Hôm nay Chúc Chi Chi mặc một chiếc váy chiết eo dài màu đen ôm sát cơ thể, ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt tạo cảm giác vài phần huyền ảo.
Omega đều là mỹ nhân, có điều mỗi người mỗi vẻ. Tô Dật Thuần và cô ta mỗi người có phong thái riêng. Nhìn khuôn mặt quyến rũ của Chúc Chi Chi, khó tưởng tượng được cô ta lại là người truyền thống như vậy.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Chúc Chi Chi đang định tiến tới chào hỏi thì thấy Tô Dật Thuần. Biểu cảm suýt nữa mất không chế, cố gắng kìm nén cơn tức giận, cô ta giả vờ ngây thơ trong sáng, xách váy bước đến.
Đỗ Hàn Sương làm bộ không nhìn thấy, kéo tay Tô Dật Thuần định quay người bỏ đi. Chúc Chi Chi hô một tiếng, hắn không thể không dừng bước, lạnh mặt quay đầu lại.
Tô Dật Thuần đoan trang đứng cạnh hắn, khí chất như phu nhân nhà giàu quyền quý, nhìn Chúc Chi Chi với ánh mắt như nhìn một cô nhóc không hiểu chuyện.
Cẩu Đông Tây không biết từ lúc nào lôi ra một miếng dưa hấu, vừa phun hạt như xạ thủ đậu Hà Lan vừa hỏi: "Anh đang làm biểu cảm gì vậy? Anh muốn độ cô ta à? Chuyên gia huấn luyện chó chưa đủ với anh hay gì mà anh còn muốn phổ độ cả chúng sinh?"
(Xạ thủ đậu hà lan - aka Peashooter trong game Plants vs Zombies)
"Cậu bị điên đúng không?"
"Anh đừng mắng tôi, có mắng cũng vô ích, trừ phi lợn biết leo cây."
"...Cậu bị sảng đấy à?"
"Ta là con ngựa hoang không biết đường về, ta phải diệt trừ ngươi đồ xấu xa a a a a!"
Lời nói nhảm nhí vừa mới phát ra còn chưa nói hết thì đã bị miếng dưa hấu rớt xuống đất làm cho kết thúc.
"Đồ ngốc, đây là lúc để cậu lên cơn à."
Tô Dật Thuần đơn phương kết thúc trận chiến. Nhìn Cẩu Đông Tây vừa uất ức vừa cam chịu đi lau sàn, cậu liếc nhìn Chúc Chi Chi ánh mắt càng thêm hiền từ. Chúc Chi Chi cảm giác ánh nhìn của cậu như bà nội nhìn đứa cháu không lên nết vậy.
Cái gì vậy?
Trước mặt người yêu của người ta làm trò cạy góc tường, Chúc Chi Chi một chút cũng không sợ. Cô ta tự nhiên như ruồi tiến tới khoác lấy cánh tay Đỗ Hàn Sương, bộ ngực cọ cọ vào khuỷu tay khiến hắn không dám nhúc nhích, vô cùng không biết xấu hổ.
Người Đỗ Hàn Sương cứng ngắc, đẩy cũng không thể, rút tay cũng không được, loay hoay một lúc không thoát ra được, đành phải xin trợ giúp của vị khán giả bên cạnh.
Khán giả chớp đôi mắt lá liễu xinh đẹp nhìn Chúc Chi Chi, cười nhẹ: "Tối nay chị đẹp quá, mũi đẹp, đôi mắt cũng lấp lánh ghê."
Chúc Chi Chi không trả lời, híp mắt nhìn cậu, rất muốn biết cậu định làm chuyện xấu gì. Quả nhiên câu nói tiếp theo của Tô Dật Thuần liền bắt đầu ngấm ngầm hạ bệ cô nàng: "Kỹ thuật trang điểm của chị thật giỏi quá, không như em, cái gì cũng không biết."
Lời này ý tứ không phải nói chính mình là trời sinh xinh đẹp, còn cô nàng để thì phải nhờ vào trang điểm hay sao?
Đều là trà xanh lão làng, Chúc Chi Chi thật sự không nghĩ tới chiêu trò cô nàng sử dụng từ hồi năm mười lăm tuổi có một ngày lại bị sử dụng lên bản thân mình.
Chúc Chi Chi thiếu chút nữa cắn nát môi, tức giận đến mặt cũng đỏ lên, Tô Dật Thuần nắm vạt áo Đỗ Hàn Sương, ám chỉ: "Chị có phải muốn cùng anh Hàn Sương nói chuyện riêng không? Em ở đây cản trở hai người à? Ngàn vạn lần không thể vì em mà ảnh hưởng tình cảm thanh mai trúc mã của anh chị, em ra sảnh tiệc trước đây."
"Tinh tinh, độ hoàn thành nhánh cốt truyện "Tiêu diệt Omega trà xanh" đạt 50%, mong ký chủ tiếp tục cố gắng! Thật trâu bò, tôi thấy hai câu câu vừa rồi của anh thật sự quá kinh điển."
"Đảo khách thành chủ, đổi trắng thay đen, chính là trà xanh," Tô Dật Thuần nhìn lướt qua bộ dạng tỏ ra nhỏ yếu đáng thương của Đỗ Hàn Sương, xoay người bước ra đại sảnh: "Lúc trước, người phụ nữ đi theo đại ca tôi thủ đoạn còn lợi hại hơn nhiều, loại này nhiều lắm cũng chỉ như con nít chơi đồ hàng."
"Vậy xin hỏi anh làm sao học thành tài được hay vậy?"
"Mưa dầm thấm lâu thôi. Có thể do tôi đẹp trai, các cô ấy ai cũng có ý đồ dụ dỗ tôi hết, nhưng mà tôi nào dám."
Một mình Tô Dật Thuần đi vào sảnh tiệc cũng hấp dẫn không ít tầm mắt. Một là bởi vì vẻ ngoài của cậu quá mức xuất chúng, hai là vì cậu và Đỗ Hàn Sương cùng nhau đến, nhìn cử chỉ của Đỗ thiếu gia cũng biết hai người có quan hệ không bình thường.
Omega 17 tuổi kéo kéo cà vạt, không đi bắt chuyện bất cứ ai mà đi thẳng đến chủ buổi tiệc, Đỗ Thiên Sơn.
Hai người cách đám đông nhìn nhau, Đỗ Thiên Sơn biểu cảm vi diệu, ông ta nói với người bên cạnh vài câu rồi bước đến trước mặt cậu.
"Đỗ tiên sinh, lâu ngày không gặp."
"Nhiều ngày không gặp, cậu vẫn kiên cường như vậy à?" Đỗ Thiên Sơn nhìn trái nhìn phải, cười nhạo: "Con trai tôi đâu? Nó có người khác rồi đúng không?"
"Sao có thể chứ, anh ấy căn bản không rời khỏi tôi được," giọng điệu không khác gì yêu phi hại nước khiến Đỗ Thiên Sơn vô cùng tức giận. Tô Dật Thuần mặc kệ ông ta có giận hay không, chỉnh lại cài áo kim cương trước ngực cho ngay ngắn: "Dù sao cũng là người ngài sắp xếp, cũng không thể không cho chút mặt mũi."
Nửa câu sau làm Đỗ Thiên Sơn tâm trạng tốt lên nhiều, kết quả không để ông ta nguôi giận, Tô Dật Thuần tiếp tục nói: "Nhưng mà cô ta cũng nên hết hy vọng sớm đi. Đi đâu cũng gặp, thật là làm phiền người của tôi quá."
"... Người của cậu? Con trai tôi từ khi nào thành người của cậu?" Cơn giận của Đỗ Thiên Sơn bị lời nói của cậu như thêm dầu vào lửa. Tô Dật Thuần nghi ngờ có khi nào ông ta sẽ bị mình làm cho tức đến tụ máu não hoặc nhồi máu cơ tim hay không. Cậu bình thản giải thích: "Ai nha, cả thành phố đều biết hai gia đình chúng ta có hôn ước, tôi và anh ấy trên danh nghĩa là hôn phu của nhau thì anh ấy chính là người của tôi."
"Có hôn ước thì không thể hủy hay sao?" Đỗ Thiên Sơn đè nén cảm xúc, thật sự khó tưởng tượng ra bản thân bị một thằng nhóc 17 tuổi làm cho tức giận không thể kiềm chế: "Cậu cho rằng đối với cha kế cậu, cậu và đối tượng hợp tác Đỗ gia ai quan trọng hơn?"
"Tùy ý ngài, hủy thì hủy, con trai ngài đời này cũng chỉ thích một mình tôi."
Hai mắt Đỗ Thiên Sơn híp lại, toát ra sự nguy hiểm: "Cậu uy hiếp tôi?"
"Không phải uy hiếp," cậu cười cười, mặt mày ôn hòa vô cùng xinh đẹp: "Tôi chỉ là cậy sủng sinh kiêu mà thôi."
......
Sau khi thành công làm cho Đỗ Thiên Sơn tức giận đến không còn phân biệt được đông tây nam bắc, Tô Dật Thuần một mình đi tìm nơi yên tĩnh.
Cậu không thích nơi đông người phức tạp. Gặp người đơn giản còn đỡ, tối nay gặp đủ loại người trên trời dưới đất khiến cho cậu cảm thấy mệt mỏi.
Nơi này yên tĩnh, hơn nữa lại không có ai, Tô Dật Thuần thương lượng với Cẩu Đông Tây: "Cậu có thể cho tôi một điếu thuốc không?"
"Không được, bạn trai anh không cho anh hút mà."
"Không sao, không sao đâu, đêm nay nhiều người như vậy, có thể lừa anh ấy là mùi từ người khác bám vào."
"Không cho, mục tiêu chung của chúng tôi chính là giúp anh cai thuốc."
"... Tôi sẽ dùng điểm đổi."
"Anh không nhớ sao?" Cẩu Đông Tây trợn trắng mắt: "Điểm của anh bị anh xài hết rồi."
Tô Dật Thuần im lặng, sờ sờ mũi. Cợt nghe thấy âm thanh bật lửa vang lên từ phía sau, cậu quay đầu lại thì nhìn thấy trước mặt là một Alpha.
Cậu có chút tò mò, không ngờ ở đây cũng có thể gặp được người khác. Nhưng không đợi cậu thu hồi tầm mắt thì chợt nghe âm thanh Cẩu Đông Tây vang lên: "Tinh tinh, nhánh cốt truyện "Rốt cuộc cậu là bánh ngọt của ai" đã kích hoạt." Hệ thống gào rú: "Tô Dật Thuần, anh mở ra phó bản yêu phi hại nước gì vậy???"
Tô Dật Thuần:???
Tạm thời không xác định được nhánh cốt truyện này có ý nghĩa gì. Tô Dật Thuần cảm thấy trước tiên không nên trêu chọc người này thì tốt hơn, cậu thu hồi tầm mắt, xoay người định rời đi.
"Anh bạn nhỏ, cậu đi một mình à?"
Tô Dật Thuần mấp máy môi, quay đầu nhìn hắn, không nói gì.
"À, này này, anh thật sự được Alpha yêu thích nha," Cẩu Đông Tây chống cằm xem kịch: "Không hổ là anh, chuyên gia huấn luyện chó, chủng loại gì cũng bị anh hấp dẫn hết."
"Cậu đúng bệnh thần kinh." Tô Dật Thuần trơ mắt nhìn Alpha đang từng bước từng bước tới gần, cậu chậm rãi lui về sau một bước.
Diệp Hoàn bật cười, nhả ra một vòng khói, hắn nhìn xung quanh mà hỏi: "Nơi này tối như thế, người đẹp một mình ở đây không an toàn đâu, em làm gì ở đây?"
"Đến hút thuốc", Tô Dật Thuần trả lời rồi xoay người giả vờ ngắm cảnh, trong lòng cầu xin một vạn lần tên này mau đi đi.
"Hút thuốc?" Hắn nhíu mày, lưỡi đẩy đẩy mẩu thuốc lá: "Vậy thuốc của em đâu? Tôi cho em một điếu nhé?"
Cơn nghiện thuốc tái phát, Tô Dật Thuần khó chịu khi phải nhịn thèm nhưng vẫn lắc đầu, lễ phép nhưng cũng xa cách đáp: "Không cần đâu."
Omega trước mặt rất xinh đẹp, nốt ruồi ở khóe miệng như là vẽ rồng điểm mắt. rõ là tướng mạo trẻ trung nhưng ở trước mặt hắn lại kín đáo lạnh lùng như cách xa người khác ngàn dặm, bộ dạng này có hơi giống Đỗ Hàn Sương.
Đầu ngón tay Diệp Hoàn nhẹ nhàng mân mê điếu thuốc, sinh ra vài phần hứng thú hiếm có.
Ánh mắt hắn hung ác như ưng, khác với Đỗ Hàn Sương tính cách trầm ổn, người này không e dè mà phơi bày toàn bộ dã tâm và sự tàn nhẫn. Tô Dật Thuần bị nhìn đến nỗi cảm giác khó chịu hơi nhíu mày. Nhưng cũng không thể làm khách của Đỗ gia mất mặt, cậu lễ phép nói: "Tiên sinh, tôi đi trước."
"Được."
Diệp Hoàn nhìn bóng lưng rời đi của cậu, dụi điếu thuốc vào thân cây, hơi cong môi.
"Người đẹp à, chúng ta sẽ còn gặp lại."
......
Tô Dật Thuần trở lại sảnh tiệc, Đỗ Hàn Sương đã ở ngay đó, hắn thấy Tô Dật Thuần trở về liền tiến lên nghênh đón. nhưng Tô Dật Thuần trăm triệu lần không nghĩ tới câu đầu tiên Đỗ Hàn Sương mở miệng hỏi lại là: "Em hút thuốc hả?"
"..." Tô Dật Thuần mặt không đổi sắc, chọn góc độ không ai thấy được duỗi tay véo eo hắn. Nhưng mà cơ bắp bên hông quá cứng, véo không được.
Tô Dật Thuần càng tức giận hơn. Đỗ Hàn Sương nhịn cười, hơi nghiêng đầu thì thầm vào tai cậu: "Đừng tức giận, về nhà tôi cho em véo."
"Em không thèm."
"Tôi tặng em hoa hồng."
"Em cũng không thèm."
"Vậy em muốn cái gì, thơm hay là hôn?"
"... Ai mà thèm!"
"Được được," Đỗ Hàn Sương vươn tay đỡ eo cậu, che người lại hôn lên tai cậu một cái: "Thích em, thích em nhất."
Tô Dật Thuần khẩu thị tâm phi quay mặt đi, trong chốc lát lại hỏi một câu vô cùng phá hư bầu không khí: "Khi nào chúng ta về, ngày mai em còn phải đi học."
"Lát nữa chúng ta lén trốn về," ngón út Đỗ Hàn Sương móc lấy ngón áp út của cậu, chậm rãi được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn và cậu mười ngón tay đan nhau: "Chúng ta trốn ra vũ trụ."
"Anh lợi hại ghê nhỉ," thiếu niên xoa bóp ngón tay hắn, hỏi: "Thế anh muốn đưa em đi hành tinh nào?"
Đỗ Hàn Sương rũ mắt, yên lặng nhìn cậu.
Tối nay bầu trời đầy sao lấp lánh, mắt hắn như chứa cả dải ngân hà.
Tô Dật Thuần nghĩ, bỏ trốn đến vũ trụ làm gì, trốn vào trong mắt Đỗ Hàn Sương còn hơn.
Người đàn ông chậm rãi cúi đầu, hôn lên nốt ruồi trên khóe môi cậu.
"Chúng ta trốn lên mặt trăng đi."