Sau bữa liên hoan ở KTV, Trầm Việt chủ động đưa Úc Vi về nhà.
Khi Úc Vi nhìn thấy xe mô tô của Trầm Việt, không khỏi thật lòng khen ngợi một câu, "Thật đẹp!"
Trước khi quen Trầm Việt, Úc Vi chưa từng tiếp xúc với kiểu xe mô tô phân khối lớn này.
Sau khi trở thành bạn gái của anh ta, vì muốn hai người có nhiều chủ đề chung hơn, cô ta quyết định tìm hiểu về mấy thứ này.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một chiếc xe mô tô, trong lòng còn nghĩ vô cùng ngầu.
Chiếc cào cào Ducati này của Trầm Việt toàn thân đen tuyền, thân xe tưởng như phát sáng lấp lánh dưới màn đêm.
Chiếc mô tô phân khối lớn này được mệnh danh là “khẩu pháo cỡ nhỏ”, là phi tần được sủng hạnh nhất trong hậu cung ba ngàn siêu xe của Trầm Việt.
Nghe được lời khen này, trong lòng Trầm Việt không những không cảm thấy vui sướng, ngược lại thấy hơi kỳ lạ.
Anh ta chống xe máy, một chân đạp đất, một tay chống trên tay ga, quay lại nhìn Úc Vi hỏi, "Không phải trước đây em từng nhìn thấy nó rồi sao?"
Úc Vi nghe vậy liền hoảng sợ, hôm nay rõ là nóng, thế nhưng trên lưng cô ta lại rịn ra từng tầng mồ hôi lạnh.
Cô ta cười cười, nói như không có chuyện gì xảy ra, "Chỉ là em luôn thấy nó đẹp, chỉ là trước đây chưa có cơ hội nói ra thôi."
Lúc này khóe miệng Trầm Việt mới câu lên một nụ cười nhàn nhạt, khen ngợi nói, "Xe của em cũng rất đẹp."
Úc Vi thần sắc tự nhiên ừ một tiếng, cô ta tiến lên vài bước, nhưng tư thế lên xe hơi cứng ngắc cùng kỳ quặc đã âm thầm bán đứng chính mình.
Trầm Việt trông thấy tư thế lên xe không quá thành thạo của Úc Vi, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng dâng lên.
Anh ta không khỏi lần nữa hỏi dò, "Người anh gặp trước kia là em đúng không?"
Nghe thấy lời này, nhịp tim của Úc Vi vô thức tăng nhanh, Trầm Việt hỏi như vậy, chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra điều gì sao?
Cô ta tự thấy biểu hiện của mình không hề có kẽ hở.
Nghĩ như vậy, Úc Vi miễn cưỡng bình ổn lại tâm tình, giả bộ hơi tức giận nói: "Không phải em thì còn có thể là ai?"
Trầm Việt mơ hồ ừ một tiếng, nhưng mầm mống của sự hoài nghi đã bắt đầu bén rễ trong lòng anh ta.
Sau khi tiếp nhận đơn hàng của Thương Tố, Úc Sanh lập tức ở lì trong phòng mình vùi đầu sáng tác, cô đã vứt bỏ vài bản vẽ, không hài lòng chút nào về những tác phẩm bị ném vào sọt rác kia, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, nhưng cụ thể thiếu cái gì lại không thể nói rõ.
Sau khi một lần nữa vo tròn tờ giấy vẽ ném vào thùng rác, Úc Sanh thấy hơi đói.
Cô liếc nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ tối.
Với tư cách là một cú đêm chính hiệu, cô không định đi ngủ khi chưa vẽ được tác phẩm vừa ý.
Cô vươn vai mở cửa bước xuống lầu, xem trong bếp còn gì ăn không.
Khi Úc Sanh bước xuống tầng một, Úc Vi cũng vừa về đến nhà.
Úc Sanh cho rằng Úc Vi sẽ vờ như không thấy mình mà đi ngay về phòng, nhưng cô ta lại không làm vậy.
Lần đầu tiên từ thuở cha sinh mẹ đẻ, Úc Vi tiến đến, chủ động chào cô một tiếng: "Chị."
Nghe thấy tiếng chị này, đôi môi đỏ mọng của Úc Sanh khẽ cong lên, thản nhiên chấp nhận.
Khi cô còn đang suy nghĩ xem Úc Vi trở nên thân thiết như vậy có mục đích gì, Úc Vi liền nói: "Chị à, xe mô tô của chị đâu?"
Nhắc đến xe mô tô, Úc Sanh lúc này mới nhớ ra mình đã bỏ lại nó ở chỗ gặp phải đám du côn chiều nay, không biết nó có còn ở đó không.
Cô nhìn Úc Vi, trong lòng nổi lên chút nghi ngờ, làm sao cô ta biết chuyện chiều nay cô mua mô tô?
“Có chuyện gì?” Úc Sanh bình tĩnh hỏi.
“Em định học lái xe mô tô, nên muốn mượn xe chị đi thử xem sao."
Đi thử?
Viện cớ sứt sẹo kiểu này chắc chỉ có thể lừa được học sinh tiểu học.
Theo như Úc Sanh được biết, mỗi tháng Úc Vi được cho rất nhiều tiền tiêu vặt, muốn mua một chiếc xe cũng chỉ cần một giây thời gian, cần gì phải mượn xe của cô lái thử?
Cái cớ này, Úc Sanh như thế nào cũng không thể tin tưởng.
Úc Sanh nghĩ dù sao xe mô tô cũng chưa lấy về được, liền lựa chọn ăn ngay nói thật, “Xe mô tô bây giờ không ở chỗ của tôi."
Úc Vi lập tức hỏi: "Vậy ở nơi nào?"
Úc Sanh không trả lời ngay.
Úc Vi lại nói tiếp: "Chị nói cho em tên loại xe đó cũng được, em tự đi mua."
Trông dáng vẻ vội vàng của Úc Vi, Úc Sanh chầm chậm nở nụ cười, “Chuyện này tôi cũng không rõ, chỉ là loại hàng nhái mua ở cửa hàng nhỏ nào đó ven đường.” Lời này của cô là thật, chiều nay cô chỉ tùy tiện chọn một chiếc xe hợp mắt mình mà thôi.
Nhận thấy bản thân có hỏi cũng chỉ tốn công, Úc Vi dần có chút khó chịu.
Cô ta hít một hơi thật sâu nói: "Chị, không phải chỉ là một chiếc mô tô thôi sao? Có vậy cũng không đành lòng đưa cho em? Lúc trước xe thể thao của chính mình không phải em cũng đã đưa cho chị hay sao?”
Nói đến chiếc xe thể thao này, Úc Sanh lại càng buồn cười, cô "Ồ?" một tiếng, sau đó mới ung dung nói: “Xe thể thao không phải sau đó vẫn về lại tay cô sao?”
Úc Vi nghe vậy có chút xấu hổ, thẹn quá hóa giận nói: "Không phải là ba đã nói mua xe mới cho chị hay sao? Hơn nữa chuyện hôm nay chị lại đi đua xe, việc này ba còn chưa biết đi?”
Đôi mắt Úc Sanh cong cong, đôi mắt xinh đẹp kia tràn ngập ánh sáng, ngữ khí vô tội cười nói: "Tôi hôm nay đi đua xe sao? Như thế nào tôi lại một chút cũng không nhớ rõ? Vậy nên cô đừng ở trước mặt ba nói lung tung.”
Đôi mắt Úc Vi trợn to, cô ta không dám tin Úc Sanh lại có thể nói ra những lời như vậy.
Chẳng phải Úc Sanh là người nhà quê sao?
Tại sao lại không có tí thuần phác ngây thơ nào như người nông thôn vậy? Ngược lại toàn thân còn toát ra khí chất gian xảo? Cái loại chuyện đánh chết cũng không nhận này cô vậy mà cũng có thể làm ra được?
Đến lúc đó, nếu Úc Sanh thật sự chết cũng không nhận trước mặt ba, có lẽ ông cũng sẽ không trừng phạt cô cái gì.
Lúc này, di động của Úc Vi vang lên, cô ta lấy di động ra xem, là của Trầm Việt gọi đến.
Úc Vi không nán lại đây nữa mà giận đùng đùng về phòng nghe điện thoại.
Úc Sanh không thèm để ý nhún nhún vai, vào bếp xem thì thấy không còn đồ chín, cô lười không muốn gọi dì giúp việc dậy nên tự làm một bát mì trứng cà chua.
Vì đang đói nên bát mì trứng cà chua nghiễm nhiên trở thành mỹ vị nhân gian.
Vừa ăn mì, cô vừa không quên ngẫm nghĩ về tác phẩm của mình.
Nhưng bữa khuya đã ăn xong mà cảm hứng thì vẫn chẳng dậy lên được chút nào, làm sao bây giờ?
Úc Sanh gắp một miếng cà chua lớn, vừa nhai vừa vắt óc suy nghĩ về tác phẩm.
Đột nhiên, cô nghĩ đến nguồn cảm hứng của mình - Trầm Diệu.
Mỗi lần gặp anh, cảm hứng của cô lại tuôn ra ào ào.
Anh giống hệt như thần may mắn của cô vậy.
Nghĩ đến Trầm Diệu, tô mì mới nãy còn cảm thấy vô cùng ngon lành nhưng bây giờ Úc Sanh cũng chẳng buồn ăn nữa.
Cô đặt đũa xuống, cầm điện thoại di động lên.
Đã mười một rưỡi, anh có phải đã đi ngủ rồi không?
Để tận lực không làm phiền đối phương, thay vì gọi điện, cô lại gửi một tin nhắn, "Trầm trầm, anh ngủ chưa?"
Úc Sanh không đặt điện thoại di động xuống, mà vẫn luôn cầm nó chờ tin nhắn trả lời của anh.
Một phút sau, Trầm Diệu đáp: "Không có, có chuyện sao?"
Trầm Diệu vẫn chưa ngủ!
Nghĩ vậy, Úc Sanh ngay lập tức gửi yêu cầu gọi facetime.
Khi Trầm Diệu nhắn tin cho Úc Sanh, anh vừa mới tắm xong, tóc còn chưa kịp lau khô, lúc này đang ướt đẫm nhỏ nước.
Trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm che đi bên dưới, để lộ cơ ngực cùng sáu múi cơ bụng săn chắc.
Anh dùng một tay cầm khăn lau tóc, tay kia cầm điện thoại.
Nhìn yêu cầu gọi facetime của đối phương, anh vô thức muốn từ chối.
Nhưng có lẽ do giọt nước trên tóc rơi xuống màn hình điện thoại nên cảm ứng hơi không nhạy, anh run tay ấn nhầm vào nút xác nhận.
Úc Sanh nhìn vào khuôn mặt cực kỳ anh tuấn cùng gợi cảm thuộc về nam giới trong video, đôi mắt so với trước kia càng thêm sâu hun hút, từng khối cơ ngực vạm vỡ thoắt ẩn thoắt hiện, bất giác chết máy ba giây.
Ba giây sau, cô vừa định nói gì đó, nhưng bên kia đã vội vàng ngắt máy.
Sau hơn mười giây, Úc Sanh nhận được tin nhắn của Trầm Diệu, "Ngại quá, ban nãy tôi ấn nhầm, có việc gì gửi tin nhắn."
Nụ cười trên môi Úc Sanh trong vô thức càng nở rộ, tiếp đó, như thể không thể nhịn được nữa, cô bật cười thành tiếng.
Nếu không phải hoa mắt, vậy trước khi video tắt cô đã thoáng nhìn thấy vành tai đối phương hơi đỏ lên.
Quá đáng yêu! Làm cô tay chân ngứa ngáy, muốn sờ thử một chút.
Trầm Diệu đối với cô có một loại ma lực thần kỳ, vốn dĩ mọi khi nhìn thấy Trầm Diệu, cảm hứng sáng tác của cô đã tràn trề như xăng đổ đầy bình, nhưng lần này, khi nhìn thấy thân thể trần trụi của Trầm Diệu, cảm hứng của cô dường như đột nhiên bùng nổ!
Úc Sanh vừa trả lời tin nhắn của Trầm Diệu, vừa hồi tưởng dáng người anh.
Úc Sanh cảm thấy Trầm Diệu là một ví dụ điển hình của dáng người mặc quần áo trông gầy, cởi ra lại thấy cơ thịt rắn chắc.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng được cơ thể của Trầm Diệu dưới lớp quần áo lại có sức sát thương cao đến vậy.
"Không còn việc gì nữa, Trầm Trầm nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."
Sau khi nhìn thấy mình trần của Trầm Diệu, Úc Sanh cảm thấy mỹ mãn, bây giờ cô đã tìm được cảm hứng sáng tác, tâm trạng tốt vô cùng.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô ăn liền mấy miếng nốt phần mì còn lại, sau đó đặt bát vào máy rửa chén, chuẩn bị về phòng tiếp tục sáng tác.
Khi cô bước đến cầu thang, tin nhắn trả lời của Trầm Diệu cũng vừa đến.
"Hai nữ vệ sĩ ngày mai sẽ chuyển đến ở biệt thự cạnh nhà cô.
Họ sẽ không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của cô, nhưng vẫn có thể bảo vệ an toàn cho cô mọi lúc mọi nơi.
Còn chiếc xe mô tô kia, ngày mai tôi sẽ cho người lái đến nhà cô.
Ngủ ngon."
Nhìn tin nhắn này, Úc Sanh bất giác cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, tình cảm gia đình của cô đều nhạt như nước.
Kiếp trước, cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ, do ông bà nội một tay nuôi lớn.
Khi cô lớn hơn một chút, ông bà nội cô cũng đã cao tuổi, vài năm sau thì lần lượt qua đời.
Năm họ rời xa cô, cô mới học lớp ba.
Kiếp này, cha mẹ cô thiên vị cô con gái út Úc Vi, quan tâm lo lắng dành cho cô chẳng được bao nhiêu.
Thực ra Úc Sanh cũng hiểu rõ, dù sao một bên là cô con gái 18 năm gắn bó, 18 năm cưng chiều, một bên khác là cô con gái mới tìm về chưa đầy một tháng, tình cảm thân sơ sâu cạn thế nào nhìn cái là thấu ngay.
Mà Trầm Diệu hiện giờ là người quan tâm đến sự an toàn của cô nhất.
Mặc dù, tính cả lần facetime vừa rồi, họ mới chỉ gặp nhau tổng cộng 3 lần.
Úc Sanh có một loại xúc động, muốn hỏi rằng có phải với ai anh cũng đối tốt như vậy không.
Nhưng trực giác mách bảo cô, rằng với Trầm Diệu, cô là đặc biệt.
Vẻ lạnh lùng khó tiếp cận của anh không phải giả.
Úc Sanh cụp mắt, từng chữ từng chữ nghiêm túc trả lời anh.
Mặc dù họ đã chúc nhau ngủ ngon, theo lý thì cuộc trò chuyện của họ tối nay đã kết thúc, nhưng cô vẫn muốn nhắn lại gì đó cho anh.
"Được rồi, Trầm Trầm, cảm ơn anh nhé.
(づ  ̄3 ̄) づ ╭ ~"
Trầm Diệu lần này trả lời nhanh hơn, gần như trong nháy mắt, Úc Sanh đã nhận được hồi âm, anh nói: "Không khách khí, ngủ ngon."
Mặc dù giọng điệu có vẻ không đủ thân mật, nhưng Úc Sanh đã rất hài lòng.
Cô sẽ khiến anh phải gọi “bảo bối” mỗi lần hồi âm tin nhắn của mình, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Sau khi Úc Sanh trở về phòng, cô liền bắt đầu hạ bút như có thần trợ.
Không mất nhiều thời gian, cô đã vẽ xong Thương Tố phong cách ma cà rồng.
Trong tranh, sắc mặt Thương Tố hơi tái nhợt, cô ấy có một đôi mắt diễm lệ màu máu, môi đỏ mọng tựa như máu tươi, khóe miệng lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, cùng với một dòng máu nhỏ uốn lượn, từ trên cằm nhỏ xuống thành từng giọt.
Cô ấy khẽ cúi đầu, nhưng đôi mắt đầy tính xâm lược vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Trên người mặc một chiếc váy cúp ngực xẻ tà màu đen, điểm thêm những hạt kim sa lấp lánh, trên rãnh ngực còn cắm một đóa hồng đỏ đầy sặc sỡ.
Bên ngoài chiếc váy dài cúp ngực còn mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đỏ hoa hồng.
Một chân đứng thẳng tắp, chân kia hơi chếch, tư thế đứng vừa tùy ý lại mê hoặc.
Trên đôi chân quấn chằng chịt những dải ruy băng đen đến tận đùi.
Toàn bộ bức tranh toát lên vẻ yêu diễm, khiến người ta chỉ vừa nhìn qua liền lập tức rung động.
Úc Sanh hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
Cô liếc nhìn thời gian hiện tại, đã năm giờ sáng, ánh dương đang dần ló dạng.
Nhưng bây giờ cô lại chẳng buồn ngủ tí nào, trái tim đập dữ dội vì tâm trạng phấn khích.
Nhìn tác phẩm phong cách ma cà rồng do chính tay mình vẽ ra này, cô cảm thấy ngay cả trái tim mình cũng ngứa ngáy.
Tâm động không bằng hành động.
Úc Sanh ngay giây sau ngồi xuống trước gương, dùng toàn bộ số mỹ phẩm mà mình có, trang điểm cho bản thân theo phong cách ma cà rồng.
Trang điểm xong, Úc Sanh cảm thấy bản thân trước và sau khi trang điểm có sự thay đổi khá lớn, vì vậy yên tâm đăng những bức ảnh trang điểm kiểu ma cà rồng này của mình lên Weibo.
Hơn nữa không quên để lại một câu "Có phải rất xứng đôi cùng ngài ác quỷ hay không? (づ  ̄3 ̄) づ ╭ ~"
Nhưng là sau khi Úc Sanh đã tẩy trang và lên giường đi ngủ, không bao giờ có thể ngờ rằng một bức ảnh mà theo cô nghĩa là bình thường như vậy lại có thể làm dấy lên một đợt sóng triều vô cùng hot trên mạng..