Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 148: Sở Tư Thần Ghen Ghét






Editor: Tĩnh
Tham quan xong buồng ong, Sở Diệp mang theo mấy người tiếp tục đi dạo.

Sở Kinh gãi gãi đầu, có chút nôn nóng nói: “Diệp ca, nghe nói ngươi dưỡng rất nhiều gà, còn có cái gì mà long hổ gà a! Cái gì mà công dụng phương cương bổ thận…… Còn rất là hiếu chiến! Còn nghe nói con gà kia có thể bán được năm vạn đồng vàng một con a! Mà Lưỡng Giới Thành kẻ có tiền cũng rất nhiều a! Tốn nhiều tiền như vậy, để mua một con gà!"
Sở Kinh lời này vừa ra, Sở Diệp không khỏi có chút vô ngữ.

Sở Kinh là một thằng ngốc a! So với Sở Uyển Nhi còn ngốc hơn.

Trước đó là do lão bản Phiêu Tiên Cư Võ Phong đi tìm bọn họ, muốn mua trứng gà có thể tráng dương, nên Lâm Sơ Văn liền đáp ứng nghiên cứu một chút.

Lúc sau, Lâm Sơ Văn thật đúng là bồi dưỡng ra mấy chỉ phù hợp yêu cầu của Võ Phong mà trứng gà đều bị Phiêu Tiên Cư bao hết, mà gà sinh loại trứng đó tổng cộng cũng không mấy con, nên Lâm Sơ Văn cũng không có bán ra.

Mà Phiêu Tiên Cư lại đặt tên cho loại trứng này là long hổ trứng gà, vật lấy hi vi quý, bởi vì Lâm Sơ Văn không bán long hổ gà, mà có rất nhiều Hồn Sư đối với loại gà này có khát vọng càng lúc càng lớn, nên giá cả càng khai càng cao.

Sở Diệp nhìn Sở Kinh, có chút đồng tình.

Long hổ gà là thứ gì, là thứ quý hiếm đó, lại bị Sở Kinh kêu thành gà chiến đấu.

Sở Kinh khi còn nhỏ đầu óc có xảy ra chút vấn đề, nên thần chí cũng có chút không rõ.

Gia hỏa này tuy rằng đầu óc không tốt lắm, nhưng tính khí thật ra lại không tồi.

Tại dã ngoại tình cờ gặp gỡ cứu một đầu ngưu rồi liền trực tiếp khế ước, mà con ngưu kia chính là Hỏa Diễm Ngưu, phẩm tướng còn tính không tồi.

Mà bản lĩnh tốt nhất của Hỏa Diễm Ngưu chính là cày ruộng, Sở Kinh liền mang theo đầu ngưu, giúp linh thực sư trong gia tộc cày ruộng, đảo cũng có thể kiếm không ít tiền.

Hỏa Diễm Ngưu cũng không phải loại Hồn Thú lanh trí gì, mà Sở Kinh thì đầu óc đã vốn không tốt, mà từ khi khế ước với Hỏa Diễm Ngưu thì đầu óc càng thêm khờ đến choáng váng.

Mà cha của Sở Kinh tựa hồ vẫn luôn muốn giúp cho nhi tử tìm một tức phụ thông minh, để sinh ra một tôn nhi thông minh mà Sở Diệp cũng rất là tò mò, Sở Kinh cưới tức phụ về rồi biết dùng như thế nào sao.

Sở Diệp cười cười, nói: “Long hổ gà thật ra cũng không có gì đặc biệt cả mà sức chiến đấu cũng rất bình thương."
Sở Kinh có chút nghi hoặc nói: “Nếu sức chiến đấu bình thường, thì vì cái gì mà quý như thế chẳng lẻ người mua bị điên rồi sao?”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, bọn họ bị điên rồi."
Sở Kinh chớp chớp mắt, có chút khó có thể tin nói: “Nghe nói có rất nhiều người muốn mua, kia không phải bọn họ đều bị điên hết sao?"

Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng không sai biệt lắm đi."
Sở Kinh chớp chớp mắt, có chút giật mình nói: “Lưỡng Giới Thành có nhiều kẻ điên như vậy sao?”
Sở Diệp: “Có!”
“Kẻ điên nhưng sao có tiền vậy?” Sở Kinh có chút nghi hoặc nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, thật lạ!"
Sở Kinh có chút hâm mộ nói: “Kẻ điên đều có nhiều tiền như vậy sao ta lại không bao nhiêu tiền.” Thảo Dược Gà năm vạn đồng vàng một con a! Hắn 500 đồng vàng cũng chưa có."
Sở Diệp: “.......”
Sở Uyển Nhi nhìn Sở Kinh, rầu rĩ nói: “Kinh ca, Sở Diệp cùng ngươi nói giỡn đấy, những người đó không phải kẻ điên, chỉ là sắc quỷ mà thôi."
Sở Kinh có chút nghi hoặc nói: “Sắc quỷ? Là cái gì?"
Sở Uyển Nhi không có trả lời mà xoay sang hỏi Sở Diệp, nói: “Sở Diệp, ngươi dưỡng gà nổi danh như vậy không bằng mang chúng ta đi xem đi!"
Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng được mà kỳ thật chuồng gà cũng không có gì đẹp."
Sở Diệp mang theo vài người đi nhìn Thảo Dược Gà.

Trong rừng trúc có trên trăm con Thảo Dược Gà các loại linh thảo rơi rụng đầy đất, Thảo Dược Gà tùy ý mổ linh thảo trên mặt đất.

Nghe nói Thảo Dược Gà rất khó dưỡng.

Nhưng khi bán ra lại rất có giá.

“Sở Diệp, đó là Tuyết Lăng Hoa sao? Hoa này cũng không dễ trồng a!” Sở Hinh Nhi kiều thanh nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
Sở Hinh Nhi oán trách nói: “Linh thảo trân quý như vậy, mà ngươi lấy cho gà ăn."
Sở Diệp bất đắc dĩ nói: “Này cũng không có biện pháp, Thảo Dược Gà vốn dĩ chính là ăn linh thảo."
Nhìn rừng trúc mấy người Sở gia hai mặt nhìn nhau, cảm thán người không bằng gà.

Sở Kinh nhìn gà, hai tròng mắt sáng lên, “Diệp ca, ngươi dưỡng gà cũng thật phì a!”
Sở Diệp cười, nói: “Cũng tàm tạm thôi."
Sở Kinh nhìn một con Thảo Dược Gà, có chút hâm mộ nói: “Này gà không biết nướng lên thì hương vị sẽ ra sao."
Sở Kinh thích ăn thịt, ngày thường không có việc gì, cũng sẽ đi dã ngoại đánh gà rừng, thỏ hoang tới ăn, nguyên chủ cũng coi như không phải loại tốt lành gì, thường xuyên lừa thịt của Sở Kinh để ăn.

Sở Kinh tính tình khù khờ, lại không có bằng hữu, nguyên chủ nguyện ý chơi với hắn, Sở Kinh dù ăn mệt lại còn rất cao hứng.

Sở Diệp cười cười, nói: “Nếu ngươi thích một hồi ta nướng một con cho ngươi ăn?”

Sở Kinh có chút hưng phấn nói: “Thật sự?’
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đương nhiên."
Sở Kinh vui sướng nói: “Diệp ca, ngươi thật tốt a!”
Sở Hinh Nhi có chút hâm mộ nói: “Diệp ca, chỉ có cho Sở Kinh sao?” Kia chính là Thảo Dược Gà a! Hồn Sĩ mà ăn được sẽ có không ít chỗ tốt.

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Cái này thì ai tới trước thì của người đó Sở Kinh mở miệng trước liền đưa cho hắn."
Sở Hinh Nhi banh mặt, sắc mặt có chút khó coi.

Một con Thảo Dược Gà, cùng hơn mấy ngàn vậy mà Sở Diệp người khác không cho liền cho một tên ngốc tử.

Mấy người Sở gia thấy vậy, thầm hận chính mình không sớm mở miệng.

Sở Hưng Xương ánh mắt thô thô đảo qua, nói: “Tiểu Diệp, ở đây cũng phải có trên một trăm con Thảo Dược Gà phải không."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đại khái là vậy."
Sở Hưng Xương nhìn chuồng gà, trong lòng lửa nóng, hơn một trăm con gà này ít nhất cũng mấy chục vạn, đây chính là một tuyệt bút tài phú a! Số thương phẩm mà bọn họ lần này mang đến Lưỡng Giới Thành dù bán ra hết cũng chỉ có mấy chục vạn là cùng.

Sở Diệp hiện giờ là thật sự phát đạt, kinh doanh sản nghiệp lớn như vậy.

Ai có thể nghĩ rằng Sở Diệp sẽ có ngày hôm nay.

“Sở Diệp, đây là long hổ gà sao?” Sở Kinh nhìn một con gà bên trong đám gà hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, là nó."
Sở Kinh có chút nghi hoặc nói: “Thoạt nhìn, cũng không có gì khác biệt lắm a! Vì cái gì mà giá tới năm vạn đồng vàng?"
Sở Diệp: “........” Cái này sao, người mua nguyện ý là được.

“Mấy con này là dưỡng nhan gà sao?” Sở Miêu hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Là nó."
Sở Miêu từ nảy tới giờ đều không lên tiếng, nhưng khi nhìn đến dưỡng nhan gà, rốt cuộc cũng nhịn không được, nói:“Chúng thật đẹp mà trứng gà chúng có hiệu quả thần kỳ như vậy sao a!"
Sở Diệp nhún vai, nói: “Ta cũng không biết."
Sở Miêu nhìn Lâm Sơ Văn, nhỏ giọng hỏi: “Lâm thiếu, ngày thường là ăn cái này sao?

Sở Diệp cười cười, nói: “Sơ Văn lớn lên đã đẹp, không cần phải ăn mấy cái này."
Sở Miêu có chút hâm mộ nói: “Thật lợi hại.”
“Ở đây có hai rổ dưỡng nhan trứng Sở Miêu ngươi cầm đi phân phát cho mọi ngươi đi.” Sở Diệp nói.

Sở Miêu có chút vui sướng nói: “Có thể chứ?"
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Có thể a! Thứ này vẫn là tương đối thích hợp với các nữ sinh hơn.”
Tham quan xong gà, thì mọi người đi tham quan ao cá.

Sau một hồi đi dạo, mấy người Sở gia luôn ra sức khen tặng Sở Diệp, còn Sở Tư Thần thì sắc mặt lại không tốt lắm.

“Tiểu Diệp a! Động phủ của ngươi lớn như vậy, mà chỉ có hai người các ngươi xử lý cũng quá vất vả, bằng không, từ Sở gia tìm vài người tới giúp ngươi đi.” Sở Hưng Xương nói.

Sở Tư Thần nhìn Sở Hưng Xương, nhưng đối với đề nghị của đối phương thật ra lại thập phần tán thành.

Sở Tư Thần luôn cảm thấy trên người Sở Diệp có bí mật, nếu là đem người an bài đến đây thì có lẽ có thể tra xét một phen.

Sở gia hiện tại người ăn cơm trắng còn rất nhiều, nếu có thể đem một ít kẻ ăn không ngồi rồi ăn bám gia tộc tống cổ đến nơi đây, thì cũng có thể giảm bớt vài phần gánh nặng cho gia tộc.

“Không cần, chỉ có một cái động phủ, ta có thể tự xử lý.” Sở Diệp không chút do dự cự tuyệt.

Sở Hưng Xương cau mày, nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng là Hồn Sư, chuyện gì đều tự tay làm lấy cũng là quá vất vả."
Sở Diệp híp mắt mắt, thầm nghĩ: Sở gia đây là muốn cài người bên cạnh hắn đây mà.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn tươi cười, nói: “Ta cùng Sơ Văn muốn sống thế giới của hai người mà thôi, không muốn có những người khác tới quấy rầy."
Sở Diệp thầm nghĩ: Hắn kế tiếp còn muốn chế tạo sát khí, việc này nếu để lộ một chút tiếng gió, hắn sợ là bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn.

Sở Hưng Xương nhìn Lâm Sơ Văn có chút không cam lòng nói: “Vậy điều vài người lại đây, làm canh gác cho ở động phủ cũng sẽ không ảnh hưởng đến các ngươi."
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Kia cũng không cần a! Ta động phủ đã có Ngân Sí Ong mà chúng rất bưu hãn lại rất dễ dàng bị mất khống chế, một không cẩn thận đem người ta cắn chết, vậy thì không tốt lắm."
Sở Hưng Xương nghe Sở Diệp nói thế cũng chỉ cau mày nghe rồi im luôn.

Sở Diệp cự tuyệt đề nghị của Sở Hưng Xương thì không khí bỗng nhiên trở nên trầm thấp xuống.

Người Sở gia đều minh bạch, Sở Diệp đối với Sở gia đã có khúc mắc cùng đề phòng bọn họ.

Sở Kinh tương đối trì độn, nên cũng không nhận ra sự khác thường “Sở Diệp, chúng ta khi nào ăn gà a!”
Sở Diệp nhìn Sở Kinh, nói: “Ngươi nếu đói bụng thì hiện tại liền có thể ăn."
Sở Kinh không ngừng gật đầu, nói: “Hảo a! Hảo a! Hiện tại liền ăn."
Sở Diệp bày ra một lò nướng lộ thiên, rồi bắt hơn chục con gà bình thường và một con Thảo Dược Gà cho Sở Kinh rồi đem nướng.

Sở Diệp giúp Sở Kinh nướng gà, còn thoa thêm một tầng sữa ong chúa.


Sở Kinh ăn tới miệng bóng nhẫy, “Ăn quá ngon, không hổ là Thảo Dược Gà."
Sở Diệp cười, nói: “Thích liền ăn nhiều một chút."
Sở gia người ta ngàn dặm xa xôi tới đây, Sở Diệp cũng không thể quá keo kiệt, nên từ trong hồ tuyển ra ba con Long Ngư, và mấy loại linh ngư khác, rồi hầm ra một nồi canh cá lớn.

Sở Diệp còn đem Đoán Hồn Rượu và Đào Hoa Rượu tồn kho đem ra.

Mà con Huyết ngưu mà Lâm Sơ Văn giúp Tiểu Bạch chuẩn bị từ trước, cũng bị lâm thời trưng dụng, một con Huyết Ngưu cấp 9 giá trị cũng mấy ngàn đồng vàng.

Một bữa cơm, tốn tới cả vạn đồng vàng, Sở Tư Thần là Hồn Sư, ngày thường ăn không ít thứ tốt, nên cũng không cảm thấy cái gì.

Mà mấy đệ tử chi thứ thì cảm thấy âm thầm may mắn vì có lộc ăn, âm thầm cảm thấy Sở Diệp làm người cũng không tệ lắm.

Tiễn người Sở gia đi, Sở Diệp liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Cuối cùng là đi rồi, hẳn là sẽ không tới nữa đâu."
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Hẳn là không tới nữa đâu, ta thấy Sở Uyển Nhi, hình như đối với ngươi có thành kiến không nhỏ.”
Sở Diệp không thèm để ý nói; “Một nha đầu, không đáng để lo.” Sở Uyển Nhi trong lòng chỉ có Sở Tư Thần, mà nay bị hắn đoạt đi sự nổi bật của ca ca nàng nên Sở Uyển Nhi tự nhiên xem hắn không vừa mắt
Trong khách điếm.

Sở Uyển Nhi cau mày, nói: “Sở Diệp tên gia hỏa này thật là keo kiệt a! Hiện tại sinh ý làm lớn tới như vậy, mà chúng ta có nhiều người như vậy mà hắn chỉ tặng một ít mật ong."
Mà tên Sở Kinh ngu ngốc kia, lại được ăn Thảo Dược Gà, mà khi nảy lại chẳng chia cho mọi người miếng gì.

Sở Uyển Nhi nhấp môi, thầm nghĩ: trước kia khi Sở Nhan Vũ kiếm tích phân, thì Sở Diệp lại hết mình hổ trợ, nhưng đến phiên bọn họ thì lạnh nhạt qua loa.

Sở Tư Thần lạnh lạnh nói: “Nhân gia hiện tại phát đạt, chướng mắt nhóm bà con nghèo như chúng ta."
Sở Tư Thần cắn răng, trong lòng thập phần không cam lòng, Sở Tư Thần vẫn luôn cảm thấy Sở Diệp không bằng chính mình, mặc dù khi ở Lưỡng Giới Thành nghe được một ít lời đồn về Sở Diệp, nhưng Sở Tư Thần cảm thấy đó đó chỉ là mọi người thổi phòng mà thôi.

Nhưng khi đi tới động phủ của Sở Diệp, thì sự tự tin của Sở Tư Thần bị đánh cho rớt tan tác.

Giờ khắc này, Sở Tư Thần rốt cuộc cũng phát hiện, những gì Sở Nhan Vũ nói trước kia đều là thật.

Sở Uyển Nhi cau mày, có chút khó hiểu nói: “Ca, Sở Diệp rốt cuộc là học từ đâu được kỷ nghệ hoạn thú vậy, không lẻ là từ nhà mẹ hắn."
Sở Tư Thần lắc đầu, nói: “Hẳn là không phải đâu."
Sở Uyển Nhi có chút nghi hoặc nói: “Vậy thì kỳ quái.”
Sở Tư Thần híp mắt mắt, nói: “Hẳn là có được từ di tàng của Tử La Tông."
Mấy năm nay có không ít gia tộc phất lên rất nhanh, nhưng lại dấu rất kỷ việc bọn họ có được di tàng của Tử La Tông, sau mấy năm giải quyết ổn thỏa liền không che giấu nữa, mà Sở gia lại chẳng có gì, nên đã khiến Sở gia không ngừng hâm mộ
Sở Uyển Nhi đen mặt, nói: “Gia hỏa này thật là gặp vận cứt chó!”
Sở Tư Thần trầm mặt không nói gì..