Mặc dù Tô Dật Thuần đuổi hắn ra ngoài, nhưng nửa đêm Đỗ Hàn Sương vẫn lén lút bò lên giường của cậu.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tô Dật Thuần thấy hắn bên cạnh mà không hề ngạc nhiên tý nào.
Đỗ Hàn Sương chính là tên lưu manh giả danh tri thức, đời nào hắn ngoan ngoãn ngủ một mình.
Thật là xấu hổ giùm.
Tô Dật Thuần trợn trắng mắt xuống giường đánh răng rửa mặt. Đang mặc quần áo đồng phục thì cậu thấy Đỗ Hàn Sương mắt nhắm mắt mở đi vào phòng tắm. Dù hai mắt chưa mở hẳn nhưng vẫn nhắm đúng cậu mà dính lên.
"Ôm cái gì mà ôm, anh biến đi."
"Tôi không đi."
"Đi mà ăn cơm với em gái của anh ấy."
"Không có em gái, chỉ có cục cưng là em thôi."
"Hứ, tôi chả cần."
Tô Dật Thuần giỏi nhất là chọc người ta tức chết. Ai làm cậu dỗi thì đừng hòng mà yên ổn với cậu. Đỗ Hàn Sương trước đây toàn nghe cậu nói ngon nói ngọt, đột nhiên bị cậu lạnh lùng hắn chịu không nổi.
"Em để ý tôi đi mà......" Đỗ Hàn Sương dụi đầu vào cổ cậu, cổ họng phát ra tiếng ư ử như là cún con đang rầu rĩ.
Tô Dật Thuần tùy tiện xoa đầu hắn hai cái, lau sạch miệng rồi nói: "Ngoan, mau xuống lầu ăn cơm."
"Em không hôn tôi thì tôi không ăn."
"Thế à, gan quá nhỉ. Thế cả ngày anh đừng có ăn gì cả. Anh mấy tuổi rồi mà còn chơi chiêu bỏ bữa hả."
Đỗ Hàn Sương lắc lư người cậu đến khi cậu bật cười mới thôi: "Gì thế, anh lớn tướng rồi mà đòi làm nũng à?"
"Tôi là cục cưng bé bỏng của em mà."
Hắn ngồi xổm xuống, ôm chân cậu không buông, tóc bù xù, mắt long lanh nhìn cậu.
"Đầu cục cưng như tổ quạ vậy."
Tô Dật Thuần lấy lược trên bồn rửa mặt chải đầu cho hắn, rồi dẫn hắn vào phòng ngủ, mở tủ đồ cho hắn chọn quần áo.
Đỗ Hàn Sương tùy tiện chọn một bộ mặc vào, Tô Dật Thuần ngồi ở mép giường giận dỗi nói: "Mặc đẹp vào đấy. Hôm nay có hẹn với người ta cơ mà."
Alpha giả bộ không nghe thấy, thong dong lấy ra chai nước hoa tin tức tố của Tô Dật Thuần, cẩn thận xịt lên người hai cái. Trông cái vẻ ki bo của hắn còn tưởng là đang dùng nước hoa đắt tiền lắm.
"Làm gì thế, đi gặp Omega khác mà còn muốn xịt nước hoa của em. Ai đi hẹn hò mà giống như anh hả?"
Đỗ Hàn Sương không trả lời, nhét cà vạt vào tay cậu, cúi người chờ.
Cẩu Đông Tây đang thảnh thơi ngồi xem phim, nó liếc mắt nhìn hai người một cái.
Tưởng giận dỗi hóa ra là chim chuột, muốn ói à.
Nó quyết định ngắt đứt cuộc ve vãn này, hỏi: "Tối nay người yêu anh đi ăn cơm với cô gái khác mà anh kệ luôn hả? Tự dưng hiền lành quá vậy chị em?"
"Ai là chị em của cậu, phắn lẹ phắn lẹ." Tô Dật Thuần đeo cà vạt cho Đỗ Hàn Sương, cúc tay áo cũng giúp hắn cài ngay ngắn. Cậu thỏa mãn nhìn hoa nhài ngon zai nhà mình: "Tất nhiên là tôi đã có cách."
......
Chương trình học hè vừa nặng nề vừa nhàm chán. Lịch học mỗi ngày đều giống nhau, tụi học sinh sắp tẩu hỏa nhập ma rồi nhưng vẫn phải học.
Học, học nữa, học mãi.
Tô Dật Thuần hay tranh thủ viết thư cho Đỗ Hàn Sương trong tiết toán. Giờ cậu đã có thói quen mới, mỗi ngày viết một bức thư cho Đỗ Hàn Sương. Có những lời ngại ngùng khó mở miệng thì viết vào trong thư, Đỗ Hàn Sương đọc xong sẽ cho cậu một đóa hoa hoặc một nụ hôn.
Tô Dật Thuần vui vẻ, nâng bút viết: "Anh ngoan ngoãn vào, không thì em sẽ thiến anh."
Giọng uy hiếp tràn bờ đê.
......
8 giờ tối, Đỗ Hàn Sương buộc phải tới nhà hàng đã hẹn.
Mặt mày xám xịt ngồi xuống, hắn nhìn hoa hồng trên bàn mà trợn trắng mắt. Nhân lúc không ai để ý, hắn lấy bông hồng ra, ngắt bớt cuống rồi nhét vào túi áo.
Thấy di động rung rung, Đỗ Hàn Sương mở ra, là Tô Dật Thuần nhắn tin cho hắn.
【Little Rose: Gửi em địa chỉ.】
【 Bạn cùng phòng vô danh: Em tới tìm tôi à? qwq】
【Little Rose: Không cho qwq, kiên cường lên. 】
【 Bạn cùng phòng vô danh: Ok. 】
Cẩu Đông Tây nhìn icon gấu dâu ôm trái tim trên màn hình điện thoại Tô Dật Thuần mà cạn lời.
"Hắn ta OOC rồi."
"Tôi biết. Nhưng cậu không thấy anh ấy đáng yêu lắm à."
Cẩu Đông Tây cạn lời không nói nổi, nó đã nhìn thấu hồng trần.
Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Sợ là dù cho Đỗ Hàn Sương - một Alpha cao to như cái cột nhà, có nhào vào lòng cậu khóc lóc, cậu cũng chỉ cảm thấy đau lòng chứ không hề chấn động.
......
Lúc Tô Dật Thuần bước vào đại sảnh của nhà hàng, Đỗ Hàn Sương đang mặt mày lạnh lùng cùng nói chuyện với nữ Omega ở phía đối diện.
Cô gái kia mặc một bộ sườn xám màu xanh lam, dáng người cũng không tệ. Lúc đi qua người cô, còn có thể ngửi thấy một mùi hương hoa vô cùng nồng nặc.
Có điều mùi hương kia vô cùng hỗn tạp, Tô Dật Thuần không thể phân biệt rốt cuộc đó là mùi tin tức tố của cô ta hay là mùi nước hoa. Cậu nhìn thoáng qua bọn họ rồi thản nhiên đi qua, ngồi xuống ghế dài ở phía sau hai người.
Đỗ Hàn Sương đã nhìn thấy Tô Dật Thuần bước vào từ lâu, ánh mắt sáng bừng, giọng nói tươi tỉnh cả lên. Tô Dật Thuần mặc kệ, chỉ lo cúi đầu gọi món.
Lần này đến cũng không phải để ăn cơm, Tô Dật Thuần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cùng Cẩu Đông Tây nghe ngóng nội dung cuộc trò chuyện của hai người kia.
Quả nhiên cô gái này đến để tán tỉnh Đỗ Hàn Sương. Trông khí thế kia chỉ thiếu nước đánh ngất hắn rồi trói lại, lôi vào khách sạn, ném lên giường.
"Anh Hàn Sương, anh còn nhớ hồi nhỏ chúng mình ở cạnh nhà nhau không? Ngày em dọn đi, ba em còn bảo anh sẽ nhớ em lắm."
"Sau đó em ở nước ngoài nhiều năm. Giờ trở về nhìn thấy anh, em cảm thấy anh ngày càng đẹp trai, giống hệt như khi còn nhỏ vậy."
"Ừm."
Cô nàng bị thái độ qua loa của Đỗ Hàn Sương làm cho nghẹn họng, không còn lời gì để nói. Cô ta cắn môi dưới, lần nữa bày ra bộ mặt tươi cười, tiếp tục đổi chủ đề để nói chuyện phiếm.
Trên mặt Đỗ Hàn Sương là hai phần buồn ngủ, ba phần chán nản và năm phần lạnh lùng. Tổng là mười phần mười thờ ơ.
Tô Dật Thuần cúi đầu khúc khích, cậu sợ nếu nghe tiếp sẽ cười phá lên mất.
Nụ cười của cô nàng dần cứng đờ, cô ta cúi đầu vuốt tóc, thay đổi chiêu trò: "Anh Hàn Sương, chú nói anh đã có vị hôn thê, có thật không anh?"
Cô nàng cố ý nhìn hắn với đôi mắt long lanh, trông cũng khá là yếu đuối, đáng thương.
Đỗ Hàn Sương cắt một miếng bò bít tết, lạnh nhạt khẳng định. Ánh mắt cô ta lập tức sáng lên, mỉm cười thật ngọt ngào: "Thật vậy sao, vậy đó là anh trai hay chị gái xinh đẹp vậy ạ?"
"...... Con trai."
"Oa, vậy cậu ấy chắc phải đẹp lắm," cô ta chống hai tay lên má, bảo: " Nếu không thì sao xứng đôi vừa lứa với anh được."
Đỗ Hàn Sương hơi nhíu mày, liếc cô ta một cái: "Em ấy cực kỳ tốt, chỗ nào cũng tốt."
"Nghe nói gần đây anh rất ít khi ra ngoài xã giao," cô gái tỏ vẻ lo lắng, duỗi tay ý đồ muốn sờ Đỗ Hàn Sương, nhưng bị anh tránh được. Dù vậy cô ta vẫn không nhụt chí: "Anh mới 26 tuổi, tuổi trẻ là thời gian cần dốc sức làm việc, cậu ấy lại cứ giữ anh ở trong nhà không cho ra khỏi cửa, có phải quá ích kỷ rồi không? Đàn ông ai mà chả muốn ra ngoài xây dựng sự nghiệp, đâu thể suốt ngày ở trong nhà như thế được chứ?"
Tô Dật Thuần cúi mặt xuống, nói với Cẩu Đông Tây: "Thấy không, đây là trà xanh cấp thấp, không thú vị chút nào. Tôi đã thấy nhiều người lợi hại hơn nhiều."
Thấy Đỗ Hàn Sương không có ý định trả lời, cô ta lại tiếp tục nói: "Bảo mẫu từ nhỏ đã nói với em, làm Omega phải có trách nhiệm giúp chồng dạy dỗ con cái thật tốt."
"Được lắm," Tô Dật Thuần chưa ăn mà đã thấy no cả bụng, buồn cười bảo: "Không ngờ đấy. Đã là thời đại nào rồi mà còn có người có tư tưởng cổ lỗ sĩ như vậy. Tôi phục rồi đó."
Đỗ Hàn Sương tiếp tục lạnh mặt, tỏ vẻ thân bất biến giữa dòng đời vạn biến, người thả thính thì ta giả điếc.
Cô nàng nhận ra mình nói hớ, tiếp tục luyên thuyên: "Anh Hàn Sương à, em cảm thấy anh xứng đôi với người tốt hơn, anh không nên bị cậu ấy cản trở. Chú Đỗ nói, cậu bé kia mới 17 tuổi, nhỏ như vậy làm sao giúp anh phát triển nhà họ Đỗ được?"
"Ồ, tốt hơn em ấy thì có ai, chẳng lẽ là cô à?" Đỗ Hàn Sương đột nhiên mở miệng: "Cô cứ nhắc đến ông ta mãi, tôi còn tưởng rằng cô muốn làm mẹ kế của tôi cơ."
Tô Dật Thuần nhanh chóng và nốt miếng cơm, bả vai rung rung: "Chu choa bây ơi, thì ra anh ấy còn có thể ăn nói sắc bén đến như vậy."
Cẩu Đông Tây cũng tiếp lời: "Đương nhiên rồi, dù gì cũng là sếp tổng mà."
Tô Dật Thuần nắm bắt đúng thời cơ, đi đến bên cạnh Đỗ Hàn Sương, ra vẻ tủi thân: "Anh Hàn Sương..."
Giọng nói này thành công gọi hồn Đỗ Hàn Sương trở về. Hai người trố mắt nhìn Tô Dật Thuần bước tới.
Tô Dật Thuần hốc mắt ửng đỏ, nắm chặt vạt áo Đỗ Hàn Sương, cậu rất tự nhiên ngồi lên đùi anh: "Sao hôm nay muộn rồi mà anh còn chưa về nhà, em lo lắng lắm. Không phải anh nói sau này em nói gì anh cũng nghe theo à?"
Omega 17 tuổi xinh đẹp động lòng người, làm cho người ta không khỏi mềm lòng.
Cậu giận dỗi nói: "Sau này anh còn về muộn, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa."
Đôi mắt lá liễu long lanh nhìn hắn chăm chú, lông mi cong cong còn vương nước mắt, ra vẻ vừa đáng thương vừa giận dỗi. Đỗ Hàn Sương cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi.
Tô Dật Thuần giúp anh chỉnh lại cà vạt, xong xuôi mới liếc nhìn cô nàng đối diện một cái, cười hỏi: "Anh à, đây là ai vậy?"
"Không biết." Đỗ Hàn Sương nhìn cậu ngây ngốc.
Cô gái kia đành nở một nụ cười công nghiệp rất chi là miễn cưỡng: "Tôi là thanh mai trúc mã của anh Hàn Sương. Chúng tôi quen nhau từ nhỏ."
"À, thì ra là thế," Tô Dật Thuần nghe cô chém gió, tiếp tục ra chiều giận dỗi: "Không phải anh bảo chỉ cho một mình em gọi anh Hàn Sương thôi à, đồ lừa đảo."
Cậu nói không lớn, vừa đủ để cô gái kia nghe thấy. Cẩu Đông Tây nghẹn một mồm cơm chó, quyết định offline chuồn trước.
Cô nàng kia có vẻ không diễn nổi nữa, bia ra một cái lý do vô cùng sứt sẹo rồi rời đi. Vì thế trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Đỗ Hàn Sương lấy bông hoa hồng từ trong túi áo ra, cài lên tóc cậu.
"Làm gì vậy?"
"Hoa hồng đại diện cho tình yêu, tôi chỉ tặng cho em thôi. Cô ta không xứng."
"Đồ ngốc." Cậu nhận lấy đóa hoa, vui vẻ dắt tay Đỗ Hàn Sương.
"Đi thôi, về nhà nào."