Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 174: 174: Chương 173





"…Thú vị!"
Hai chữ cuối cùng trong câu nói huyền thoại cũng được bật ra, Phạm Gia Huân rùng mình, hai tay run nhẹ khiến mặt nước trong chậu gợn sóng lăn tăn.

Boss à, câu này là của nam chính Long Ngạo Thiên nói với nữ chính Bạch Nhược Liên, anh đừng có cướp kịch bản, giật đất diễn.
Bản thân Phạm Gia Huân biết câu này là y nói mình vì ở nguyên cái tầng này chỉ có Phương Tân là khách đang ngồi đây cùng một nhân viên là hắn.

Moé, chẳng thà hắn cao ráo đẹp trai gì đó thì ai phun ra câu này cũng bình thường, đằng này hắn lại có cái chiều cao còn kém một xăng-ti-mét nữa mới được mét rưỡi, cái nhan sắc lại càng khẳng định cho cái gọi là gen lặn khi hắn đứng giữa họ hàng hai bên.

Cũng chẳng hiểu Phương Tân thấy thú zị ở điểm nào nữa.
Phạm Gia Huân chuồn chưa kịp khuất bóng đã lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Phương Tân, người gì đâu cười lên cái mà nghe xấu xa ứ chịu được, bản thân hắn đúng muốn lăn ra làm nũng mấy lượt mới vừa!
Ể khoan, hắn đang nổi da gà vì bản thân gặp được boss phản diện, mắc mớ gì lại lạc qua vấn đề xà nẹo???
Phạm Gia Huân cũng chẳng thể nghĩ nhiều hơn về Phương Tân, dù sao tan ca rồi thì hắn lại lượn lờ chợ đầu mối rồi lại ôm một mớ hạt giống về cho Bạch Nhược Liên.

Uớc mong có cái nông trường di động không phải của một mình nữ chính mà có cả Bạch Khởi.

Bởi Bạch Khởi cũng ngán cái cảnh cho dù có chán nản mệt mỏi cũng phải nhe răng ra mà cười tươi với khách lắm rồi, đó là chưa kể tên quản lý cứ gặp hắn lần nào là nhào đến nhéo má lần đó.


Mé, rõ ràng quản lý mới là gương mặt hút khách của quán, bao nhiêu người xếp hàng giơ mặt chờ nhéo má lại không chịu, cứ phải để các cô ấy nhìn anh nhéo má Bạch Khởi để rồi hú hét.
Thực tế Bạch Khởi không ưa cái việc bị nhéo má như vậy nhưng quản lý tên là Bạch Quân - anh họ bên nội của nguyên thân nên hắn mới không gửi gắm niềm tin vào định luật chiếc thìa (láo nháo là múc luôn).

Cứ mỗi lần Bạch Khởi trợn ngược mắt thẳng thắn nói chuyện thì y như rằng Bạch Quân lại: "Cái thời mày nằm trong nôi, anh bế mày suốt".
Bất chấp thái độ Bạch Khởi ra sao, Bạch Quân vẫn gìn giữ hành vi nhéo má đến tận cùng, quyết không thay đổi.

Nguyên thân cũng không ít lần nhức răng ngứa lợi với sự "cố chấp" này của Bạch Quân; bởi không phải ai cũng biết hai người là anh em họ.

Mười người đến quán cà phê này thì đã có đến chín người nhận định hai anh em thành một cặp tình nhân rồi.

Với cái gen tốt thì Bạch Quân chưa bao giờ lo bản thân giảm sức hút nhưng với một kẻ là đại diện cho gen lặn duy nhất của cả hai họ, Bạch Khởi luôn lo lắng cho tương lai chăn đơn gối chiếc của bản thân.
Càng nhắc tới lại càng mệt não, Phạm Gia Huân chỉ chăm chăm lựa hạt giống thôi.

Cái kho mà Mười Năm Thất Bát để lại cho hắn cũng không thiếu hạt rau củ quả nào, chỉ là hắn thấy những thứ trong kho dùng khi khan hiếm vật tư thì hơn, hiện tại hắn nên tập trung tìm mấy loại nữ chính đang cần.
Có thể nói tinh thần tự tạo nông trường của hai anh em đã ngốn hết toàn bộ tiền và thời gian rảnh của cả hai, thế nhưng vì nông trường tự cung tự cấp, hai người lại lên tinh thần.

Lười chảy thây như Phạm Gia Huân cũng cố gắng vì một tương lai ăn no mặc đẹp trong cái thời tận thế khan hiếm vật tư.
Tính ra cái dị năng lôi hệ không đánh được sự vật đi chuyển của Bạch Khởi lại có tác dụng cực mạnh khi ở trong không gian của Bạch Nhược Liên, nhất là trong công cuộc xới đất.

Phất tay một cái là bao tia sét giáng xuống, đất đá gì đó đều bị lật cho tơi, chẳng cần tốn công đào cũng không cần máy móc can thiệp.

Tưới cây lại càng đơn giản, đã có dị năng còn lại của Bạch Khởi lo.

Dị năng thứ hai của hắn là hệ thủy, thế nhưng dị năng hắn có cấp bậc không cao, cũng không thể dùng để đánh ai được.
Có lẽ điểm duy nhất khiến Phạm Gia Huân cảm thấy an ủi là nữ chính không phải kiểu tay chân mồm miệng nhanh hơn não, nàng tuyệt đối không phải kẻ gây chuyện hay thích dính vào rắc rối.

Cho nên boss phản diện Phương Tân thừa biết Bạch Nhược Liên là người yêu của Long Ngạo Thiên cũng không lôi nàng vào ân oán của hai người.
Ân oán thì cũng không biết nên tính từ lúc nào, từ nhỏ hai người đã thường xuyên gây nhau, trên lớp thì ganh nhau từng điểm, đến giờ tan học thì so lực chiến.

Đến lớn thì so gia phả cùng gia thế, tài sản.


Thời mạt thế lại so ai mạnh hơn,…
Mấy cái chi tiết râu ria hắn cũng không để ý lắm, chính xác hơn là cái kịch bản chi tiết hệ thống đưa cho hắn, hắn chưa đọc chữ nào.

Biết tóm tắt là được rồi, dăm ba cái chi tiết để ý chi cho mệt, kịch bản có sai thì hắn cũng kệ, ai bảo Mười Năm Thất Bát thiết lập cái thân thể thấp thế này đả kích tinh thần hắn.
Vừa mới làm xong công tác tưới cây, Phạm Gia Huân vừa được nữ chính đưa ra ngoài thì ngoài cửa đã vang tiếng chuông reo.

Phạm Gia Huân ra ngoài thì chẳng thấy người đâu, chỉ thấy một bó hoa hồng siêu to khổng lồ, không phải một ngàn thì chắc cũng gần một ngàn bông chắc cũng đặt trước cửa.

Chẹp, hoa hồng ở thế giới nhiệm vụ này không rẻ, một bông hồng đẹp có khi bằng cả ngày công của người bình thường.

Phạm Gia Huân không khỏi thầm khen độ chịu chơi, làm màu của chủ nhân bó hoa.
Cho rằng là người ái mộ của Bạch Nhược Liên, Phạm Gia Huân gọi nàng ra.

Hắn cũng không để ý nhiều, chỉ là ánh mắt nữ chính nhìn hắn có hơi kì lạ, lại còn cái kiểu cười mà nhìn sao cũng đầy ám muội kia, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.
Sau đó, Bạch Nhược Liên mang hoa và thiệp đến chỗ hắn rồi cười ha hả, cười đến mất hình tượng xong lại lăn ra một góc sô pha điên cuồng bấm điện thoại.
Lúc này Phạm Gia Huân mới để ý đến Bạch Nhược Liên mọi người biết và Bạch Khởi biết là hai phiên bản khác nhau.

Bạch Nhược Liên mà mọi người biết là một cô gái có chút lạnh nhạt, cũng có chút yếu đuối như bao cô gái khác, những thứ nặng trên mười kí chắc chắn bưng không nổi.

Còn Bạch Nhược Liên mà Bạch Khởi biết chính là một người có thể một tay nhấc anh trai lên như nhấc một con mèo con.
Phạm Gia Huân chẳng hiểu mô tê gì liền đọc tấm thiệp.


Hoá ra không phải gửi cho Bạch Nhược Liên mà là gửi cho hắn.

Câu từ sướt mướt khiến hắn không khỏi nổi da gà, nhìn lại cái tên thì… thì chỉ có một câu "Em là người thú zị nhất mà tôi từng gặp".
Ơ ai rảnh thế này?
Mạch suy nghĩ bị cắt đứt bởi tiếng cười "hí hí hí" đầy âm mưu của Bạch Nhược Liên.

Phạm Gia Huân bước tới ngó qua thì thấy nàng đang trả lời bình luận, bài viết của nàng được đăng trong một nhóm kín, có nội dung: "Anh trai xinh xẻo của tui được người ta tỏ tình nè.

Không biết sắp tới sẽ có chị dâu hay anh dâu nữa", kèm theo tấm hình thiệp và hoa như bằng chứng.
Bên dưới đang đủ kiểu bình luận phân tích xem chữ trên thiệp là của nam hay nữ, mà đa phần người ta nhận định là nam, thông qua câu cuối cùng, phán đoán luôn được tính cách của người gửi thiệp gói gọn trong hai chữ "trẻ trâu".
Admin nhóm kín - nữ phụ Phương Thiên nhìn thấy bài viết của Bạch Nhược Liên và bình luận phía dưới mà cười đến mức lăn ra khỏi ghế.

Bởi vì sao, bởi hôm nay có người hỏi cô rằng trong tiểu thuyết thì nam chính sẽ viết thiệp như thế nào để bày tỏ tình cảm mà vẫn ra vẻ bí ẩn.

Thế là Phương Thiên đọc ra một đoạn kinh điển thông thường, moé, không ngờ là người ta áp dụng thật!.