phía sau ôm eo hắn, hít sâu một hơi, mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt tràn vào khoang mũi. Cậu nhúc nhích thể hiện sự bất mãn: "Anh ơi, nóng quá."
"Em than nóng mà vẫn còn ôm còn không chịu buông tay à?" Đỗ Hàn Sương tắt bếp, lấy đũa gắp một miếng thịt trong nồi, thổi thổi rồi đưa đến miệng cậu.
Omega há miệng cắn lấy, quai hàm bạnh ra, nhai nhai, nuốt xuống rồi liếm liếm khóe miệng. Đỗ Hàn Sương xoa đầu cậu, Tô Dật Thuần mấp máy môi, có chút thẹn thùng: "Em có chuyện muốn nói với anh."
"Hử? Em nói đi." Người đàn ông tháo tạp dề, mở cửa sổ. Tô Dật Thuần ở phía sau nói giọng lí nhí: "Anh có thể đánh dấu tạm thời em được không?"
Alpha quay đầu ném tạp dề lên bàn, động tác gấp gáp. Tô Dật Thuần chưa kịp phản ứng đã bị khiêng lên lầu.
......
Cúc áo sơ mi đồng phục bị cởi lung tung, Tô Dật Thuần dứt khoát đổi sang áo ngủ ở nhà.
Sau cổ cảm giác trướng trướng như có như không làm Tô Dật Thuần cảm thấy khó chịu, cậu đưa tay định xoa thì bị Đỗ Hàn Sương ngăn lại.
"Đừng quậy, không thể sờ lung tung được, cẩn thận nhiễm trùng."
Thiếu niên mềm mại nằm trên giường rên hừ hừ, khóe mắt đỏ ửng như màu của hoa hồng. Mới đây cậu còn than nóng, hiện tại cơ thể đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, càng lúc càng nóng.
"Gần đây em luôn cảm thấy rất khó chịu..." Tô Dật Thuần nắm góc chăn, rầu rĩ nói: "Không thoải mái chút nào, sau cổ khó chịu quá, ngứa quá."
Đỗ Hàn Sương nhìn ghi chép hàm lượng tin tức tố trên vòng ức chế, nghiêm túc giải thích: "Đây là vì em sắp trải qua phân hóa hoàn toàn. Kỳ phát tình năm 18 tuổi sẽ cực kỳ mãnh liệt, vô cùng nguy hiểm. Bình thường phải có Alpha bên cạnh hỗ trợ, sử dụng thuốc ức chế cũng có thể vượt qua nhưng sẽ rất đau đớn. Vài tháng trước khi tiến vào kỳ phát tình, em sẽ có cảm giác khó chịu. Đây là hiện tượng bình thường."
"...Cho nên anh sẽ ở bên cạnh lúc em trải qua kỳ phát tình à?"
"Đúng vậy," Alpha ôm cậu đi đến bàn học kế bên: "Cho nên mấy tháng này em cần phải học cách phối hợp với anh để đánh dấu hoàn toàn."
"Hả, em cũng phải học à?", Tô Dật Thuần có hơi ngạc nhiên nhưng dù gì cũng đã thấy nhiều thiết lập ABO kỳ quái nên cũng chấp nhận.
Đỗ Hàn Sương không nói gì nữa, Tô Dật Thuần loay hoay một hồi cũng mặc xong quần áo. Một lúc sau, cậu đột nhiên nói: "Không thể mang thai, nhất định không thể mang thai, em tuyệt đối không thể mang thai."
"..."
"Anh có nghe không Đỗ Hàn Sương? Không thể mang thai, mau lấy hộp thuốc lại đây, em sợ lỡ đâu quên mất."
"..."
Cậu đang sốt ruột mà người bên cạnh lại im lặng không nói gì. Tô Dật Thuần nhìn kỹ mới thấy tai của hắn đỏ lên.
Cậu như phát hiện ra lục địa mới liền xoa nắn tai hắn, chép miệng hỏi: "Bảo bối anh cũng biết thẹn thùng hở?"
"Ai nha, chậc chậc chậc, đại ca Đỗ cũng biết sợ à?"
"Tôi là lính mới, em thì không phải chắc?" Đỗ Hàn Sương tóm cổ tay cậu nhét vào túi: "So với tôi em còn non lắm."
"...Nhưng em có một tinh thần đã trải qua trăm trận chiến! Em xem nhiều phim ảnh, tri thức phong phú hơn anh!"
Lúc này ham muốn thắng thua không thể hiểu được của đàn ông bốc cháy dữ dội trong cậu. Đỗ Hàn Sương hơi nhướng mày: "Kiến thức nhiều nhưng kinh nghiệm bằng không."
Tô Dật Thuần còn định cãi lại thì đã bị Đỗ Hàn Sương duỗi tay che miệng: "Tôi lớn hơn em, kinh nghiệm khẳng định cũng nhiều hơn em."
Thế là Tô Dật Thuần bị hắn xách xuống nhà ăn trong trạng thái tức giận.
- -------------
Sáng sớm hôm sau, Tô Dật Thuần mang cặp sách ra ngoài.
Hôm nay trời nóng bức, cậu đứng trước cửa nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài. Do dự một chút cũng duỗi tay lấy một cái ô che nắng để sẵn bên cạnh.
Đến thư viện, khí lạnh từ điều hoà phả vào mặt làm cậu giật mình, giơ tay lau sạch mồ hôi trên trán. Cậu không mất bao nhiêu công sức đã tìm thấy Ôn Mãn Thanh và Y Ninh.
Y Ninh ngày thường mặc đồng phục, nhưng hôm nay lại mặc một chiếc đầm trắng, tóc cô xõa ra. Cô gái đẹp đến mức ngay cả Tô Dật Thuần cũng bị choáng ngợp, nói chi Ôn Mãn Thanh đang ngồi kế bên.
Tô Dật Thuần từ xa đã thấy biểu cảm kỳ lạ trên mặt Ôn Mãn Thanh, nước miếng cậu ta như thể sắp chảy khỏi miệng. Cậu vờ không thấy, chào hỏi xong thì ngồi xuống đối diện họ, đeo tai nghe cách âm lên, mặt không cảm xúc giải đề.
Trong thư viện không khí yên tĩnh, thời gian dường như chậm lại. Tô Dật Thuần từ đầu đến cuối cũng chưa ngẩng lên, chỉ lo làm bài tập.
Vì vẻ ngoài nổi bật, không ít người nhìn trộm cậu, thậm chí là chụp trộm. Còn Tô Dật Thuần thì mặc kệ sự đời mà làm một lèo xong ba đề thi. Bấy giờ cậu mới thở ra một hơi, xoa xoa cổ tay với hổ khẩu.
Tháo tai nghe xuống, Tô Dật Thuần ngẩn người, cậu đem tập vở thu dọn xong thì báo cho Ôn Mãn Thanh: "Tôi ra ngoài mua nước."
Cảnh tượng này thật giống như đã từng diễn ra, Tô Dật Thuần cầm di động bước ra ngoài, nghĩ thầm nếu bây giờ chạm mặt Lâm Uyển thì đúng là giống như đúc lần đầu tiên gặp cô ấy.
Tô Dật Thuần đi được nửa đường, ngẩng đầu lên, thật sự gặp được Lâm Uyển đang cầm túi xách đi dạo phố.
Tô Dật Thuần:...
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
"Sao ông ở đây!" Cô nàng hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, lông mi cong cong nhìn rất dịu dàng. Cô hút một ngụm trà sữa trong tay: "Nếu mà biết hôm nay ông rảnh tôi đã hẹn ông rồi."
"Tôi đi thư viện làm bài tập, bà đi chơi à?"
"Ừa, anh họ tôi đến chơi," Lâm Uyển đi vòng quanh cậu: "Nay ông mặc đồ đẹp thế, nhìn thật là ngây thơ trong sáng"
"Bời vì tôi chính là nam sinh trung học ngây thơ trong sáng." Tô Dật Thuần mua một ly nước đá, Lâm Uyển ồn ào muốn ăn đồ ngọt, Tô Dật Thuần bị cô nàng quấn lấy không có biện pháp liền mua hai cây kẹo que, mỗi người một cây.
Mặt trời chói chang, Tô Dật Thuần ra khỏi thư viện mới phát hiện không đem dù theo, Lâm Uyển với cậu cùng đứng dưới mái hiên ăn kẹo, cô hỏi: "Sao ông không quay về tiếp tục làm bài tập đi?"
"Tôi đứng chờ anh họ chung với bà,"
***T cá là sếp Thuần không yên tâm để bà ấy một mình. Là Omega, lại là con gái, dễ bị trêu ghẹo lắm. Ahuhu mê sếp***
Tô Dật Thuần cắn mạnh que kẹo, nhai nhai rồi ngậm phần que thừa, cậu hơi tò mò: "Anh họ bà là Beta hay Omega?"
"Sao ông cái gì cũng không đoán trúng vậy, anh họ tôi là Alpha! Là Apha siêu cấp." Lâm Uyển ngậm kẹo que vị dâu tây, cẩn thận suy nghĩ rồi nói: "Đại khái là cấp bậc tương đương với Đỗ Hàn Sương nhà ông. Hơn nữa anh họ tôi cũng làm kinh doanh, không chừng bọn họ biết nhau đấy."
"Thật à, anh họ bà tên gì?"
"Diệp Hoàn."
......
Kẹo que sắp tan trong miệng, Diệp Hoàn xách bánh crepe đi tới nhìn cô gái đứng cách thư viện không xa, hỏi: "Uyển Uyển đang nhìn gì vậy?"
"Dạ, em vừa gặp bạn," Lâm Uyển nhận lấy bánh, ném que không vào thùng rác: "Cậu ấy đến đây làm bài tập, biết vậy em cũng tới."
"Bạn bè thân đến như vậy sao?" Diệp Hoàn trêu đùa: "Quan trọng hơn anh à? Là bạn tốt hay bạn trai vậy?"
"Dạ... đúng rồi," cô nàng cười rộ lên, khóe mắt cong cong: "Là Omega, cậu ấy lên lên vô cùng xinh đẹp. Ban đầu em không thích cậu ấy, lúc sau thì... trở thành bạn tốt."
Diệp Hoàn chỉ thuận miệng hỏi, vốn không có hứng thú tìm hiểu sâu việc kết giao bạn bè của cô bé mười sáu tuổi nhưng Lâm Uyển vẫn luôn ríu rít khen lấy khen để nhan sắc người bạn tốt này. Còn một hai phải tìm trong album cho anh ta xem ảnh chụp, Diệp Hoàn không có cách nào, đành cúi đầu nhìn lướt qua.
Ảnh chụp là chàng trai nhỏ mi thanh mục tú, cười rất tươi lộ ra lúm đồng tiền bên má, ở khoé môi có nốt ruồi nhỏ, đôi mi cong cong chứa đầy sắc xuân.
Diệp Hoàn không tự giác mà ngừng thở, Lâm Uyển không phát hiện sự bất thường của hắn, còn tiếp tục nói: "Đẹp không? Em thấy cậu ấy là Omega đẹp nhất trường, tính tình cũng tốt, em rất thích. Haizz, nếu cậu ấy là Alpha nhất định tụi em sẽ kết hôn."
Anh ta im lặng một lúc rồi lại cười rộ lên, nói: "Không tệ, thật sự rất xinh đẹp."
"Đúng rồi đúng rồi, nhưng cậu ấy đã có Alpha rồi. Không thì em đã giới thiệu cậu ấy cho anh."
"Vậy à, vậy thì thật đáng tiếc," người đàn ông đút tay vào túi, rất có hứng thú nhìn ảnh chụp, giả vờ lơ đãng hỏi thăm: "Alpha của cậu ấy là ai? Chắc không phải kẻ tầm thường nhỉ."
"Alpha của cậu ấy là người đó, là Đỗ Hàn Sương, anh biết anh ta không?"
Diệp Hoàn quả thực muốn cười ra tiếng: "Biết, biết rõ, anh học chung trường đại học với anh ta."
Anh ta không tiếp tục đề tài này nữa, hỏi Lâm Uyển: "Lát nữa em còn muốn đi đâu? Hiếm khi anh mới đến thăm, em muốn gì anh sẽ mua cho em."
"A a a em thích anh họ nhất!"
Diệp Hoàn nắm tay cô bé, trong đầu còn nghĩ đến bức ảnh vừa nãy, nghĩ đến Omega thanh tú mặc tây trang đêm đó.
Cậu ấy cười rộ lên thật xinh đẹp, nếu có thể chỉ cười cho một mình anh ta xem thì tốt.