Xuyên Thư Sau Ta Muốn Phao Vai Ác Alpha

Chương 45: Thư tình




Điểm thi đại học đã rõ, các thí sinh cũng bắt đầu điền nguyện vọng, Tô Hàng định học ở một trường tài chính ở thủ đô nên ngày tới đi tìm phòng trọ gần đó. Tô Dật Thuần chúc cậu ta thuận lợi.

Nghỉ hè rồi nhưng học sinh năm 3 vẫn phải đi học.

Dì Vương mỗi ngày nấu đa dạng các món ăn cho cậu, một người ăn mà chuẩn bị cơm cho 4 người. Tô Dật Thuần cứ đến giờ cơm là giống như Tán Tài Đồng Tử đi phân phát đồ ăn: "Cơm đây, cơm đây. Ai chưa ăn no có cơm ngon đây."

***Tán tài Đồng Tử: Tiểu tiên nam rải tiền, ban tài lộc***

Tô Dật Thuần trở thành đại ca nuôi nấng một đống đàn em háu ăn trong lớp. Có một tên Alpha vì miếng ăn mà mất hết liêm sỉ, đòi quỳ xuống xin cậu về bảo dì Vương làm thêm gà xào ớt.

Tô Dật Thuần không muốn cậu ta quỳ, nói: "Dưới đầu gối người đàn ông có dát vàng. Đừng có quỳ với tôi."

Cậu ta liền ngồi bệt dưới chân cậu ăn vạ, Tô Dật Thuần nắm cổ áo cậu ta kéo lên: "Đừng đừng, mông cũng dát vàng nốt."

Giữa trưa, cả lớp 11 lén lút xem phim.

***Lớp đánh số 11, chứ không phải lớp 11 - năm 2 của cấp 3***

Cả đám phân vân giữa《 The Ring 》, 《 chú nguyền 》,《 M3gan 》 hay《 The little mermaid 》.

Tô Dật Thuần nhìn nữ quỷ trên màn hình, lại nhìn món đầu sư tử - thịt viên kho trong bát, nói với nó: "Trông giống nhau ghê, họ hàng xa của mày đấy à."

Cẩu Đông Tây cạn lời:......

Con mắt nào của anh nhìn thấy điểm giống nhau vậy.

Đêm mùa hè đến muộn, mãi sau khi ăn xong cơm chiều, hoàng hôn mới chậm rãi đến.

Mặt trời dần ngả về Tây, ánh nắng gay gắt dần trở nên dịu nhẹ. Cả khoảng trời Tây khoác lên tấm áo choàng vàng rực, pha lẫn dải lụa cam và đỏ tím, điểm xuyết thêm những áng mây rực sáng, hắt ra những tia nắng tưởng chừng như đến từ thiên đàng. Xa xa, sao và trăng đã vội vàng hiện lên, hẳn chúng phải bực mình lắm trước sự rề rà của mặt trời.

Tô Dật Thuần nghĩ, giá như cho cậu một chiếc bình phép thuật. Cậu sẽ thu hết khung cảnh huy hoàng này vào, thắt một cái nơ xinh xẻo rồi tặng cho Đỗ Hàn Sương làm sính lễ.

Hầu như mọi người đều không thích mùa hè, nhưng Tô Dật Thuần sống thoải mái nhất là lúc này. Phòng trọ của cậu có một cái tủ lạnh cũ kỹ nhưng là công cụ kiếm tiền vô cùng hữu ích. Cậu thu gom vỏ chai nước khoáng, đổ nước sôi vào, để trong tủ lạnh một buổi tối, sáng ra là có chai nước đóng băng mát lạnh.

Ngụy Liễm Mi bỏ cậu mà đi từ sớm nên vào mùa hè năm 13 tuổi, cậu đã tìm cách kiếm tiền. Khi ấy, thu nhập từ việc bán nước lạnh đóng chai không tồi, làm Tô Dật Thuần non nớt ôm mộng trở thành đại lý phân phối đồ uống.

Tô Dật Thuần nhìn hoàng hôn rực rỡ, nói với Cẩu Đông Tây: "Sau này tôi muốn viết thư cho Đỗ Hàn Sương mỗi ngày."

"Viết cái gì thế? Thư tình à?" Hệ thống tò mò hỏi. Tô Dật Thuần suy nghĩ một lát: "Thư tình nghe cũng hay đấy. Tôi nhớ anh ấy đến vậy mà, phải để anh ấy biết mới được."

Một người một hệ thống nhất trí với nhau, nói là làm, ngay lập tức chạy đi mua phong bì thư. Tô Dật Thuần bắt đầu tập viết thư tình, đây cũng coi như là một cách giải trí.

......

Mùa hè là mùa vui chơi, việc làm ăn cũng bận rộn.

Đỗ Hàn Sương gần đây hay về muộn, lúc hắn về thì cậu đã ngủ rồi, hai người chẳng mấy khi nhìn thấy mặt nhau nữa. Ở cùng một nhà mà cảm giác như đang yêu xa.

Ăn xong bữa khuya dì Vương chuẩn bị, hắn cầm áo khoác lên lầu.

Trên người đầy mùi thuốc lá và tin tức tố khác, Đỗ Hàn Sương vội vàng tắm rửa, rồi mới đi tới phòng của Tô Dật Thuần.

Nhìn căn phòng sạch sẽ yên bình này, Đỗ Hàn Sương cảm thấy mệt mỏi bay đi hết, hắn ngửi mùi tin tức tố hương bưởi chùm, nhẹ nhàng vén màn lên, nhìn gương mặt say ngủ của cậu.

Đôi mắt cong cong như lá liễu, hàng mi dày, nhắm mắt mà vẫn đẹp, môi hồng răng trắng, điểm thêm nốt ruồi son càng hút mắt người.

Tô Dật Thuần trông rất quyến rũ nhưng lại vừa ngoan, vừa đáng yêu.

Hầu kết Alpha lăn lộn, hít một hơi nhịn lại xúc động trong lồng ngực. Hắn khẽ khàng hôn lên trán cậu. Đèn ngủ ngôi sao le lói ánh sáng ấm áp, hắn thấy dưới thỏ bông kẹp một bức thư.

Hắn rút bức thư ra, nhìn thấy bốn chữ nắn nót.

"Thân gửi Đỗ lang"

***Lang như trong lang quân, tạm dịch là chàng - dùng khi vợ gọi chồng***

Hắn nhếch khóe môi, nhướng mày thích thú, khép cửa quay trở về phòng mình.

Mở phong thư ra, hắn thấy một bức thư và một viên kẹo. Đỗ Hàn Sương bóc kẹo, cho vào miệng, là vị mật đào.

Cục cưng ngọt ngào của hắn cho hắn một viên kẹo vị mật đào.

Đỗ Hàn Sương cúi đầu đọc thư, nghiêm túc nhìn từng dòng chữ.

......

Thân gửi Đỗ Hàn Sương:

Hôm nay nóng quá, buổi trưa em chia đồ ăn với 3 thằng bạn khác. Dì Vương cho heo ăn hay sao ấy, hộp cơm nhiều phát sợ.

Tiết toán chán lắm, em không thích tý nào. Ngoài cửa sổ có tiếng chim kêu. Món gà ở nhà ăn càng ngày càng ít, thật kẹt sỉ.

Các dì ở nhà ăn rất thích em, mỗi lần đi lấy đồ ăn đều được cho thật nhiều thịt, đẹp trai đúng là mài ra ăn được thật.

Kem ở tiệm tạp hóa có vị mới, vị việt quất, lần sau em sẽ dẫn anh đi nếm thử.

Em sẽ vẽ cho anh một tờ "điều ước", ở ngay cuối thư nha, anh đọc xong thì xé ra là được. Em cho anh ước một điều, gì cũng được, em sẽ giúp anh biến nó thành hiện thực ( tốt nhất là ước được ngủ với em đi. Thật ra thì em không biết AO làm chuyện đó như thế nào đâu. Để khi nào rảnh em đi tham khảo học hỏi một chút.)

Tiết chính trị, rất nhớ anh.

Tiết ngữ văn, cô giáo nói đậu đỏ mang ý nghĩa là tương tư, rất nhớ anh.

Hai người hôn nhau có thể hiểu cảm xúc của nhau à, nếu thế, chỉ cần anh hôn em, anh sẽ thấy từng tế bào của em đang nói rằng em thích anh.

Tối nào về muộn anh cũng đi tìm em, mà chẳng gọi em dậy. Muốn gặp anh.

Muốn tặng hoàng hôn cho anh. Làm sao để dệt sợi nắng thành áo len nhỉ, em muốn đan ánh nắng mùa hè làm áo cho anh mặc mùa đông.

Tối nay anh chắc lại về muộn rồi QwQ, anh không muốn gặp em à, không nhớ em thật hả. Tiết tự học buổi tối yên tĩnh lắm, lại nhớ anh, muốn ôm anh......

Sáng sớm mai thức dậy muốn nhìn thấy anh.

Ngủ ngon.

......

Đỗ Hàn Sương chạy liên tục 10 vòng quanh nhà vẫn chưa bình tĩnh lại được. Lúc trở về hắn vẫn mặt đỏ tai hồng.

Nhân lúc ở nhà chỉ có một mình hắn còn thức, Alpha lộn mèo trên đất một cái, vừa xoa mặt vừa cười ngây ngốc.


Lúc lên lầu, Đỗ Hàn Sương vẫn còn tim đập thình thịch, bước đi tung tăng như đi trên mây, Tô Dật Thuần mà thấy kiểu gì cũng chê hắn trẻ con.

Hắn không dám bước vào phòng Tô Dật Thuần, hắn sợ không nhịn được mà hôn cậu tỉnh nên đành cố dặn lòng về phòng của mình viết thư hồi âm cho cậu.

Mãi đến rạng sáng, Đỗ Hàn Sương vẫn còn kích động. Hắn vào phòng cậu, nhét thư vào dưới mông con thỏ.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của cậu, hít sâu rất nhiều lần mới kìm chế được.

"Ngủ ngon."

......

"Kỳ thi THPT QG, bài thi nghe môn tiếng Anh, bây giờ bắt đầu. Phần 1 nghe và lựa chọn một trong 3 đáp án sau......"

Chuông báo thức vang lên, làm Đỗ Hàn Sương cảm thấy như quay trở lại ngày thi đại học khi xưa, tim hắn đập nhanh thêm một nhịp. Ngoài Tô Dật Thuần hẳn là không ai để chuông báo thức theo phong cách hiếu học đến vậy đâu.

Tô Dật Thuần nghe xong ba câu hỏi mới bị đánh thức. Cậu sờ soạng bên cạnh thấy có người mới hoàn toàn tỉnh táo lại, lập tức biến thành bánh mochi dính người, ôm hắn muốn được bế đi rửa mặt.

"Quỷ dính người."

Đỗ Hàn Sương cười mắng cậu một câu, tắt đồng hồ báo thức rồi đưa cậu đi đánh răng rửa mặt, hỏi: "Phiếu điều ước kia có hết hạn không?"

" Có chứ, hừm... Nếu trong hôm nay không ước thì sẽ không có tác dụng nữa."

"Thế tôi ước có 10 nụ hôn của em."

Tô Dật Thuần đánh răng xong, hôn hắn ba cái: "Còn lại thì để dành."

Cậu vui vẻ về phòng thay quần áo đồng phục, bỗng thấy dưới mông thỏ còn kẹp một bức thư. Cậu rút thư ra, thấy trên đó có dấu sáp hình hoa hồng xinh xắn, cậu cười rộ lên hỏi:

"Đỗ Hàn Sương! Đây là gì vậy!"

Đỗ Hàn Sương trêu trọc hỏi: "Vậy hôm qua em viết cho tôi cái gì?"

"Em hả?"

"Em viết thư tình cho anh đấy, còn anh thì sao?"

Tô Dật Thuần vừa nói vừa thắt cà vạt, lại bị Đỗ Hàn Sương giành lấy

Hắn rũ mắt, cẩn thận cài cà vạt cho cậu: "Của tôi thì là hôn thư."

Núi cao còn có núi cao hơn, Tô Dật Thuần không đọ được với hắn, đành hôn hắn vài cái. Điều ước chỉ có 10 nụ hôn, sắp dùng hết mất rồi.

Đến phòng học, Tô Dật Thuần nhân lúc mọi người đều đang tập trung học tập mà làm việc riêng, cậu cẩn thận bóc dấu sáp, mở thư ra.

Cậu chưa kịp mở ra thì cậu học sinh bàn trên đột nhiên quay xuống bảo cậu nộp bài tập về nhà. Tô Dật Thuần có tật giật mình, nhanh chóng giấu thư đi rồi đưa bài tập về nhà cho cậu ta.

Cái dáng vẻ lén lút lạy ông tôi ở bụi này thật là ngốc nghếch, Tô Dật Thuần khụ một tiếng, lấy thêm can đảm bắt đầu đọc thư.

......

Gửi hoa hồng bé nhỏ của tôi:

Muốn hôn em, nếu hôn môi có thể khiến hai ta hiểu được lòng nhau, em sẽ thấy, mỗi giờ phút tôi đều yêu em.

Đồ ăn canteen không ngon bằng đồ ăn ở nhà. Tối nay đi ăn cơm với đối tác bị ép uống rượu nhưng không chối được. Lúc trở về, đi qua một tiệm bán hoa, tôi lại nhớ em.

Giá như năm tôi 17 tuổi gặp được em, muốn cùng em lén lút hôn môi trong phòng học không người, muốn trộm nắm tay em lúc trả lời câu hỏi.

Em là của tôi. Tôi cũng là của em.

Ước rằng em sẽ mãi mãi ở bên tôi.

Ngủ ngon và mơ về tôi nhé.

......

Bên cạnh truyền đến tiếng roẹt, Tô Dật Thuần kích động quá làm rách một đường trên bức thư.

Ôn Mãn Thanh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu mà hỏi chấm đầy đầu.

Hôm nay có nóng lắm đâu nhỉ, sao mặt sếp đỏ như đít khỉ vậy?