Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều

Chương 4






Cố Diệc.
Úc Sanh theo bản năng mà nhìn về phía người kia.
Sau khi xuyên thư, điều làm Úc Sanh cảm khái nhất chính là trong tiểu thuyết toàn bộ đều là tuấn nam mỹ nữ.
Ví dụ như nam phụ Cố Diệc, nhìn qua đại khái cao mét tám, thân cao chân dài, trên người mặc một thân tây trang màu xám bạc, cả người đều lộ ra một loại hơi thở lạnh nhạt cấm dục.
Đến nỗi diện mạo của Cố Diệc, Úc Sanh nhìn qua liếc mắt đánh giá một cái, sau đó cô không thể không thừa nhận, dung mạo như vậy của Cố Diệc, nếu là đặt ở thế giới của cô, đi theo con đường giải trí, chỉ sợ vừa xuất đạo sẽ có vô số người mê muội đi theo.
Chuyện trở thành một tiểu thịt tươi bất quá cũng chỉ là vấn đề của thời gian.
Chính là Cố Diệc a, là một nam phụ không thể được chọn làm nam chủ.
Mà nguyên nhân…
Bởi vì anh ta cuối cùng lại trở thành chồng của Úc Sanh.
Mà anh ta cũng thật sự là yêu nữ chủ đến cực hạn.

Tất cả mọi chuyện đều đem nữ chủ đặt lên hàng đầu, cho dù thời điểm Úc Sanh chuẩn bị sinh con, chỉ một cuộc gọi bình thường của nữ chủ, cũng có thể dễ dàng mà gọi anh ta đi.

Mặc dù đối phương cũng chẳng có chuyện gì quan trọng.
Úc Sanh nhớ lại cốt truyện có liên quan đến Cố Diệc trong tiểu thuyết, nhẹ a một tiếng, ánh mắt lướt nhẹ qua khuôn mặt Cố Diệc, lúc sau không để ý mà đi theo cha Úc mẹ Úc ra ngoài đón khách.
Nhưng mà Cố Diệc, ánh mắt thật ra lại đặt trên người Úc Sanh vài giây, lúc sau mới dời ánh mắt mà dán chặt lên người Úc Vi.
Trong buổi tiệc tối nay, Úc Sanh đã khiến cho tất cả mọi người nhớ kỹ cô là ai.
Chẳng qua những vị khách đêm nay cũng chưa đủ quan trọng.
Dù sao Úc gia phát triển trong mười mấy năm ngắn ngủi, cũng chỉ được xem như là một nhà giàu mới nổi, chân chính mà nói còn có những người chướng mắt đối với Úc gia.
Sau khi chào hỏi một vòng lớn khách khứa xong, Úc Sanh mới phát hiện, thì ra đêm nay Thi gia, Hạ gia đều không có người tới.

Cứ tưởng rằng đêm nay có thể nhìn thấy vài nam phụ, không nghĩ tới cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy mình Cố Diệc.

Sau khi tiệc tối chấm dứt, Úc Sanh thấy không có người hỏi đến chuyện của lễ phục màu đen trên người mình, cuối cùng vẫn là tự cô nói đến chuyện này.
Mặc kệ dù là như thế nào, chuyện lễ phục bị người khác ác ý mà phả hỏng, chuyện này hẳn là cha Úc mẹ Úc cũng nên biết.
Cha Úc trầm mặc hai giây, sau đó nói: "Ba đã biết."
Mẹ Úc nhìn chằm chằm lễ phục, cười nói, "Phỏng chừng có người giúp việc nào đó không cẩn thận làm hỏng mất, giúp việc trong nhà có một số người tay chân vụng về, cũng may sau khi sửa chữa lễ phục càng đẹp mắt hơn."
Úc Sanh nhất thời có chút không có lời nào để nói.

Nếu như Úc gia thật sự có người giúp việc tay chân vụng về như vậy, vậy còn có thể ở lại Úc gia sao? Úc gia vô duyên vô cớ giữ lại một người như vậy làm gì chứ?
Trong lòng Úc Sanh hoàn toàn không thể nào tiếp thu được cái lý do này.

Cô cảm thấy không còn gì để nói với bọn họ nữa.

Cùng cha Úc mẹ Úc nói một tiếng ngủ ngon, sau đó về phòng của mình.
Úc Sanh cảm thấy có lẽ cha Úc mẹ Úc nghĩ đến chuyện của lễ phục có khả năng liên quan đến Úc Vi, cho nên mới biểu hiện bình tĩnh như vậy.

Mà cha Úc và mẹ Úc đối xử với cô và Úc Vi cũng có sự khác nhau, cho nên cũng ngay lập tức liền lộ ra.
Căn phòng của Úc Sanh trang trí vô cùng xa hoa, giường mềm như bông.

Bởi vì đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên Úc Sanh vừa lên giường đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Úc Sanh rời giường đi tắm rửa một chút, mở tủ quần áo ra nhìn, cảnh tượng trong tủ xuất hiện đầy quần áo trong truyền thuyết cũng không có xuất hiện.

Dù sao thì trong nhà cũng đã có một tiểu công chúa, không cần thiết lại phải có thêm một người nữa.

Nhìn quần áo trong tủ, cô tùy tiện chọn một cái rồi mặc vào.

Rốt cuộc là lớn lên đã xinh đẹp, lại giống như một cái giá treo quần áo, cho nên mặc gì cũng sẽ đẹp.
Thời điểm ăn cơm sáng, cha Úc vừa ăn vừa nói, "Tiểu Sanh đã có bằng lái xe chưa?"
Úc Sanh lắc lắc đầu, gia đình nhận nuôi nguyên thân điều kiện kém như vậy, làm gì mà có tiền để thi lấy bằng lái xe.
Mẹ Úc liền nói, "Vậy hôm nào đi thi lấy bằng lái đi, rất dễ dàng."
Cha Úc dùng xong cơm sáng, đặt đũa xuống, dùng khăn ăn màu trắng lau miệng, sau đó nói: "Con vừa trở về, trong nhà còn chưa kịp mua xe cho con, Tiều Vi ở kia có vài chiếc, con đi chọn một cái để tập lái trước đi."
Cha Úc nói xong lại nhìn về phía Úc Vi, "Vi Vi, con thấy thế nào?"
Úc Vi rũ mắt xuống, hơi hơi mỉm cười, "Được ạ."
Úc Vi tuy rằng mới mười tám tuổi, nhưng trong gara không có dưới năm chiếc xe thể thao, nhìn qua đều rất mới.

Hẳn là mới đi vài lần.

Cuối cùng Úc Sanh từ trong mấy chiếc xe của Úc Vi chọn lấy một chiếc xe thể thao màu đỏ rực.
Màu đỏ nhìn qua vô cùng phong cách.
Từ trên mặt Úc Vi nhìn không ra cô ta có cái gì bất mãn.

Úc Sanh nghĩ, khả năng có lẽ chiếc xe này dùng để đền bù cho chuyện lễ phục ngày hôm qua của cô? Nhưng mà Úc Sanh không nhớ có chi tiết này trong cốt truyện.

Bất quá có xe còn tốt hơn là không có.
Úc Sanh đã dành ra một ngày để làm quen với Úc gia, hoạt động của mấy người nhà Úc gia thật sự rất phong phú.

Cha Úc buổi sáng sau khi dùng cơm sáng xong thì liền không thấy bóng người, việc công ty bận rộn, ngày thường ông ấy lại xã giao nhiều, nghe nói mỗi ngày đều phải rạng sáng mới trở về nhà.

Về phần mẹ Úc, mấy cái hoạt động linh tinh cũng rất nhiều, làm toàn chức thái thái, mỗi ngày việc thường làm là cùng với bạn thân cùng nhau đi uống trà hoa, đi làm đẹp, đi dạo phố, một ngày cũng rất nhanh liền trôi qua.
Mà Úc Vi, hoạt động lại càng thêm phong phú.
Sau khi dùng bữa sáng, mẹ Úc chủ động đề nghị để Úc Vi đưa Úc Sanh đi làm quen với bạn bè một chút, nhưng Úc Vi không trả lời, mà không trả lời cũng chính là ngụ ý cự tuyệt.
Trên mặt mẹ Úc có chút xấu hổ, nhưng lại không đành lòng trách cứ.
Úc Sanh tùy ý mà cười cười, đối với việc Úc Vi không tiếng động cự tuyệt, cũng không để ở trong lòng.
Cho nên sau khi dùng bữa sáng, trong nhà chỉ còn lại có một mình Úc Sanh.
Cô hiện tại hai mươi tuổi, vừa mới thi đại học xong, chờ qua kỳ nghỉ hè này chính là năm nhất.

Nguyên thân hình như lựa chọn chuyên ngành văn học, Úc Sanh quyết định sau khi qua năm hai sẽ chuyển sang chuyên ngành mà mình thích.
Đến buổi tối, sau khi dùng xong cơm tối Úc Sanh cũng không có chuyện gì làm, liền chuẩn bị mở cửa đi tới chỗ chiếc xe thể thao vừa lấy từ chỗ Úc Vi.
Thi Nhã lo lắng mà gọi cô, "Đại tiểu thư, không phải là cô không có bằng lái xe sao?"
Úc Sanh hơi hơi nghiêng đầu, trả lời một câu, "Đúng vậy, mặc dù không có bằng lái xe nhưng là tôi biết lái xe a."
Vì thế Úc Sanh tung chìa khóa xe mà tiêu sái đi ra cửa.
Trên đường quốc lộ vùng núi chiếc xe thể thao chạy như bay, tâm tình của Úc Sanh không khỏi càng trở nên bay bổng hơn.
Cô cũng không phải là tùy tiện một một chỗ đua xe, nơi đây chính là đỉnh núi dùng để đua xe nổi tiếng trong tiểu thuyết.
Bất quá hiện tại còn sớm, lúc này ước chừng những người đua xe phải đến đêm khuya mới tới đây, nói cách khác, hiện tại cô có thể tự do mà bay nhảy ở con đường này.
Úc Sanh đem chân ga dẫm đến thấp nhất, xe thể thao phát ra tiếng gầm rú kịch liệt.
Trong người Úc Sanh vẫn luôn chảy dòng máu của sự điên cuồng, cô vô cùng thích những thứ mạo hiểm và những thứ mới lạ hấp dẫn, đặc biệt là các môn thể thao mạo hiểm như nhảy bungee, trượt tuyết, đồng thời cô cũng thích hưởng thụ cuộc sống.
Đời trước, cô kiếm được nhiều nhưng là tiêu xài cũng không ít, cho nên cuối cùng cũng không tích góp được nhiều.
Cho nên cô nhanh chóng tiếp nhận được chuyện xuyên thư này.
Úc Sanh suy nghĩ một cách vu vơ, sau đó lại một chút một chút mà tiếp tục tăng tốc.
Cô vô cùng thích tốc độ cao như vậy, xe thể thao giống như tiếp theo liền sẽ lao xuống khỏi đỉnh núi, nếu là người bình thường ngồi trên xe như vậy, chỉ sợ huyết áp sẽ lên cao, nhưng Úc Sanh thì không.
Bởi vì kỹ thuật lái xe của cô cũng coi như là điêu luyện.

Tuy rằng kém hơn so với những tay đua chuyên nghiệp, nhưng mà nếu so với những người đua xe thích mạo hiểm thì tuyệt đối không kém.
Úc Sanh ở đỉnh núi trống trải này vòng qua vòng lại vài lần, vừa lúc cô muốn giảm tốc độ sau đó rời đi thì cách đó không xa đột nhiên có một chiếc xe màu bạc kiểu dáng vô cùng kiêu ngạo chạy tới.
Thế giới trong sách tuy rằng có một số thứ cùng với đồ vật của hiện thực không giống nhau, nhưng lại cũng có một số đồ vật là bắt nguồn từ hiện thực.
Giống như chiếc xe thể thao đang chạy như bay mà đi đến, Úc Sanh liếc mắt một cái liền nhận ra đây hẳn là Porsche.
Vừa thấy có người tới, trong lòng cô liền dâng lên ý nghĩ muốn đua tốc độ.
Một người đua xe thì rất chán, nhưng nhiều thêm một người thì sẽ rất thú vị.
Mà lúc này, chiếc xe thể thao màu bạc cũng rất nhanh liền đuổi theo, hai chiếc xe thể thao chạy song song với nhau.

Chỉ thấy người ngồi trên ghế lái của chiếc xe màu bạc hạ cửa kính xuống, nói với Úc Sanh, "Người anh em, tới so bì a."
Úc Sanh cười một tiếng, tuy rằng cô không nghe rõ người nọ nói gì, nhưng là từ khẩu hình của đối phương cô cũng có thể đoán ra được ý tứ của hắn.
Cô hơi hạ cửa kính bên phải xuống một chút, sau đó lại kéo lên cho đến khi hoàn toàn khép kín.
Hành động này chứng tỏ cô đã nghe được.
Sau đó hai người dường như là cùng lúc nhấn chân ga, hai chiếc xe thể thao giống như hai mũi tên đồng thời phóng đi.
Ngay từ đầu Úc Sanh đã không phát huy hết thực lực của mình, người lái chiếc xe thể thao màu bạc kia kỹ thuật rất bình thường.

Cho nên kỳ thật trong lòng cô không có quá nhiều gấp gáp, ngược lại còn có một ít nhàn nhã.
Trận đua xe này xem như là giải sầu.
Chẳng qua lúc này di động của cô đột nhiên vang lên.
Úc Sanh tùy ý nhìn thoáng qua, là mẹ Úc gọi tới.
Có lẽ là muốn hỏi cô đang ở đâu đi.
Nghĩ như vậy, cô liền quyết định tăng tốc để nhanh chóng kết thúc cuộc đua này.
Cách đó không xa là một khúc cua vô cùng cong, người bình thường khi đến chỗ này đều sẽ giảm tốc độ, nhưng Úc Sanh lại ngược lại mà tăng tốc lên, lưu loát mà vượt qua khúc cua một cách thuận lợi.

Người ngồi trên ghế lái của chiếc xe thể thao màu bạc không khỏi phát ra một tiếng cảm thán: "Trời ạ, người này không muốn sống nữa sao?"
Mà Úc Sanh sau khi đã vượt qua khúc cua, hạ thấp cửa sổ xe bên trái, sau đó đưa tay ra.
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh giơ lên một ngón giữa.
Thời điểm đua xe ngẫu nhiên khiêu khích một chút cũng xem như là thú vui.

Rốt cuộc trong mắt Úc Sanh, người điều khiển chiếc xe thể thao phía sau kỹ thuật quá tệ.

Nếu không khinh bỉ một phen thì thật sự không thể nào nói nổi.
Cô lại một lần nữa tăng tốc, không bao lâu mà bỏ xa chiếc xe thể thao màu bạc ném ở sau đầu, vài giây sau, hoàn toàn mà biến mất trong tầm mắt của những người trong xe thể thao màu bạc.
Mãi đến khi dành khỏi khu vực dành riêng cho đua xe, Úc Sanh mới chậm rãi dừng xe.

Lúc này, di động đã ngừng đổ chuông, cô vừa định gọi lại thì cuộc gọi thứ hai đã tới.
Cô nhấc máy.
Trong điện thoại là giọng nói dịu dàng của mẹ Úc.
"Tiểu Sanh à."
"Vâng, mẹ." Úc Sanh không hề do dự mà gọi chữ mẹ.

Đối với cô mà nói, chuyện này cũng không tính là khó khăn.
"Ừ, con đang ở đâu?" Nghe được Úc Sanh kêu một tiếng mẹ, trong giọng nói của mẹ Úc mang theo một chút vui sướng ngoài ý muốn.
"Con ở bên ngoài hóng gió."
"Được, nhớ rõ chú ý an toàn.

Mẹ mang về cho con chút bánh ngọt, con trở về nếm thử xem."
"Được, con lập tức quay trở về."
Sau khi nói xong, điện thoại cúp máy.

Úc Sanh nhìn thời gian, bất tri bất giác đã là 10 giờ tối.
Tuy rằng thời gian này đối với đời trước của cô mà nói, chỉ là mới bắt đầu sinh hoạt buổi tối, nhưng bây giờ bên cạnh Úc Sanh không quen biết người nào, một người lắc lư ở bên ngoài cũng quá không thú vị, nghĩ như vậy nên cô cũng liền lái xe quay trở về.
Lúc này, khuôn mặt của người ngồi ghế lái trên chiếc xe màu bạc đỏ lên, cậu ta dừng xe, sau đó dùng ngón tay chỉ về phương hướng mà Úc Sanh biến mất, nhịn không được lớn tiếng nói, "Mấy người có nhìn thấy không! Đó là ngón giữa! Đây là trần trụi mà trào phúng mình!"
"Ha ha ha ha.".

Thi Nam và Chương Sùng ngồi trong xe lại hết sức vui vẻ, Thi Nam nhịn không được cười nhạo nói, "Tiểu Tam Nhi, không nghĩ tới cũng có ngày cậu bị giơ ngón giữa."
"Ngọa tào, ai biết được lại gặp phải một nhân vật lợi hại!" Người được gọi là Tiểu Tam Nhi hiện tại còn chưa thể bình tĩnh được, cậu ta biết vừa rồi mình gặp phải cao thủ, khoảng cách giữa thực lực của hai người có chút lớn.

Nhưng là ngày thường chỉ có cậu ta giơ ngón giữa với người khác, đã có khi nào bị người khác giơ ngón giữa với mình?
Tiểu Tam Nhi càng nghĩ càng thấy giận, nhịn không được quay người lại nhìn người đàn ông ở ghế sau: "Việt ca, sớm biết vậy để cho anh lái xe! Nếu là anh ra ngựa, người kia còn có thể kiêu ngạo sao?".