Xuyên Thư Ký

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kt quả hình ảnh

Anh dùng tất cả các tế bào toàn thân, chỉ hận không thể dùng hết mọi lời lẽ tán dương hoa mỹ nhất để khen đại đại, khen tới mức Tiểu Trịnh vừa đỏ mặt lại vừa cảm động.
Tiểu Trịnh là người chủ chốt thuyết trình về hạng mục lần này, sau mấy lần cậu tham dự mấy hạng mục quan trọng, từ chạy việc tới sắm vai nhân vật quan trọng đều đã làm, diễn thuyết trong cuộc họp cũng sẽ không bị luống cuống, đâu ra đấy, nói chậm rãi, rõ ràng.

Mặt Trác Tuyên không thay đổi ngồi phía dưới, nhìn Tiểu Trịnh đứng trước màn máy chiếu PPT cười nhu hòa, nghĩ thầm không hổ là đại đại mà mình thích, làm gì cũng thành thạo có thừa.

Chẳng qua phàm là hội họp, gặp phải mấy ông sếp thích soi mói, chẳng cần biết phương án làm tỉ mỉ, cẩn thận tới mức nào cũng sẽ soi ra khuyết điểm, Tiểu Trịnh nói xong, đồng sự cùng đến với Trác Tuyên liền nã một đống câu hỏi như bắn súng.

Gọi là hỏi, còn không bằng gọi là chất vấn, một đống vấn đề tung ra liên tiếp, Tiểu Trịnh không thể không căng não ra, giải đáp một đống vấn đề, cuối cùng cũng viên mãn.

Nhưng đối phương vẫn tiếp tục hỏi, ai đang ngồi ở hiện trường đều có thể nhìn ra đổng sự này không hài lòng với tất tần tật những phần trong phương án, khi lão sắp tung ra vấn đề thứ sáu, Trác Tuyên mở miệng, nói phương án này tôi cảm thấy rất tốt, Tiểu Trịnh…

Anh chút nữa đã thốt hai chữ đại đại ra khỏi miệng, tạm dừng một chút, rồi tiếp tục giải thích phương án kia tốt tới mức nào, các chi tiết được hoàn thiện ra sao, cứ như đang giúp đồng sự kia giải đáp thắc mắc, nhưng trên thực tế là khen từ đầu tới đuôi phương án.

Tiểu Trịnh nghe được những lời khen hoa mỹ của anh, không biết những người khác có nổi da gà lên không, dù sao thì cậu cũng đã nổi đầy rồi.

Những người khác cực kỳ sửng sốt, ngay cả sếp hói đầu của Tiểu Trịnh cũng vậy.

Vị này chính là Trác đại thiếu nổi tiếng không dễ gần, Tiểu Trịnh cũng không biết là đã lọt vào mắt xanh của anh ta từ lúc nào, mới gặp mặt hai lần, ngay cả nói cũng chưa từng nói một câu, không ngờ đã được coi trọng rồi.

Mọi người không khỏi âm thầm hâm mộ.

Có Trác Tuyên hộ tống, ông sếp thích moi móc khuyết điểm nọ cũng không gây phiền toái cho Tiểu Trịnh nữa, hạng mục cũng được thuận lợi thông qua.

Sau khi tan họp, Tiểu Trịnh vội vàng đi toilet.

Trác Tuyên cũng bám theo ngay sau lưng cùng vào, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt cứ như muốn quỳ xuống đất vái lạy tác giả thần thánh của mình.

“Đại đại, anh thấy hôm nay tôi biểu hiện thế nào?” Ngữ khí cầu được khích lệ.

Tiểu Trịnh dở khóc dở cười, nói tốt lắm tốt lắm, cám ơn anh, nếu không có anh, hôm nay chưa chắc tôi đã có thể thành công dễ dàng tới vậy.

Vừa nghe lời này, mode Trác Tuyên đại thiếu log out, còn mode fan não tàn lập tức log in trong nháy mắt, nói phương án của đại đại vốn đã tốt rồi, chỉ tại lão già kia vốn không thích hạng mục này, nên muốn gây khó dễ mà thôi, cho dù không có tôi, phương án của anh cuối cùng cũng vẫn có thể được thông qua thôi mà, tôi ở trụ sở công ty lâu như vậy rồi, cũng chưa từng được thấy phương án nào được thiết kế có tính thực dụng tới vậy blabla.

Anh dùng tất cả các tế bào toàn thân, chỉ hận không thể dùng hết mọi lời lẽ tán dương hoa mỹ nhất để khen đại đại, khen tới mức Tiểu Trịnh vừa đỏ mặt lại vừa cảm động.

“Dù có thế nào, lần này có thể thuận lợi thông qua, cũng là nhờ phúc của anh, cuối tuần tôi mời anh đi ăn một bữa, thời gian anh tự quyết.”

Ánh mắt Trác Tuyên sáng lên, cứ như chỉ đợi đúng câu này của cậu.

“Đại đại có xem bóng đá không?”

“Có xem, cuối tuần này là chung kết giải Tây Ban Nha phải không!”

“Vừa đúng lúc, cuối tuần đi ăn xong, tới nhà tôi xem bóng đá, tôi có một căn nhà ở S thị, trong nhà có phòng chiếu phim, xem không kém gì ở quán cafe đâu.” Trác Tuyên cười tủm tỉm, không có chút xíu xiu nào liên quan tới thứ tên lạnh lùng, người khác mà nhìn thấy hẳn là sẽ cho rằng anh bị quỷ nhập.

Không đợi Tiểu Trịnh kịp từ chối, anh thêm một câu: Cứ quyết định như vậy đi, đại đại muốn cảm ơn tôi, thì đưa tôi đi ăn ngon đi.

Đối phương vừa nói vậy, Tiểu Trịnh cũng không tiện từ chối, gật đầu đồng ý.

Buổi tối về nhà Tiểu Trịnh bắt đầu gõ chương mới, nhưng cậu cũng không muốn lại xuyên, rồi bị Triệu Thành Hề nam phẫn nữ trang bạo cúc nữa, thế nên quyết định dứt khoát cho Triệu Thành Hề chết, dù sao nàng cũng chỉ là nhân vật phụ.

Thế là cậu viết ba người Hoàng Phủ Hoa Tàng, Triệu Thành Hề, Kỳ Chân cùng giết Cùng Kỳ, kết quả hung thú kia vô cùng khó giải quyết, lại thông minh, thế nên luôn tấn công về phía Hoàng Phủ vì bị thương mà công lực giảm mạnh trong ba người, trong lúc chỉ mành treo chuông, vì bảo vệ Hoàng Phủ, Triệu Thành Hề cản một kích lại cho y, cũng làm Cùng Kỳ bị thương nặng, cuối cùng chết trong lòng Hoàng Phủ.

Viết xong chương này, Tiểu Trịnh cảm thấy thần thanh khí sảng hẳn, bởi cả ngày cậu xuyên thành Hoàng Phủ trong giấc mơ, theo thói quen cũng nhập mình vào nhân vật Hoàng Phủ Hoa Tàng, có một tuyệt sắc giai nhân chết vì mình, đối với đàn ông mà nói, cảm giác này thế nào? Đương nhiên là vừa đau lòng lại vừa phê!

Xong xuôi một vạn chữ, Tiểu Trịnh vừa đặt đầu xuống là ngủ, trước khi ngủ còn nghĩ, Triệu Thành Hề chết rồi, cuối cùng cũng sẽ không bị bạo cúc.

Không ngoài ý muốn chút nào, vừa nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, Tiểu Trịnh phát hiện bản thân lại biến thành Hoàng Phủ Hoa Tàng.

Không chỉ vậy, hai đùi cậu cũng đau mỏi khó chịu, không biết đã chạy bao lâu, bốn phía vẫn là núi non trùng điệp, tầng tầng lớp lớp, nhìn không thấy điểm cuối.

Ban ngày dùng não quá độ, buổi tối xuyên thư còn phải gấp rút lên đường, tác giả người ta viết truyện phí thời gian, Tiểu Trịnh cảm giác bản thân viết truyện là phí mạng, không thể đau khổ hơn.

Đằng sau bỗng có người kéo gấu áo cậu.

Cơ thể Tiểu Trịnh không tự chủ được mà ngửa về phía sau, may là được người đỡ lấy đúng lúc, sau đó cậu liền nhìn thấy khuôn mặt Kỳ Chân.

Ớ, sao trước đó không phát hiện ra nhỉ, không ngờ Kỳ Chân lại có nét giống Trác Tuyên?

Sau khi đứng vững rồi Tiểu Trịnh liền nói lời cảm ơn với Kỳ Chân.

Kỳ Chân có vẻ không quen với việc kẻ thù tự dưng lại cảm ơn mình, ồm ồm nói: “Người chết rồi cũng không thể sống lại, ngươi thương tâm thì có ích gì, lúc nàng còn sống, cũng không thấy ngươi đối tốt với nàng được bao nhiêu!”

Tiểu Trịnh thầm nói Triệu Thành Hề nếu không chết, cúc hoa của ta khó mà toàn vẹn.

Trên mặt lại lộ ra vẻ mặt bất mãn: “Ta biết ta nợ nàng, cùng lắm một cái mạng này trả cho nàng là được.”

Kỳ Chân sửng sốt, còn chưa kịp nói gì, lại nghe thấy có tiếng rít gào, vang vọng trời đất, chấn động tới mức đất dưới chân họ cũng bị rung lên.

“Súc sinh kia lại tới!” Kỳ Chân đại kinh thất sắc, ánh kiếm chợt lóe, một trường kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Tiếng nói vừa dứt, từ trên đỉnh đầu đã có một cái bóng đen phủ xuống, hai người thậm chí còn chưa kịp quay đầu lại nhìn kỹ, đã trực tiếp cưỡi pháp bảo bay về phía trước, Tiểu Trịnh tuy phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng số lần xuyên thư nhiều dần lên, mà truyện này lại do chính cậu viết, pháp bảo trên người Hoàng Phủ cũng là rõ như lòng bàn tay, ngay lúc này cũng không quay đầu lại, trực tiếp móc một cái lưới tơ vàng to cỡ bằng bàn tay từ trong túi Càn Khôn ra, ném về phía sau.

Lưới trên không trung càng lúc càng lớn hơn, trực tiếp bao lấy Cùng Kỳ to bằng một ngọn núi nhỏ.

Hung thú lúc trước bị họ đánh trọng thương, bây giờ hận họ tận sâu trong cốt tủy, rít gào giãy giụa trong lưới tơ vàng, Kỳ Chân quay đầu vừa nhìn, sắc mặt đại biến, chỉ thấy Cùng Kỳ phun đầy khói đen ra, khi khói đen tiếp xúc với lưới tơ vàng, trực tiếp ăn mòn lưới tạo ra một lỗ hổng.

Khí đen càng lúc càng đậm đặc, lỗ hổng cũng ngày càng lớn, mắt thấy lưới tơ vàng không thể nào nhốt Cùng Kỳ lại lâu thêm được bao lâu, mà trước đó chiến đấu, họ đã hao hết pháp bảo, công lực giảm mạnh, đợi hung thú phá lưới mà ra, họ cũng sẽ biến thành oan hồn dưới móng vuốt của Cùng Kỳ.

“Làm sao mà gần đây nửa tên tu sĩ cũng không thấy đâu vậy, sẽ không đến nỗi chỉ có mỗi hai chúng ta đi bắt Cùng Kỳ chứ!” Kỳ Chân oán hận nói.

“Trên nanh vuốt của nó còn dính máu thịt, chắc là các tu sĩ khác không địch lại nổi nên đã bị giết, nói không chừng trong đó còn có cả đại năng bị thương, bây giờ nó một lòng đuổi theo chúng ta, ai lại không thức thời chạy tới chịu chết chứ!”

Tiểu Trịnh biết mình đã thiết lập cho Cùng Kỳ lợi hại tới mức nào, đây chính là một trong mười con hung thú mạnh nhất của thiên cảnh tầng hai, người ở tầng một bọn họ rất hiếm ai có thể chống lại Cùng Kỳ, số ít chỉ có các đại năng, hoặc là đang bế quan, hoặc là đang đi rêu rao địa vị, sẽ không dễ dàng rời khỏi núi, cách đây quá xa, nhất thời không thể tới, nói tóm lại, đây chính là khảo nghiệm lớn nhất của nam chính ở tầng một này.

“Đợi lát nữa ta hét lên một tiếng ngươi phải chạy đi, chạy được bao xa thì chạy, tuyệt đối đừng quay đầu lại!” Tiểu Trịnh bỗng nói.

“Ngươi định làm gì vậy?” Kỳ Chân không rõ.

Còn có thể làm gì nữa, đánh cược tính mạng mình đánh lạc hướng Cùng Kỳ đuổi theo mình, để Kỳ Chân chạy trốn.

Tiểu Trịnh coi như đã hiểu rõ tình cảm của mình, tuy cậu là tác giả nhưng xuyên vào rồi cũng không được ưu đãi là bao, còn gặp những quẫn cảnh khắp nơi khiến cho người ta dở khóc dở cười, dù sao Kỳ Chân mới là nam chính, làm tác giả có khi cũng không thể nào thay đổi được thiết lập ấy, vậy cậu dứt khoát cứu Kỳ Chân là được, xong hết mọi chuyện, về sau cũng không cần phải xuyên vào nữa, đây mới là biện pháp giải quyết được vấn đề một cách triệt để.

Nghĩ thông suốt, Tiểu Trịnh chẳng những không sợ chết, mà còn tự mình đá văng Kỳ Chân đi thật xa, bản thân xách kiếm đi tới.

Bị Cùng Kỳ giết chết rồi, sau khi tỉnh lại hẳn có thể trở về hiện thực nhỉ?”

Cậu nghĩ như vậy, chỉ ước gì “mộng cảnh” này nhanh kết thúc, trực tiếp mặc niệm khẩu quyết, thần kiếm hợp nhất, đánh về phía Cùng Kỳ, lấy thân làm kiếm, hóa thành một luồng sáng xanh lục, đâm vào đầu Cùng Kỳ.

Kỳ Chân bị đá văng ra sau còn chưa kịp phẫn nộ, đã phải trơ mắt nhìn Hoàng Phủ đi chết, hắn mở to hai mắt, cảm giác tim như ngừng đập.

Ánh sáng xanh xuyên qua cơ thể, Cùng Kỳ rít gào chấn động cả núi, Kỳ Chân không nghĩ gì nhiều, nhân cơ hội này rút kiếm ra, cũng nhào lên, hơn mười ánh kiếm thoáng chốc đan xen nhau thành một cơn mưa kiếm, đâm vào cơ thể Cùng Kỳ.

Cơ thể Tiểu Trịnh như diều đứt dây, rơi thẳng từ trên không trung xuống, tai bị tiếng rít gào của Cùng Kỳ làm cho đau đớn tới chảy máu, cậu cảm giác toàn thân không chỗ nào không đau xót, trong lòng lại nói sao vẫn còn chưa hôn mê, cậu muốn trở lại thế giới thực.

Cơ thể bỗng được người ôm vào lòng, cậu mơ mơ màng màng nhìn khuôn mặt Kỳ Chân đang trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Kỳ Chân không còn tâm trí nào mà đi moi nguyên đan của Cùng Kỳ, bế Tiểu Trịnh bay vào trong một huyệt động an toàn, rồi mới đặt cậu xuống.

“Ngươi vừa rồi, vì sao lại muốn cứu ta?”

Tiểu Trịnh nửa chết nửa sống liếc mắt nhìn thoáng qua hắn một cái, nghĩ không phải là ta muốn cứu ngươi, mà là ta muốn trở về thật mau.

Cũng không biết cái liếc mắt nhìn này của Tiểu Trịnh làm cho Kỳ Chân hiểu lầm cái gì, đối phương bỗng nhiên chấn động: “Chẳng lẽ…?”

Chẳng lẽ cái gì?

Tiểu Trịnh cảm giác xương cốt sắp rụng rời, nhưng vẫn còn chưa ngất, trong lòng thật sự sốt ruột, muốn cho Kỳ Chân đánh cho cậu một cái hôn mê luôn đi, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không làm nổi.

Lại nghe thấy Kỳ Chân nói: “Ngươi ngay cả nữ tử như Triệu Thành Hề cũng có thể từ chối, lại liều mình vì ta, sẽ không phải là… thích ta chứ?”

Phụt!

Cuối cùng Tiểu Trịnh được như ý muốn mà ngất đi, chẳng qua là tức tới hộc máu.

Đường đi của não kiểu gì mới có thể nói ra những lời như vậy chứ? Cứu tui với! Hắn dưới ngòi bút của tui là một thẳng nam, chứ không phải là gay lòi!

Tiểu Trịnh tỉnh lại lần nữa, cuối cùng cũng trở về thế giới hiện thực, nhưng lại mơ mơ hồ hồ, cả buổi đều uể oải không phấn chấn, bởi trước mắt cậu, khuôn mặt có phần giống Trác Tuyên của Kỳ Chân kia cứ lượn tới lượn lui.