Xuyên Thư Sau Ta Muốn Phao Vai Ác Alpha

Chương 39: Tôi sợ




Ôn Mãn Thanh kể cho cậu vài chuyện trong trường, Tô Dật Thuần câu được câu không mà nghe, thuận miệng hỏi một câu: "Cậu là Mật thám trong truyền thuyết à?"

"Sếp biết nickname của em à," cậu ta ngượng ngùng sờ đầu: "Chỉ cần có tiền, sếp muốn nghe gì, em cũng biết."

Tô Dật Thuần:...

Thật không ngờ, cậu ta còn có nghề tay trái như vậy.

Cơm nước xong xuôi, Ôn Mãn Thanh lấy can đảm hỏi: "À, này, sếp Thuần, tôi hỏi ông câu này, ông đừng nghĩ nhiều. Có người bảo tôi trên người của ông có mùi của Alpha......"

Cậu ta cẩn thận nhìn Tô Dật Thuần, thấy cậu không giận mới tiếp tục hỏi: "Ông có người yêu rồi à?"

Tô Dật Thuần không để ý ừ một tiếng, trong miệng ngậm xương gà, nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ cục: "Tôi tưởng tôi có vị hôn phu ai cũng biết rồi."

"À, đúng đúng nhỉ" Ôn Mãn Thanh ăn một thìa cơm lớn, ngay sau đó hoảng sợ ngẩng đầu: "Vị hôn phu của ông á, chẳng lẽ là, là...!"

"Đỗ Hàn Sương."

Tô Dật Thuần tốt bụng nhắc nhở cậu ta, liền nghe thấy Ôn Mãn Thanh "Á" một tiếng, tý thì ngã ngửa ra sau.

Cậu mặc kệ chỉ lo ăn cơm, nghĩ thầm sao mà thằng nhóc này dù là khóc hay cười cũng như bom nổ thế.

Không như Cẩu Đông Tây đã nhìn thấu hồng trần từ lâu. Ôn Mãn Thanh biết được tin hot mà không thể chia sẻ với ai. Cậu ta bồn chồn không yên, dùng ánh mắt phán xét nhìn Tô Dật Thuần, y chang như đang nhìn một yêu phi hại nước.

Tô Dật Thuần vỗ vai khuyên cậu ta cố gắng, sớm ngày thoát kiếp FA. Ôn Mãn Thanh lập tức tươi tỉnh, xin vía sếp sớm tán đổ được crush.

Tin tức có biến thái xuất hiện gần trường học nhanh chóng lan rộng.

Dì Vương nghe được mà hết hồn hết vía, dì dặn dò Tô Dật Thuần nhất định phải cẩn thận, ra ngoài không được đi một mình, phải có bạn đi cùng.

Ở thế giới cũ, người ta hay cảnh báo các cô gái cẩn thận biến thái. Tô Dật Thuần, làm đàn ông con trai 21 năm cuộc đời lần đầu tiên được người ta nhắc như vậy, cảm giác khá là kỳ quái.

Đại Hồng rúc vào chân dì Vương, vừa gà gật vừa mổ dép thành cái lỗ.

Hôm qua, kỳ nhạy cảm của Đỗ Hàn Sương đã hết nhưng Alpha cao cấp vẫn phải chịu một vài di chứng. Tô Dật Thuần chỉ đành dỗ dành hắn hết mực, thỉnh thoảng lại phải hy sinh cổ của mình.

Từ sau khi bị đánh dấu, Tô Dật Thuần thấy cơ thể mình đã có vài thay đổi nhỏ. Đôi khi Lâm Uyển nhìn chằm chằm cậu, khó hiểu hỏi: "Sao ông trông quyến rũ thế hả?"

Ngay cả gáy cổ cũng hay ngứa ngáy khiến cậu cả người khó chịu.

Năm nay mùa xuân rất ngắn ngủi, mới giữa tháng 4 đã nóng kinh người. Trong lớp quạt điện quay phần phật, Tô Dật Thuần liên tục lau mồ hôi, cảm thán mùa hè năm nay chắc chắn sẽ cực kỳ nắng nóng.

Đến cả buổi tối đang ngủ say cũng bị muỗi làm cho tỉnh, Tô Dật Thuần tức mình không ngủ được. Cuối cùng cậu đập muỗi cả đêm, đập ra một nắm nhét vào mỏ Đại Hồng.

Cực kỳ tàn bạo.

Cẩu Đông Tây nhìn cậu suốt đêm bị muỗi vo ve bên tai không ngủ được, nó tốt bụng khuyên nhủ: "Hay là anh xịt thuốc đi, không thì xịt nước hoa. Trời sắp sáng luôn rồi đấy."

"Tôi sắp tức chết rồi," Tô Dật Thuần xoa đôi mắt gấu trúc của mình: "Chúng nó kêu vo ve chứ không đốt nhưng mà vẫn không ngủ nổi."

Buổi tối ngủ không ngon, sáng ra trông cậu rõ là uể oải. Lúc ngồi trên bàn ăn cơm, Tô Dật Thuần gần như úp mặt vào bát, Đỗ Hàn Sương quan tâm hỏi: "Sao dạo này trông em mệt mỏi thế?"

"Trời nóng lắm luôn," Tô Dật Thuần máy móc nuốt một ngụm canh trứng: "Đám muỗi còn vo ve cả đêm. Em sắp phát điên rồi."

Đỗ Hàn Sương nhớ kỹ nhưng không nói gì cả.

Ngay tối hôm ấy, Tô Dật Thuần liền thấy phòng mình đã có thêm điều hòa và một cái màn lớn, khuyết điểm duy nhất là nó màu hồng.

Đỗ Hàn Sương cũng không ngờ, hắn cạn lời: "Hay là... đổi cái khác?"

Tô Dật Thuần lắc đầu, mấy ngày liền không ngủ ngon làm cậu không còn chút sức lực nào, bút cũng rớt trên bàn.

Mới 8 giờ tối, Tô Dật Thuần không cởi áo ngoài đã nằm lăn trên sô pha.

Đỗ Hàn Sương giúp cậu thay quần áo, vòng cổ ức chế cũng tháo xuống, nhẹ nhàng đặt cậu vào trong màn chống muỗi hồng nhạt.

Cậu nhóc mới 17 vẫn đang tuổi lớn, Đỗ Hàn Sương cảm thấy cậu hình như đã cao hơn trước, và càng xinh đẹp hơn.

Như là chim non rũ bỏ lông tơ mềm mại, thay bằng bộ lông đẹp đẽ, lấp lánh.

Tô Dật Thuần không ngủ bao lâu liền đá bay chăn, Đỗ Hàn Sương ngồi bên cạnh trông cậu ngủ, đắp chăn cẩn thận qua bụng tránh để cậu bị lạnh rồi khẽ hôn lên bàn tay cậu một cái.

"Cưng à, ngủ ngon nhé."

Mãi mới có được một đêm ngon giấc, sớm ra Tô Dật Thuần tinh thần sáng láng đi xuống tầng. Không thấy dì Vương đâu, chỉ có Đỗ Hàn Sương đang xem tin tức.

Tô Dật Thuần dép cũng chưa đeo đã chạy xuống lâu, vùi vào trong ngực Đỗ Hàn Sương. Hắn ôm lấy cậu, bàn tay ấm áp vòng qua eo cậu: "Chưa đi dép đã chạy lung tung rồi."

"Không lạnh, nóng lắm, không đeo dép đâu."

Tô Dật Thuần ngồi trên đùi hắn, hai người mặt đối mặt. Đỗ Hàn Sương cẩn thận lau khóe miệng cậu vẫn còn ướt sau khi đánh răng rửa mặt, nắm cằm cậu hôn một cái: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"

"Tuyệt vời luôn!" Thiếu niên quơ quơ chân, bám vào vai hắn: "Lâu rồi không có ngủ ngon như vậy."

Đỗ Hàn Sương nhéo tai cậu: "Omega hay hút muỗi, ra ngoài nhớ đem thuốc xịt muỗi đấy."

Tô Dật Thuần ngoan ngoãn gật đầu: "Dì Vương đâu, hôm nay dì không ở nhà hả anh?"


"Bà ấy ra ngoài đi dạo phố, có bạn cũ tới tìm."

"Thế để em tự tìm thuốc xịt muỗi," Tô Dật Thuần xuống khỏi người hắn, chạy như bay lên lầu, giữa đường ngoái lại hỏi: "Chút nữa anh đưa em đi học được không?"

Thiếu niên ghé vào tay vịn cầu thang, cười meo meo hỏi hắn, Đỗ Hàn Sương cũng cười: "Được thôi, nhưng tôi không làm không công đâu."

"Anh cái đồ tham lam. Thế anh muốn gì?"

"Dễ thôi," Đỗ Hàn Sương vươn một ngón tay: "Hôn một cái là được."

Trong nhà quá nhiều chai lọ các loại thuốc khác nhau, Tô Dật Thuần vội vàng cầm một lọ nhét vào cặp. Lúc sau cậu mới phát hiện là đem nhầm thuốc mê, còn là thuốc mê liều cực mạnh.

Tới lớp, Tô Dật Thuần nghiên cứu chai thuốc, Ôn Mãn Thanh cũng tò mò hỏi: "Oaa, sếp Thuần coi trọng Alpha nào mà người ta không đồng ý nên sếp định giở trò đồi bại đấy à?"

"Vớ vẩn," Tô Dật Thuần đẩy đầu cậu ta ra: "Hôm nay tôi định đem bình xịt muỗi, không cẩn thận lấy nhầm thôi."

Ôn Mãn Thanh cà lơ phất phơ vắt chân bảo: "Tôi bảo mà, làm gì có Alpha nào lại chống cự được sức quyến rũ của sếp Thuần nhà ta."

"Lại ăn nói linh tinh thì tôi cạo đầu cậu đấy. Trong đầu chỉ có kịch bản máu chó thôi. Cậu mà áp dụng được mớ nơ ron thần kinh đấy vào chuyện yêu đương thì sớm tán đổ được crush rồi." Lúc Tô Dật Thuần mắng người ta là khi Cẩu Đông Tây khoái nhất. Pha mắng như tát nước vào mặt, khiến người khác cứng họng của sếp Thuần quả thực vô cùng ngây ngất lòng người. Cẩu Đông Tây hóng màn combat bằng mồm còn hơn cả Đại Hồng gáy mỗi sáng.

Lúc tan học, Tô Dật Thuần đi ra từ cổng sau.

Cậu định đi hàng tiện lợi mua bánh kẹo. Đoạn đường cũng không quá xa nên cậu nghĩ chạy nhanh một chút là tới. Không may là cậu phải đi qua một đoạn đường khá tối vì nó ngay dưới gầm cầu.

Tô Dật Thuần mua kẹo xong đi ra thì cảm thấy có nguy hiểm.

Đánh boxing nhiều năm đem lại cho cậu trực giác cực kỳ nhạy bén. Cậu ngay lập tức cảm nhận được cái nhìn chằm chằm từ ai đó.

Cậu lặng lẽ nhìn xung quanh, vờ bình tĩnh tiếp tục đi thẳng. Kẻ theo đuôi bám sát theo sau, duy trì một khoảng cách để cậu không phát hiện ra.

Tô Dật Thuần nhớ tới tên biến thái xuất hiện gần đây. Cậu tiếp tục hướng tới cổng sau trường, lặng lẽ nhắn tin với bà chủ Đường Tâm gần đó.

Tuy rằng cậu có khả năng tự vệ nhưng dù sao cũng là Omega và chưa được đánh dấu hoàn toàn nên vẫn phải cẩn thận thì hơn.

Thiếu niên đến khu dân cư cạnh cổng phụ của trường, vừa ngoạt vào ngõ đã bị người phía sau ôm chặt.

Kẻ đó là một Alpha, tin tức tố cực kỳ nồng. Nhưng nhờ có vòng cổ ức chế, Tô Dật Thuần không bị ảnh hưởng quá nhiều, cậu nhanh chóng phản đòn. Khuỷu tay thụi mạnh vào bụng đối phương rồi bẻ ngược các ngón tay hắn ra sau. Một chiêu quét ngang liền khiến hắn ngã xuống đất rồi cậu lấy bình xịt đã chuẩn bị sẵn phụt liên tục vào kẻ đó. Tên Alpha xui xẻo nhanh chóng bất tỉnh nhân sự.

Đường Tâm nhận được tin nhanh chóng chạy tới, thấy cậu Tô Dật Thuần bình an vô sự lại nhìn tên Alpha thê thảm nằm sõng soài trên mặt đất. Cô hơi kinh sợ mà không dán tiến lên.

"Đây là tên biến thái đó à?" Đường Tâm quét mắt nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, Tô Dật Thuần ngượng ngùng gãi đầu.

"Chị báo cảnh sát đi, nghe bảo cảnh sát và hiệp hội bảo vệ Omega đang truy lùng hắn ta mà."

Lúc nói chuyện, Tô Dật Thuần không cẩn thận sượt qua gáy, nhột đến giật cả mình. Cậu sờ gáy, cảm thấy có một khối phồng lên. Gáy của cậu, cái nơi nhạy cảm nhất, bị, muỗi, cắn.

Lúc Đỗ Hàn Sương nhận nhận được điện thoại chạy đến thì thấy Tô Dật Thuần mắt đỏ hồng, nữ Alpha mà hắn ghét kia đang bối rối dỗ cậu.

Hắn nhanh chóng vọt qua, tin tức tố tuôn ra hùng hổ dọa người, gân xanh giật giật. Hắn cố gắng kìm chế hơi thở hổn hển, sờ lên khóe mắt của Omega, hỏi: "Ai chọc em, tôi giết hắn."

"Không, không, không có ai đâu," Tô Dật Thuần không ngờ hắn tức giận tới vậy, cậu ôm chầm lấy hắn mà rằng: "Em, không sao mà, anh bình tĩnh lại nào. Không ai chọc em đâu, tại em bị muỗi đốt ở cổ, ngứa lắm mà không gãi được. Anh ngoan nào, bình tĩnh lại được không?"

Đỗ Hàn Sương mắt đỏ ngầu, Đường Tâm cũng là Alpha, bị tin tức tố của hắn làm cho lùi lại mấy bước. Cô nghi ngờ Đỗ Hàn Sương sẽ phát khùng ngay tại trận, phân vân có nên xịt cho hắn vài hơi thuốc mê không.

Đúng lúc cô chuẩn bị xông lên, Đỗ Hàn Sương run rẩy vùi đầu vào cổ thiếu niên, khẽ nói.

"Thuần Thuần à, tôi sợ lắm."