Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 127: Thịt Tằm Vương






Editor: Tĩnh ( tiểu công hôm nay đã tu thành chánh quả ????????)
Thất Thải quả trên Thất Thải Thụ đã bắt đầu lục đục thành thục, Lâm Sơ Văn đứng ở dưới tàng cây, nhìn lên trên cây, có chút ngoài ý muốn nói: “Không nghĩ tới lại thành thục nhanh như vậy, ta còn tưởng rằng còn phải chờ thêm mấy tháng."
“Trái cây thành thục sớm, là chuyện tốt a!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, “Xác thật là chuyện tốt, hẳn là liên quan tới việc ngươi dốc lòng chăm sóc đó.”
Thất Thải Thụ khi vừa mới nhổ trồng thì sẽ rất yếu ớt, rất dễ dàng chết, bất quá cây của bọn họ lại không giống như vậy.

Dưới sự hổ trợ của trận pháp và linh tuyền tẩm bổ, Thất Thải Thụ phát triển vô cùng tốt, chỉ sau hai tháng thân cây đã cao lên không ít còn to thêm một vòng.

Nhờ đó Thất Thải quả đã thành thục trước thời hạn.

“Trích lấy trái cây đi.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, từ nhẫn không gian lấy ra một bộ dụng cụ cắt gọt bằng ngọc, Thất Thải quả tương đối đặc thù, nếu dùng dụng cụ cắt gọt bằng kim loại để hái, sẽ tổn hại dược tính của Thất Thải quả, nên cần phải dùng dụng cụ cắt gọt bằng ngọc để hái, trong quá trình hái, cũng không thể để nó dính vào vật ô uế.

Lâm Sơ Văn dùng một cái mâm làm bằng ngọc để hứng Thất Thải quả.

Tiểu Thải sớm đã chờ một bên, tràn đầy hưng phấn vây quanh số Thất Thải quả vừa được hái xuống.

Tiểu Thải thấy Thất Thải liền quả bay múa vài vòng, rồi mới bắt đầu ăn Thất Thải quả, vừa ăn xong màu sắc trên người Tiểu Thải lại càng trở nên sáng lạn hơn.

Một lớp bột phấn đầy đủ màu sắc từ trên người Tiểu Thải rơi xuống, bị gió thỏi bay phiêu tán khắp nơi.

Sở Diệp ngồi ở một bên nhìn Tiểu Thải ăn Thất Thải quả, bỗng nhiên cảm giác vựng vựng hồ hồ, dường như tiến vào một rừng đầy hoa, Sở Diệp phát hiện hoa ở đây có rất nhiều đóa hoa có đủ mọi màu sắc, trong không khí thì tràn đầy mùi hoa thơm ngào ngạc.

Sở Diệp lại cảm thấy chính mình giống như đã tiến vào một mảnh thế ngoại đào nguyên, cả người lười biếng, Sở Diệp liền chịu không nổi mà ngã xuống rừng hoa.

Một tiếng hô hấp truyền đến, Sở Diệp có chút kinh ngạc phát hiện, Lâm Sơ Văn đang nằm ở một bên.

Lông mi Lâm Sơ Văn thật dài, nhìn rất giống cánh bướm cánh chim đang nhẹ nhàng đập cánh.

Lâm Sơ Văn quay đầu lại, một đôi mắt thong thấu trong lành như nước mua thu, đập vào mắt Sở Diệp.

Sở Diệp đầu có chút ngốc, nhưng thân thể đã đi trước lý trí, Sở Diệp đã ôm Lâm Sơ Văn lại.

Sở Diệp thần trí có chút hỗn loạn, trong đầu có thanh âm đang nhắc nhở hắn đây chỉ là mộng cảnh mà thôi.

Sở Diệp đánh bạo, ôm Lâm Sơ Văn hôn một cái, một cảm xúc mềm mại truyền đến làm cho Dở Diệp có chút lưu luyến thấy đối phương không kháng cự, Sở Diệp nhịn không được lại hôn một cái.

Trong ảo cảnh mặt Lâm Sơ Văn đã đỏ cả lên, mà Lâm Sơ Văn cũng không có kháng cự Sở Diệp tiếp xúc, ngược lại là đánh bạo hồi hôn một cái.

Sở Diệp vốn còn có chút chột dạ.

Nhưng bị đối phương hôn lại tức khắc giống đã chịu được cổ vũ mà mạnh dạng hơn nữa.

Sở Diệp đúng là đã hơn hai mươi tuổi, huyết khí phương cương, một chút chịu không nổi trêu chọc.


Sở Diệp cảm giác thân thể giống đang ở trong mây bên, thần hồn giống như đã tiếp nhận được cực hạn hưởng thụ.

Sở Diệp ở trong ảo cảnh trầm mê hơn một canh giờ, mới chậm rãi mở mắt.

Sở Diệp mở mắt ra, liền thấy Tiểu Thải đang tràn đầy cao hứng ở không trung bay múa, quanh thân đều rất rực rỡ và lung linh.

Sở Diệp có chút chột dạ mà nhìn Lâm Sơ Văn, thấy mặt đối phương đỏ bừng, tức khắc bị dọa cho hoảng sợ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó.

Sở Diệp nhấp môi, thầm nghĩ: Không tốt, hắn vừa nãy chỉ nghĩ đó là ảo cảnh, nhưng hình như không phải như vậy, hình như Lâm Sơ Văn cũng tiến vào ảo cảnh như hắn.

Ý thức được việc xảy ra hồi nãy không phải là ảo cảnh, tim Sở Diệp ngây lập tức đập bang bang.

“Tiểu Thải ảo thuật thật lợi hại a!” Sở Diệp chỉ biết cười gượng, nói.

Lâm Sơ Văn đỏ mặt, nhìn thoáng qua Tiểu Thải, Thất Thải quả trừ bỏ đề cao huyết mạch của Thất Thải Huyễn Điệp, mà nó còn có một cái tác dụng, đó là có thể thôi tình.

Tiểu Thải còn chưa thành niên, nên không thể khống chế tốt, nên đã dệt lên ảo cảnh rồi kéo cả hắn cùng Sở Diệp vào.

Lâm Sơ Văn ngẩng đầu, nhìn Sở Diệp, hạ quyết tâm nói: “Chúng ta viên phòng đi!
Sở Diệp sửng sốt một chút, “A!” Một tiếng,
Kinh hỉ tới quá đột nhiên, Sở Diệp không khỏi có chút sững sờ.

Lâm Sơ Văn có chút khẩn trương nắm chặt nắm tay, căng mặt nói: “Ngươi không muốn sao?"
Sở Diệp vội không ngừng lắc đầu, nói: “Không có! Không có! Viên phòng hảo a! Hảo a! Ngươi đáp ứng rồi không được đổi ý."
Có trời mới biết hắn chờ đợi ngày này đã chờ ngày này suốt bao lâu nay, Tiểu Thải đúng là một con Hồn Sủng có tâm, sau ngày nhất định không được bạc đãi nó, ngày mai phải mua đùi gà cho nó ăn, mà hình như Tiểu Thải không thít ăn đùi gà, mặc kệ chuyện này tính sau.

Sở Diệp có chút hưng phấn đem Lâm Sơ Văn bế đi.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Ngươi làm gì đấy?”
Sở Diệp cười tươi, nói: “Ta cao hứng a!” Đợi lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng đã thoát kiếp sử nam, ngoại giới luôn nghĩ hắn cùng Lâm Sơ Văn là bỏ nhà ra đi, lại còn nói hắn bị thê quản nghiêm, đều nghĩ bọn họ là lão phu lão thê, nhưng đâu ai biết, bọn họ cho tới nay cũng còn chưa có đi đến bước cuối cùng.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp tay chân luống cuốn, cảm thấy đối phương cực kỳ giống mao đầu tiểu tử.

Tuy rằng Sở Diệp biểu hiện hấp tấp bộp chộp, nhưng Lâm Sơ Văn lại có chút cảm chút ấm áp.

Sở Diệp đem Lâm Sơ Văn ôm vào phòng ngủ, đè ở dưới thân mà hôn môi.

Ảo cảnh dù sao cũng là ảo cảnh, dù là trong ảnh cảnh đã hôn qua, nhưng vẫn là không bằng trải nghiệp thực tế.

Sở Diệp ôm Lâm Sơ Văn, cảm giác cả người đều phải thiêu cháy.

Trong phòng gối chăn điên đảo, cả phòng đầy ấp xuân tình.

Hai người thân mật triền miên cùng nhau, Sở Diệp cảm giác cả người như đang bị thiêu cháy.

Sở Diệp mơ mơ màng màng cảm giác như nghe được ngoài cửa có động tĩnh, nghĩ là mấy tiểu Hồn Sủng ở bên ngoài, do tên đã lên dây, không thể không bắn, nên Sở Diệp cũng không để ý tới.


Sở Diệp không biết, khi hắn cùng Lâm Sơ Văn đang phiên vân phúc vũ, thì ngoài cửa mấy chỉ Hồn Sủng, thay nhau vây một vòng xung quanh, Tiểu Thải, tiểu hồ ly, Tiểu Ngân, Tiểu Bạch, Mặc Nắm theo thứ tự mà ở bên ngoài lắc lư một vòng, mấy chỉ Hồn Sủng đều thập phần thức thời không có đi quấy rầy hai người bọn họ.

Sở Diệp vừa mới khai trai nên có chút chậm trễ, hai người bọn họ cũng ngủ tới trưa mới tỉnh lại.

Sở Diệp ngày hôm sau tỉnh táo lại, thì cảm giác tinh thần phấn chấn trên cả trăm lần.

Sở Diệp đi ra cửa, thì nhìn tiểu hồ ly, tiểu hồ ly ngồi xổm trên mặt đất, ném cái đuôi lăng lăng nhìn chằm chằm Sở Diệp.

Sở Diệp nhìn tiểu hồ ly, thì có cảm giác khi đi học ăn vụng rồi bị giáo viên bắt vậy.

“Tuyết Bảo đói sao?” Sở Diệp hỏi.

Sở Diệp nhìn Tuyết Bảo, Tuyết Bảo “Chi” một tiếng, xoay người chạy mất.

Sở Diệp nhìn Tuyết Bảo thầm nghĩ: Mình cùng Sơ Văn tu thành chính, Tuyết Bảo nhất định đã biết, cái phản ứng này là chẳng lẻ Tuyết Bảo là ngượng ngùng! Trước đó Tư Nam Nguyệt đề nghị cho Tiểu Bạch đi lai giống, Tuyết Bảo rõ ràng còn biểu hiện thực hào phóng.

Vậy biểu hiện trước đó là giả bộ sao.

Tiểu Bạch hổ nhìn Tuyết Bảo chạy đi mất, lắc lắc đầu, nói: “Đồ hồ ly không có tiền đồ, thật mất mặt."
Sở Diệp: “........”
“Sở Diệp ngươi cùng Lâm Sơ Văn giao phối!” Tiểu Bạch tùy tiện hỏi.

Sở Diệp vẫy vẫy tay, nói: “Đi đi đi, ngươi là vị thành niên, không cần lo cho nhiều như vậy."
Tiểu Bạch không cho là đúng nói: “Còn không phải là giao phối thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người đâu."
"Đúng là không có gì ghê gớm, vậy ngươi có bản lĩnh, đi tìm một cọp mẹ giao phối cho ta xem!” Sở Diệp nói.

Tiểu Bạch hừ hừ, nói: “Ta là Bạch Hổ cao quý tìm bạn lữ không thể tạm bợ, mấy loại dung chi tục phấn ngoài kia ta không thèm."
Sở Diệp nghiêng đầu, nói: “Kén chọn quá coi chừng sẽ thành quang côn (ế)."
Tiểu Bạch bĩu môi, nói: “Không đời nào, ngươi cho rằng ta giống ngươi a! Bên nhau lâu như vậy, còn phải nhờ Tiểu Thải đưa đẩy một phen, mới thành công."
Tạo nghiệt! Tức chết hắn mà, vẫn là Tiểu Ngân ngoan nhất! Sở Diệp vừa nghĩ như vậy, Tiểu Ngân liền cùng ong đàn bay qua, vì Sở Diệp biểu diễn một đoạn vũ đạo.

Lâm Sơ Văn đi ra, liền nhìn thấy Tiểu Ngân suất lĩnh ong đàn, vây quanh Sở Diệp bay loạn.

“Đây là làm sao vậy!” Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp bị ong đàn vây quanh hỏi.

Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu Ngân là đang chúc mừng, chúc mừng cái gì không cần nói cũng biết.

“Không có gì, Tiểu Ngân nói nó đói bụng."
Lâm Sơ Văn nghiêng đầu, nói: “Là như thế sao?”
Sở Diệp trịnh trọng gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Tiểu Ngân thoạt nhìn rất kích động a!”
Sở Diệp nghiêm trang nói: “Kích động là đúng rồi, đói bụng rất dễ làm người điên cuồng a!"
Lâm Sơ Văn: “....."
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn sau khi tu thành chính quả, quan hệ hai người cũng giống như trước nhưng lại giống như kéo gần lại rất nhiều.


Sở Diệp đang ở linh điền xem xét linh thảo thì ngọc bội đưa tin lại vang lên.

“Có khách nhân tới a!” Lâm Sơ Văn thầm nói.

Sở Diệp nhắm mắt lại, cảm giác một chút, nói: “Hồ gia tới, bên người còn đi theo một Hồn Sư, hẳn là tới làm tiếp khách."
Tới Lưỡng Giới Thành hơn hai năm, Sở Diệp và Lâm Sơ Văn tuy không đi lôi kéo quan hệ, nhưng khách nhân thì vẫn ùng ùng kéo tới.

“Mời họ vào đi” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo."
Sở Diệp mở cửa động phủ mời Hồ Minh Nguyệt cùng Nghê Khổng Minh vào.

“Làm phiền, lại tới làm phiền hai vị.” Hồ Minh Nguyệt nói.

Sở Diệp cười, nói: “Hồ đạo hữu nói gì vậy, ngươi tới ta hoan nghênh còn không kịp đấy."
Hồ Minh Nguyệt nhìn Sở Diệp, có chút nghi hoặc nói: “Sở thiếu thoạt nhìn mặt mày hớn hở, chẳng lẽ là gặp cái gì chuyện tốt?
Sở Diệp: “......” Hắn biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Thật là chuyện tốt, nhiều năm như vậy qua đi, hắn rốt cuộc cũng đã thoát kiếp xử nam mà tức phụ còn là một đại mỹ nhân, Sở Diệp cảm giác chính mình đã đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Mà sau khi cùng Lâm Sơ Văn song tu Sở Diệp phát hiện linh hồn lực của bản thân giống như đã được đề cao.

Song tu chỗ tốt quá nhiều, lại thoải mái, lại có thể đề cao linh hồn lực, bởi vậy hỏi tại sau ai cũng thích song tu.

Hồ Minh Nguyệt có chút nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ là Hồn Sủng tiến giai?
“Không phải."
Sở Diệp híp mắt mắt, thầm nghĩ: Hồn Sủng tiến giai sau so được với việc chung thân đại sự của hắn.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp cười ngây ngô, trong lòng lắc đầu, vươn tay nhéo Sở Diệp một cái.

Sở Diệp bị nhéo có chút ủy khuất mà nhìn Lâm Sơ Văn.

Động tác nhỏ của Lâm Sơ Văn, tự nhiên không thể gạt được Hồ Minh Nguyệt, Hồ Minh Nguyệt vốn cảm thấy Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn có gì đó, mà khi ngồi trước mặt hai người, Hồ Minh Nguyệt cảm thấy giữa hai người đang tỏa ra phấn hồng khắp nơi.

Lâm Sơ Văn nhìn thần sắc của Hồ Minh Nguyệt, có chút ngượng ngùng, đổi đề tài nói: “Vị này chính là”
Hồ Minh Nguyệt cười cười: “Ta tới giới thiệu một chút, vị này chính là Nghê Khổng Minh Nghê đạo hữu, Nghê đạo hữu ở Lưỡng Giới Thành kinh doanh cửa hàng, sinh ý làm rất lớn.

Sở Diệp hướng tới Nghê Khổng Minh gật đầu, nhàn nhạt nói: “Nghê đạo hữu, hạnh ngộ, ở Lưỡng Giới Thành kinh doanh cửa hàng nhưng không dễ dàng, Nghê đạo hữu thật sự có bản lĩnh."
Nghê Khổng Minh vội vàng nói: “Nào có nào có, ta làm chính là buôn bán nhỏ, nơi nào so được với Sở thiếu, Diệp thiếu, buôn bán linh cầm.

Không thể so.".

Truyện Gia Đấu
Sở Diệp vẫy vẫy tay, khiêm tốn nói: “Chúng ta chính là tùy tiện dưỡng vài con gà con cá sống tạm mà thôi."
“Thật không dám dấu diếm, ta lần này tới là có việc muốn nhờ.” Nghê Khổng Minh nói.

Nghê đạo hữu nói quá lời, không biết là chuyện gì?" Sở Diệp cũng có chút tò mò.

"Ta nghe nói Diệp thiếu dưỡng ra được thịt tằm vương.” Nghê Khổng Minh nói.

Hồ Minh Nguyệt nhíu nhíu mày, không vui nói: “Nghê đạo hữu, ngươi là hướng về thịt tằm vương mà tới sao? Sớm biết rằng ngươi là vì cái này mà tới, ta liền không mang theo ngươi đã đến đây rồi."
Nghê Khổng Minh ngượng ngùng cười cười, liên tục cùng Hồ Minh Nguyệt cáo tội.

Hồ Minh Nguyệt vốn còn tưởng rằng Nghê Khổng Minh là muốn mua Thảo Dược Gà, Long Ngư, không nghĩ tới là vì thịt tằm vương.

Việc Sở Diệp và Lâm Sơ Văn dưỡng được thịt tằm vương, thì Hồ Minh Nguyệt cũng biết.


Bất quá, theo nàng biết, Sở Diệp và Lâm Sơ Văn dưỡng ra thịt tằm vương số lượng cũng không nhiều lắm, cho nên, cũng không mặt mũi cùng Sở Diệp mở miệng mua.

Sau khi có được Linh Thụ Dâu Vương, Sở Diệp vẫn luôn dùng Linh Tuyền Thủy để tưới, Lâm Sơ Văn lại cấp thụ vương điều phối không ít đất dinh dưỡng, dưới sự chăm sóc của hai người Linh Thụ Dâu Vương đã tươi tốt rất nhiều so với khi vừa mới đem về.

Lá của Linh Thụ Dâu Vương đều là thức ăn của Tiểu Thải, nhưng từ khi có Thất Thải Thụ thì Tiểu Thải đã bỏ Linh Thụ Dâu Vương sang một bên.

Tiểu Thải ăn không hết liền phân một ít lá cho Thịt Heo Tằm ăn, một ít thịt tằm ăn lá của Linh Thụ Dâu Vương lại uống thêm linh tuyền, liền đột biến thành thịt tằm vương.

Thịt Heo Tằm lột xác thành thịt tằm vương xác suất cũng không cao, tổng cộng cũng chỉ có mười mấy con.

"Đúng là dưỡng ta có dưỡng ra thịt tằm vương, nhưng ta còn muốn lưu lai giống, trong ngắn hạn còn chưa muốn bán ra” Sở Diệp nói.

Nghê Khổng Minh cắn chặt răng, nói: “Ta có thể ra một ngàn đồng vàng một con để mua."
Hồ Minh Nguyệt nhìn Nghê Khổng Minh một cái, mày liền nhíu chặt lại.

Sở Diệp thầm nghĩ: Trong chuyện này chất là có vấn đề bới giá do Nghê Không Minh ra là rất cao." Nhưng hắn cũng không thiếu tiền."
“Sở thiếu cứ ra giá.” Nghê Khổng Minh nói.

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Ta có thể hỏi một chút, Nghê đạo hữu cố chấp muốn mua thịt tằm vương là có nguyên nhân sao?”
Nghê Khổng Minh cau mày, không nói gì.

Hồ Minh Nguyệt nhìn Nghê Khổng Minh, cũng có chút tò mò.

Sở Diệp uống ngụm trà, cũng không có thúc giục.

Nghê Khổng Minh hít sâu một hơi, giải thích nguyên nhân.

Nghê gia có một con Thượng hạ phẩm Tử Điện Chồn, mà chúng ta muốn lai giống nên đã mượn một con đồng dạng phẩm cấp Bích Thần Chồn mà kỳ hạn thêu là ba năm, mà thời gian sắp hết, mà Tử Điện Chồn lại còn chưa có hoài thai, nên Nghê gia người có chút nóng nảy, và ngây lúc đó Nghê gia có nghe được mấy tiểu bối Hồ gia ở tửu lầu đàm luận nói từ khi con Bách Ngọc Chi Tru của hắn ăn Thịt Heo Tằm do Sở Diệp dưỡng, thì tỷ lệ sinh sản đã năng lên không ít."
Lời này trong lúc vô tình đã truyền tới tai của Nghê Khổng Minh, nhưng cũng chỉ nữa tin nữa ngờ mà đi mua Thịt Heo Tằm về cho Bích Điện Chồn ăn thử vậy mà lại có tiến triển.

Nhưng Nghê Khổng Minh cho Tử Điện Chồn cùng Bích Thần Chồn ăn Thịt Heo Tằm, nhưng hiệu quả lại quá nhỏ, mà lúc này Nghê Khổng Minh lại nghe được trong tay Sở Diệp có Thịt Heo Tằm Vương, nghe vậy Nghê Khổng Minh lập tức như bắt được cộng rơm cứu mạng.

Sở Diệp nghe Nghê Khổng Minh nói vậy, mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Thịt Heo Tằm mà còn có công hiệu phụ trợ sinh ấu tể sao? Không biết là thật là giả! Nếu là thật sự, vậy hắn cũng đã quá không hiểu biết về thứ mình nuôi.

Võ lão bản nói trứng gà của hắn có thể giúp người ta long tinh hổ mãnh, còn vị Nghê Hồn Sư này lại nói Thịt Heo Tằm của hắn thì có thể giúp Hồn Thú sinh ấu tể.

“Có thể hay không là trùng hợp?” Sở Diệp nói.

Nghê Khổng Minh cắn chặt răng, nghiêm túc nói:“Nếu là trùng hợp, ta đây cũng chịu."
Lâm Sơ Văn chống cằm, trầm ngâm một chút, nói: “Nói không chừng, thật là có chút hiệu quả."
Hồ Minh Nguyệt nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói: “Lâm đ*o hữu nghĩ tới cái gì sao?
“Ta dưỡng không ít Thảo Dược Gà, trong đó có mấy con gà có thể đẻ ra trứng gà có chút công dụng đặc hiệu, mà cẩn thận ngẫm lại, mấy chỉ gà kia tựa hồ đặc biệt rất thích ăn Thịt Heo Tằm.” Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói.

Nghê Khổng Minh gật gật đầu, có chút vui sướng nói: “Vậy tuyệt sẽ không có sai rồi."
Sở Diệp nhìn nghê Khổng Minh, có chút bất đắc dĩ nói: “Mặc dù Thịt Heo Tằm có hiệu quả có thể đề tỷ lệ ấu tể, nếu nói Thịt Tằm Vương có hiệu quả thì ít nhất cũng phải ăn từ trăm con trở lên mới có công dụng được."
"Chuyện giờ đã tới nước này, cũng chỉ có thể thử xem, nếu hai vị có thể giúp ta lần này, vô luận kết quả như thế nào, Nghê mỗ cũng vô cùng cảm kích.” Nghê Khổng Minh nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Nếu đã vậy ta có thể bán cho cả hai vị."
Nghê Khổng Minh khai giá cả tuy rằng cao, nhưng đối Sở Diệp mà nói, cũng như vậy thôi.

Sở Diệp tuy đồng ý nhưng cũng không quá tin vào công hiệu của Thịt Tằm Vương, nhưng nếu thật sự có hiệu quả, thì bọn họ lại có thêm một bút buôn bán lớn.

Trải qua hiệp thương, nghê Khổng Minh mua đi ba con Thịt Tằm Vương cùng với 500 con Thịt Heo Tằm bình thường..