Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 62: Biến Dị Hồ Thảo






Edtor: Tĩnh
Cửu Vĩ Hồ Thảo được người phụ trách của hội đấu giá đưa tới, Lâm Sơ Văn thanh toán.

Thanh toán xong hai vạn 5000 đồng vàng, chỉ cần nghĩ đến đã khiến cho Lâm Sơ Văn cảm thấy một trận thịt đau, nhưng khi nghĩ đến Tuyết Bảo lại bình thường trở lại.

Sở Diệp hướng về phía Lâm Mộng Dung nhìn thoáng qua, phát hiện sắc mặt đối phương hình như có chút ảm đạm.

Sở Diệp lấy cái tính cách mà tác giả xây dựng cho nữ chủ lương thiện thương người vừa mới hẳn là khuyên Mộ Lăng Thiên từ bỏ, nhưng mà Mộ Lăng Thiên lại thật sự từ bỏ, nên đối phương lại không tránh được có chút tiếc nuối.

“Hai vạn 5000 đồng vàng, hắn chính là rất vui lòng mà bỏ được."
“Vậy mà là hai Hồn Sĩ, thật có tiền a!"
Một gốc linh thảo mà thôi, lại có thể bán cao giá như thế, chẳng lẽ là vì tranh giành tình cảm?
Chung quanh không ít người mang theo ánh mắt có vài phần tìm tòi nghiên cứu xoay lại đây, Sở Diệp có cảm giác lưng như bị kim chích.

Mục tiêu lần này của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn chính là Cửu Vĩ Hồ Thảo, sau khi nhận được đồ, hai người liền nhanh chống rời khỏi hội đấu giá.

“Bọn họ đi rồi.” Lâm Mộng Dung nhíu nhíu mày nói.

Mộ Lăng Thiên sắc mặt đổi đổi, “Lại đi nhanh như vậy."
Mộ Lăng Thiên vốn còn tưởng chờ sau khi hội đấu giá kết thúc sẽ chào hỏi hai người kia, không nghĩ tới khi họ vừa nhận được Cửu Vĩ Hồ Thảo thì đã ra về liền.

Có thể thấy đối phương không muốn để người ta biết mình là ai.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn có thể đi, nhưng Mộ Lăng Thiên thì lại đi không được.

Hội đấu giá còn có mấy kiện thương phẩm áp trục, và có một kiện là trưởng lão Mộ gia trưởng muốn có, trước khi tới hội đấu giá trưởng lão yêu cầu hắn tận lực đem kiện thương phẩm kia mua cho bằng được.

Lâm Mộng Dung nhíu lại mày, có chút nghi hoặc nói thầm nói: “Hai người vừa mới mua đi Cửu Vĩ Hồ Thảo nhìn bóng dáng tựa hồ có chút quen thuộc."

Mộ Lăng Thiên có chút nghi hoặc nói: “Quen thuộc? Chẳng lẽ là có người ngươi quen biết sao?”
Mộ Lăng Thiên thầm nghĩ: trước đó trong lúc đấu giá Cửu Vĩ Hồ Thảo hắn có nghe mọi người xung quanh bàn tán là do trành dành tình cảm nên mới có người nhảy ra tranh cùng hắn, mà Lâm Mộng Dung xinh đẹp mỹ miều chất chấn đã khiến không ít các đại tiểu thư của các gia tộc ganh ghét, nên mới có chuyện này.

Lâm Mộng Dung lắc lắc đầu, “Đại khái là do ta suy nghĩ nhiều."
Lâm Mộng Dung mơ hồ cảm thấy trong đó có một bóng dáng giống như Sở Diệp, còn lại thì giống như là Lâm Sơ Văn.

Lúc trước khi ở Long Nhai Thôn không có được thư mình muốn, việc này khiến nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng, làm cho thân ảnh Sở Diệp vẫn luôn ở trong lòng Lâm Mộng Dung mà không chịu tản đi.

Không có khả năng là Sở Diệp, Sở Diệp bất quá là kẻ bỏ đi của Sở gia, mặc dù có một chút bản lĩnh dưỡng ong, nhưng cũng khong thể lấy ra được nhiều tiền như thế để tới đây mua Cửu Vĩ Hồ Thảo, Lâm Mộng Dung cảm thấy chính mình có tâm ma, nên vẫn luôn quên không được Sở Diệp, rõ ràng đối phương chỉ là một trong những người qua đường trong cuộc đời nàng, làm sao có thể so với Mộ Lăng Thiên kỳ tài ngút trời.

Hai người Sở Diệp sau khi rời đi hội đấu giá đã bị người ta theo dõi.

Tam Dương Thành quy củ nghiêm ngặt, không được ở trong thành đánh nhau, nếu không thành vệ đội sẽ lập tức xuất động, người nào nháo truyện sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc, cho nên hai người cũng không lo lắng người theo đuổi sẽ ở trong thành động thủ, chỉ là cũng không thể để người ta biết nơi ở của bọn họ.

Hai người ở trong thành nhiều vòng vài vòng, đem nhóm người theo đuôi cất đuôi, rồi mới về chỗ ở.

Trở lại chỗ ở, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đồng thời thở một hơi dài nhẹ nhõm.

“Đi nhà đấu giá để bán đấu giá thật sự là quá nguy hiểm.” Bọn họ chỉ là mua một gốc Cửu Vĩ Hồ Thảo mà thôi, mà có thể khiến người ta động sát tâm.

Lâm Sơ Văn đi vào phòng, lấy ra dược thảo, cảm thán một tiếng, “Hai vạn 5000 đồng vàng a! Thật sự quá quý.".

ngôn tình hài
Sở Diệp đạm nhiên nói: “Hai vạn 5000 đồng vàng mà thôi."
Nếu muốn đoạt bảo vật trên tay nữ chủ thì phải bỏ ra cái giá lớn một chút mới được, hiện tại chỉ là bỏ ra hơi nhiều tiền một chút thôi cũng không tính là cái gì.

Lâm Sơ Văn tràn đầy cổ quái nhìn Sở Diệp nói: “Ngươi thật đúng là hào phóng."
Sở Diệp cười cười, nói: “Trời sinh ta tất hữu dụng, vàng tan chảy còn có thể đong lại mà, ngươi tương lai chính là đại Dược Tề Sư, còn sợ không có tiền sao?

Lâm Sơ Văn nhún vai, “Dược tề không thể lại tùy tiện bán."
Sở Diệp gật đầu, “Xác thật, hiện tại chúng ta không thể tùy tiện bán dược tề, may mắn là số tiền còn lại vẫn đủ dùng một đoạn thời gian."
Lâm Sơ Văn cúi đầu, thầm nghĩ: Số tiền mà bọn họ tiết kiệm được có thể để bọn họ sống đủ trong mấy năm hoặc mười mấy năm, nhưng hôm nay bọn họ lại vung tiền như rác, nếu còn tiếp tục như vậy nữa không biết bọn họ sẽ duy trì được trong bao lâu.

Lâm Sơ Văn cẩn thận kiểm tra dược thảo, nhưng bên trong đôi mắt lại nở rộ ra một đạo đạo tinh quang, “ Cây Cửu Vĩ Hồ Thảo này hình như là biến dị."
Sở Diệp nghiêng đầu, nói: “Nói như vậy, là thứ tốt?
Lâm Sơ Văn gật đầu, đầy mặt vui mừng, “Đúng vậy."
Tốn hơn hai vạn mua cây linh thảo này, vậy mà hắn lại cực kỳ may mắn phát hiện mình đã mua được linh thảo biến dị, Lâm Sơ Văn tức khắc suy nghĩ, linh thảo biến dị là thứ khó có được, nó so với dược hiệu thông thường thì dược tính của nó còn cao hơn mấy lần, có đôi khi, còn có thể mang thêm một ít hiệu quả đặc thù, hai vạn năm trăm ngàn đã bỏ ra không uổng.

Sở Diệp cười cười, nói: “Không uổng phí chúng ta tốn nhiều tiền như vậy, để mua cây linh thảo này.”
Trên cây Linh thảo còn có chín viên hạt giống, Sở Diệp đem chín viên hạt giống lấy xuống nói, “Ta lấy thứ này."
Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: “Cửu Vĩ Hồ Thảo đều là hoang dại, nuôi trồng không thể nào sống.

Sở Diệp mãn không thèm để ý nói: “Không cần lo, ta chính là muốn thử."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Tùy ngươi."
Mất đi chín viên hạt giống, dược hiệu của Cửu Vĩ Hồ Thảo sẽ rơi mất đi một ít, bất quá ảnh hưởng cũng không phải lớn.

Lâm Sơ Văn đem Cửu Vĩ Hồ Thảo đưa cho Tuyết Bảo, Tuyết Bảo luôn chờ ở một bên sớm đã có chút gấp không chờ nổi.

Lâm Sơ Văn vừa mới đem Cửu Vĩ Hồ Thảo đưa qua, Tuyết Bảo liền ngao ô một ngụm đem hồ thảo nuốt xuống.

Tuyết Bảo giãn ra cái đuôi, vẻ mặt lộ ra vẽ say mê.

Lâm Sơ Văn cảm giác màu lông của Tuyết Bảo giống như diễm lệ hơn rất nhiều, làm cho toàn thân Tuyết Bảo càng thêm mỵ hoặc.

Ăn xong hồ thảo, Tuyết Bảo có chút mơ màng sắp ngủ liền chui vào bên trong thức hải Lâm Sơ Văn, trực tiếp nghỉ ngơi.


Lâm Sơ Văn cong cong khóe miệng, tâm tình vui sướng.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Tuyết Bảo ngủ rồi, trạng thái thế nào?”
Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Tuyết Bảo tình huống không tồi, Tuyết Bảo như hiện giờ có điểm giống như năm đó dùng dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch, chờ đến lúc nó tỉnh lại, huyết mạch hẳn là còn có thể tăng lên một ít.

“Vậy thì quá tốt rồi."
Lâm Sơ Văn cười gật đầu, có chút vừa lòng nói: “Đúng vậy."
Sở Diệp ôm hai tay, nói: “Ngươi nói xem hôm nay ở hội đấu giá, đường tỷ ngươi có hay không nhận ra chúng ta?
Nghe Sở Diệp nhắc tới Lâm Mộng Dung, sắc mặt Lâm Sơ Văn đổi đổi, có chút chần chờ nói: “Hẳn là sẽ không, nhưng cũng không thể không nghi ngờ.....!
Sở Diệp có chút bực bội nói: “Tạm thời chúng ta sẽ còn ở đây thêm mấy ngày, còn cô ta sẽ ở đây không lâu, chúng ta tận lực không cần cùng nàng chạm mặt liền tốt rồi."
Lâm Sơ Văn gật đầu, đổi đề tài, nói: “Tiểu Ngân có phải hay không sắp tiến giai?”
Sở Diệp gật đầu, “Có xu thế, hẳn là là mấy ngày nữa thôi."
Trong nạn châu chấu trước đó, Tiểu Ngân đã nuốt vài viên trứng Châu Chấu Vương, còn ăn một con châu chấu chúa, đều là những thứ đại bổ.

Tiểu Ngân có một đặc tính mà chỉ có Hồn Thú Vương cấp mới có đó là có thể mạnh lên nhờ thủ hạ dưới trướng, chỉ cần ong đàn càng mạnh thì Tiểu Ngân càng mạnh hơn.

Tiểu Ngân sau khi tiếp nhận ong đàn ở Đông Sơn, ong đàn thực lực bạo trướng, trong khoảng thời gian này vẫn luôn Tiểu Ngân đang tiêu hóa lực lượng của ong đàn phản hồi, loại lực lượng này tăng lên không tính mau, nhưng lại rất ổn định.

Ngân Tiểu Nhị sau khi khuất phục Tiểu Ngân, đã đưa cho Tiểu Ngân sửa ong chúa, đó là thứ đại bổ.

Tiểu Ngân mấy ngày gần đây, hơi thở trên người có chút không ổn định, hiển nhiên là sắp tiến giai.

Lâm Sơ Văn cười cười, có chút hâm mộ nói: “Vậy thì qua tốt."
Hồn Sủng sau khi tiến giai tới cấp 6 thì sau đó việc tiến giai sẽ càng khó khăn mỗi khi muốn tiến một cấp phải tốn tới mấy năm trời, nhưng trước đó Tiểu Ngân nhờ ăn trứng trùng vương đã được không ít chổ tốt!
Sở Diệp cười cười, nói: “Ngươi không cần lo Tuyết Bảo chỉ cần ăn vài cọng Cửu Vĩ Hồ Thảo, hắn tự nhiên cũng sẽ tiến giai.”
Lâm Sơ Văn cười khổ một chút, nói: “Làm gì mà dễ dàng như vậy.” Hôm nay một gốc Cửu Vĩ Hồ Thảo đã tốn hơn hai vạn, giờ mà còn mua thêm vài cộng, bọn họ chất táng gia bại sản luôn quá.

Nhưng bất quá sau này thì chưa biết.

Sở Diệp cười cười, nói: “Sự thành do người mà."
Mấy viên hạt giống của Cửu Vĩ Hồ Thảo hắn đã trồng vào ngọc trụy không gian, có hai viên hạt giống đã nẩy mầm, Cửu Vĩ Hồ Thảo hình như rất thích hoàn cảnh bên trong ngọc trụy không gian, nó sinh trưởng cực kỳ nhanh chóng, có lẽ nếu không bao lâu hắn đã có thể thu hoạch Cửu Vĩ Hồ Thảo.

Sở Diệp quyết định trước đem chuyện này gấu đi, chờ Cửu Vĩ Hồ Thảo thành thục, hắn sẽ cho Lâm Sơ Văn một kinh hỉ.


Mộ Lăng Thiên mang theo Lâm Mộng Dung ở Tam Dương Thành đi dạo vài ngày.

Lâm Mộng Dung có chút nghi hoặc nói; “Lăng Thiên, huynh mỗi ngày đều đến cửa hàng dược tề không thì dược liệu cửa hàng, nhưng không mua dược tề cũng không mua dược liệu, vậy huynh đang muốn làm gì?
Mộ Lăng Thiên cau mày, sắc mặt có chút không vui nói: “Gia tộc có mấy Dược Tề Sư nhưng đã bị các gia tộc khác đào đi rồi, ta muốn ở đây chiêu mộ một vài người có tư chất".

“Ngươi nhìn trúng người nào sao? Hẳn là không tồi.

Mộ Lăng Thiên ôm hai tay, nói: “Ta muốn chiêu mộ vị Dược Tề Sư đã luyện chế ra dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch."
Hắn sau khi mua được dược tề thức tỉnh Thượng phẩm đã nhờ người thẩm định người đó nói người phối trí ra dược tề này trình độ khá tốt nhưng hồn lực chỉ mới là Hồn Sĩ thôi.

Hắn không nghe nói ở Tam Dương Thành có Dược Tề Sư nào chỉ mới Hồn Sĩ mà có thể luyện ra dược tề thức tỉnh cả, vậy thì chỉ còn một khả năng đây là người mới.

Một người có thể luyện chế dược tề Sơ cấp huyết mạch mà còn là Hồn Sĩ thì tiềm lực của người đó là vô hạn, tuyệt đối là cái khả trở thành kỳ tài về sau
Hồn Sĩ dễ chiêu mộ hơn Hồn Sư nếu hắn có thể mời chào người này, vậy gia tộc sẽ có thêm một Dược Tề Sư mà sau này còn có thể trở thành đại sư.

Lâm Mộng Dung có chút tò mò nói: “Có biết mặt mũi người đó không? Biết vị Dược Tề Sư là ai không?
Mộ Lăng Thiên lắc lắc đầu, nói: “Còn không biết.” Quản sự hội đấu giá nói là khách nhân yêu cầu phải bảo mật thông tin khách hàng nên đã không nói cho hắn.

Mộ Lăng Thiên đen mặt hội đấu giá nói cái gì mà vì khách hàng bảo mặt, nói trắng ra là vì hắn thân phận không đủ.

Cũng may tuy quản sự không nguyện ý nói, nhưng tiểu nhị trong hội đấu giá vẫn là tương đối dễ thu mua.

Theo lời tiểu nhị nói người đưa dược tề tói nhà đấu giá chính là hai thiếu niên, trong đó còn có một người dung mạo xuất chúng tuy rằng là nam nhân so với nữ tu còn muốn tinh xảo hơn một ít, có hai khă năng một là hai người kia bản thân chính là Dược Tề Sư, còn khả năng còn lại là dọ chỉ là chân chạy việc của một Dược Tề Sư nào đó cũng không biết.

Mấy ngày nay Mộ Lăng Thiên vẫn luôn dạo khắp nơi chính là vì muốn gặp vị Dược Tề Sư kia nhưng đã đi suốt mấy ngày nhưng lại chẳng gặp được ai.

Sau khi nghe Mộ Lăng Thiên nói, Lâm Mộng Dung có chút ảm đạm, “Nếu kỷ thuật luyện dược tề của ta cao minh một ít, là đã có thể giúp đỡ huynh."
Mộ Lăng Thiên cười cười, nói: “Ngươi đã rất lợi hại, các Dược Tề Sư trong gia tộc ta đều khen ngươi, đều khen ngươi là có thiên phú đấy.

Lâm Mộng Dung cười cười, thầm nghĩ: Gia tộc nghe đồn Lâm Thu trước khi mất tích đã để lại một phần truyền thừa về luyện dược cho Lâm Sơ Văn, nếu nàng có thể lấy được phân truyền thừa đó thì có lẽ kỷ thuật luyện dược có thể tiến bộ vượt bậc..