Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 119: Thú Triều Đột Kích






Editor: Tĩnh
Xuân đi đông tới, thực mau mấy tháng lại qua đi.

Sở Diệp tính tính thời gian, phát hiện hắn cùng Sơ Văn đã ở Lưỡng Giới Thành được hai năm.

Mấy năm nay, cuộc sống của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn có thể xem như rất phong phú.

Trong khoảng thời gian này, hai người ở Lưỡng Giới Thành cũng xem như đã bước đầu đứng vững vàng gót chân, cũng thoáng thành lập một ít nhân mạch, việc buôn bán cũng đi vào quỹ đạo, mà mọi thứ cũng đã phát triển càng ngày càng tốt.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đang an nhàn ở trong động phủ, thì trước cổng lại vang lên nhắc nhở có người đến.

“Tiền gia cùng Hồ gia tới.” Sở Diệp nói.

“Hẳn là có chuyện gì quan trọng, bằng không hai nhà sẽ không cùng nhau tới, đem người mời vào đi.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo."
Sở Diệp mở ra đại môn, đem người hai nhà đón vào.

“Hai vị, động phủ kinh doanh càng ngày càng tốt, vừa tiến vào đã khiến cho người cảm giác ở đây linh khí dạt dào." Tiền lão thái gia khích lệ nói.

Sở Diệp cười, nói: “Nơi nào, Tiền lão quá khen."
Trong khoảng thời gian này kỷ năng trận pháp của Sở Diệp đã tiến bộ không nhỏ, hắn cũng đã tự bố trí được không ít các loại trận pháp đơn giản.

Năm tháng trước, Sở Diệp dùng Mặc Nắm tinh lọc linh ngọc, rồi tiến hành bố trí năm cái Tụ Linh Trận ở trong động phủ, làm cho linh khí trong động phủ tăng lên một thành, không cần xem thường một thành linh khí này, năm rộng tháng dài, thì sự ảnh hưởng của linh khí sẽ rất lớn.

Tiền lão thái gia cười, nói: “Ta không quá khen.”
Người Hồ gia tuy mỗi tháng đều sẽ đến động phủ của Sở Diệp một lần, thì cũng có thấy động phủ của Sở Diệp có ích thay đổi nhưng cũng không quá để ý, nhưng nay nghe Tiền lão thái gia nói đến thì bọn họ mới để ý kỷ thì đúng là giật mình phát hiện đúng là động phủ của Sở Diệp đã thay đổi rất nhiều.

“Vài vị tới, hẳn là có chuyện quan trọng đi.” Lâm Sơ Văn đổi đề tài nói.

Tiền lão thái gia gật đầu, nói: “Đúng, nếu dự đoán của ta không sai thì không lâu nữa sẽ có một đợt thú triều."
Tuy la bàn của Sở Diệp lợi hại, nhưng chỉ có thể trinh trắc ra hung thú khi chúng gần đến, còn Tiền lão thái gia không giống như vậy, Tiền gia chăn nuôi rất nhiều linh chuột, ở mười vạn hoang dã Tiền gia đã thả ra không ít chuột làm thám tử.


Thú triều xảy ra thường là do các đầu hung thú cao cấp dẫn động, mà trước khi dẫn động thì chúng sẽ phải tập hợp không ít hung thú, chỉ cần có chút động tỉnh thì mấy con chuột thám tử của Tiền gia sẽ báo động ngây.

Chính là dựa vào đám chuột thám tử đó, mà mỗi lần khi phát sinh thú triều, người Tiền gia luôn biết trước thông tin.

Nếu là dĩ vãng Tiền gia biết được tin tức, thì đã sớm thu thập đồ vật trốn rồi, bất quá, trước đó Tiền gia đã bị nghiêm túc cảnh cáo, nên lần này không dám trốn nữa.

Nếu đã không thể trốn, thì Tiền gia đơn giản đem tin tức nói ra, nói cho hai nhà, cũng nhân cơ hội tạo ra thêm chút hảo, đương nhiên cũng là muốn mượn trợ lực lượng của hai nhà còn lại, để đối phó với đợt thú triều lần này.

Lâm Sơ Văn híp mắt mắt, nói: “Quy mô đại khái ra sao?”
Tiền lão thái gia sắc mặt nghiêm túc nói: “Hẳn là quy mô tầm trung, nhưng cũng chất là trong đó có đại nguy cơ gì không thì ta không rõ."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Ta đã hiểu."
Lúc trước khi Sở Diệp vừa tới đây, liền đã gặp qua thú triều, từ đó về sau, Sở Diệp vẫn luôn rất để bụng tới thú triều, sau một khoảng thời gian dài bọn họ tuy đã gặp không ít đợt thú triều nhưng lần nào cũng là sấm to mưa nhỏ, nên trong hơn nữa năm qua Sở Diệp đúng là có chút lơ là.

Này lại nghe được khả năng có thú triều cở trung xuất hiện, Sở Diệp kỳ thật còn rất chờ mong.

Sở Diệp cảm giác mấy chỉ Hồn Sủng của hắn gần đây tiến bộ đều rất lớn, vừa lúc có thể mượn thú triều để quan sát thử thực lực của bọn nó.

Tiền lão thái gia nhìn thần thái nhẹ nhàng của Sở Diệp, lo lắng Sở Diệp thiếu niên chi khí, khinh thường thú triều, nhăn nhăn mày, hàm súc nhắc nhở nói: “Sở thiếu, lần thú triều này so với hai đợt thú triều mà lần trước hai vị gặp phải khi vừa tới có quy mô rất khác nhau, độ nguy hiểm cũng cao hơn rất nhiều."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Ta biết, ta cũng không phải giống như hai năm trước."
Mấy năm nay, hắn tiến bộ cũng không nhỏ, “Huống chi, lần này không phải còn người của hai nhà hỗ trợ sao?”
Tiền lão gia tử xấu hổ cười cười, có chút buồn rầu, Tiền gia bọn họ chỉ có duy nhất một con Chiến Tướng Hồn Thú là con linh thử của lão, nó tuy cấp bậc cao nhưng không phải hệ chiến đấu, nếu đối phó mấy con hung thú Sĩ cấp hậu đoạn thì còn miễn cưỡng, nhưng nếu gặp hung thú lợi hại thì liền bó tay.

Hồ Minh Nguyệt tràn đầy tự tin nói: “Sở thiếu yên tâm, chiến lực Hồ gia sẽ không làm người thất vọng."
Sở Diệp cười, nói: “Hồ gia chiến lực, ta sớm đã có nghe qua, lần này vừa vặn có thể mở mang thêm chút kiến thức."
.....!
Sau khi người Tiền gia cùng Hồ gia tới đây thông báo xong tin tức, thì liền vội vàng trở về vì chuẩn bị công tác chống lại thú triều.

Mấy tiểu Hồn Sủng nghe được tin tức về thú triều, đều thập phần hưng phấn đặc biệt là Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch trời sinh tính hiếu chiến, cả ngày đều bị nhốt trong động phủ đã sớm bị nghẹn hỏng, trong gần nửa năm qua, thực lực Tiểu Bạch đã dâng lên không ít, lại có thêm một con trành thú, thì đã sớm muốn đi tìm hung thú để luyện tập.

Sở Diệp lấy ra la bàn, trinh trắc một chút, trên la bàn đã xuất hiện một ít quang điểm dị thường.

“Tiền gia, tin tức thật đúng là linh thông a!” Tiền gia phát hiện vấn đề, cong nhanh hơn so với la bàn.


Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “Tiền gia tuy chiến lực không cường, nếu muốn chụ chân ở đây lâu dài thì ít nhất là phải có chút đòn sát thủ.”
Tiểu Ngân ở trên không trung bay múa, giống như đang muốn phô trương thanh thế, ong đàn trong khoảng thời gian này quy mô liên tục mở rộng, thực lực chỉnh thể so với lúc vừa tới đã tăng lên một nửa có thừa.

Tiểu hồ ly đôi mắt sáng long lanh, bày ra bộ dạng sẵng sàn đón địch bắt cứ lúc nàom
Tiểu Bạch cả người chiến ý mênh mông, hình như có chút gấp không chờ nổi.

Tiểu Thải vốn là một Hồn Thú tương đối ôn hòa, nhưng đã chịu đồng bạn ảnh hưởng, nhìn cũng rất bưu hãn.

Mặc Nắm thì lại hóa thành một con mèo, lười biếng tránh ở một bên, liếm móng vuốt, tựa hồ đối thú triều có chút thờ ơ.

Sở Diệp nhìn mấy quan điểm đàn nhanh chóng hội tụ đến đây, nhìn Tiểu Ngân liếc mắt một cái, nói: “Thú triều đang tiến quân qua đây mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu."
" Giết a!” Tiểu Ngân nhanh chống hướng ong đàn mà hét lên, ong đàn bắt đầu bay ra ngoài động phủ, đừng nhìn Ngân Sí Ong nhỏ nhỏ một đòn mà khinh thường, nếu một lần cùng xuất hiện mấy chục vạn con thì thanh thế không nhỏ chút nào.

Sở Diệp nhìn số lượng ong đàn khổng lồ, trong lòng lại dâng lên một cổ cảm giác thỏa mãn, nhiều ong như vậy nhưng tất cả đều là do hắn dưỡng đấy a! Nhìn ong đàn bay ra, Sở Diệp có loại cảm giác mấy đứa nhỏ trong nhà rốt cuộc cũng đã trưởng thành, lại còn rất có tiền đồ.

Ong đàn có tốc độ phi thường mau, khi đại đàn hung thú đuổi tới đây, thì đã chạm mặt ngây ong đàn.

Ong đàn cùng hung thú cùng nhau xong vào điên cuồng chém giết.

Khi người Hồ gia đuổi tới chiến trường, thì ong đàn đã cùng đàn hung thú chém giết được một lúc.

“Thật nhiều Ngân Sí Ong a!
Người Hồ gia tuy đã sớm biết Sở Diệp dưỡng rất nhiều Ngân Sí Ong, nhưng quy mô ong đàn vẫn thì đã vượt quá xa sự dự đón của người Hồ gia.

So với năm đó khi Sở Diệp mới đến, thì bên trong ong đàn Ngân Sí Ong có phẩm cấp đã tăng lên không ít.

Trong thú triều có không ít hung thú chỉ mới mà Sĩ cấp sơ cấp, chiến lực không cao, nhưng khi chúng hợp lại thì không thể xem nhẹ.

Hung thú cấp thấp số lượng nhiều, nhưng ong đàn số lượng cũng không ít, hai bên đối đầu không khoang ngượng, đông đảo hung thú sôi nổi ngã xuống dưới công kích của ong đàn.

Dưới sự tấn công liên tiếp của ong đàn, thì số lượng hung thú cấp thấp không ngừng giảm xuống.


Hồ gia nhân sinh đã hiếu chiến, dĩ vãng khi có thú triều phát sinh họ cũng đều là xông vào tuyến đầu, nay nhìn thấy ong đàn như thế, người Hồ gia cũng không cam lòng yếu thế, suất lĩnh Hồn Thú giết qua.

Tiền Vệ Thạch nhìn ong đàn mênh mông, bên trong đôi mắt lại hiện lên vài phần kinh ngạc cùng cảm thán.

Tiền Vệ Thạch là một trong ba đệ tử trọng điểm bồi dưỡng của Tiền gua, Hồn Sủng là một con Phi Thiên Ngân Lang.

Con Phi Thiên Ngân Lang kia hiện tại là Sĩ cấp cấp 7, cũng được xem là những anh tài hàng đầu ở Tiền gia, nhưng cấp bậc như vậy ở trong thú triều thì cũng chẳng là gì.

Nhưng Hồn Thú ở Tiền gia phần lớn đều là loại hiền lành, nhưng thú triều đã đến bọn họ cũng hết cách đành phải đem ba đại đệ tử trọng điểm ra ứng chiến.

“Thật là lợi hại a!” Tiền Đồng nói.

Năm đó khi Sở Diệp vừa mới tới đây, Tiền gia liền thông qua linh chuột mà quan sát bọn họ chiến đấu, nhưng dù thông qua linh chuột để nhìn, thì vẫn không bằng ở hiện trường nhìn trực diện.

Tiền Vệ Thạch nhìn quét ngang đàn Ngân Sí Ong, trong lòng hiện lên vài phần hâm mộ, thầm nghĩ: Đúng là người so người sẽ tức chết, Sở Diệp so với hắn còn nhỏ hơn vài tuổi, nhưng thực lực lại lợi hại hơn hắn nhiều.

“Đó là cái gì? Một con mèo.” Tiền Đồng trừng lớn mắt nói.

Tiền Vệ Thạch thấy được một con Tiểu Bạch miêu đang không chế một viên đại thiết cầu, mà Tiểu Bạch miêu kia khống chế đại thiết cầu lăn khắp nơi giữa bầy hung thú.

Thiết cầu tốc độ cực nhanh, đã có mấy con hung thú bị thiết cầu đâm trúng, thì lập tức bị đánh văng ra ngoài.

Tiền Vệ Thạch còn thấy được một con bướm màu sắc rực rỡ, con bướm chỉ cần lay động cánh một cái, thì mấy con Hồn Thú giống như mất hồn nhìn thấy thiết cầu bay qua tới cũng không biết trốn.

Sở Diệp nhìn đến Tiểu Bạch đem “Món đồ chơi” trở thành vũ khí, âm thầm kinh ngạc cảm thán.

“Con mèo kia cũng là Hồn Sủng của Sở Diệp sao?” Hồ Kiều nói thầm nói.

Người Hồ gia đã sớm biết bên cạnh Sở Diệp có một con mèo, là con mèo mà trước đó đã cùng mấy thiếu niên Hồ gia làm giao dịch.

Hồ Kiều vẫn luôn phân không rõ được Tiểu Bạch là Hồn Sủng hay là sủng thú, nếu nói là Hồn Sủng thì Hồ Kiều cảm thấy Sở Diệp hẳn là sẽ không lãng phí một cái danh ngạch để khế ước với một con Bạch Li Miêu không có tiền đồ, còn nếu nói là sủng thú thì cũng không giống bởi Tiểu Bạch hình như có địa vị rất cao, tính tình cũng cao ngạo, mà quan hệ của nó cùng Sở Diệp cũng không giống đơn thuần chỉ là chủ nhân cùng sủng thú.

Nay lại nhìn thấy Tiểu Bạch miêu đại hiển thần uy, Hồ Kiều không khỏi cảm thấy hắn phải nên nhìn Tiểu Bạch bằng một con mắt khác.

“Hẳn là Hồn Sủng, hình như nó đã cấp 8 thì phải."
Hồ Kiều cau mày, có chút nghi hoặc nói: “Bạch Li Miêu cũng có thể tiến giai lên cấp 8 sao?
Hồ Hải nhăn nhăn mày, nói: “Mặt kệ chuyện đó đi nhanh giải quyết thú triều mới là chuyện quan trọng."
Hồ Kiều gật đầu, nói: “Đúng vậy."

Mấy tiểu bối Hồ gia nhìn Bạch Li Miêu, mặt đầy ngạc nhiên.

Trước đó, vài người bọn họ còn cùng Tiểu Bạch miêu mua Thảo Dược Gà, lúc đó còn không ôm hy vọng sẽ mua được gà, nhưng khi mua được lại rất bất ngờ, cũng không biết con Bạch Li Miêu kia làm sao đoạt được Thảo Dược Gà dưới sự giám sát của tiểu hồ ly, nay còn thấy Tiểu Bạch Miêu ra tay hung bạo như vậy thì có chút khiếp sợ.

Tuy rằng lần này thú triều quy mô có lớn hơn lần trước, nhưng nhờ có sự trợ giúp lẫn nhau nên cũng không quá mất kiểm soát.

Ong đàn tuy cường hản nhưng nếu gặp hung thú có tính phong ngự cao thì sẽ bị hạn chế, nhưng có người Hồ gia tham gia bổ trợ thì mọi chuyện đã được giải quyết.

Trên đất thi thể hung thú càng lúc càng nhiều, quả thiết cầu của Tiểu Bạch lăn tới mất luôn hình dạng.

Mắt thấy vũ khí không dùng được, Tiểu Bạch trực tiếp sử dụng móng vuốt, nếu so với nửa năm trước thì giờ đây Tiểu Bạch đã tiến bộ rất nhiều, nó có thể dễ dàng liền xé rách da thịt của một con Man Ngưu cấp 8.

Tiểu Bạch rốt cuộc vẫn là Cực phẩm Hồn Thú, lực công kích hơn xa so với các Hồn Thú cùng giai.

“Hảo hung Bạch Li Miêu!” Tiền Đồng nhìn yết hầu bị xé rách của Man Ngưu, đôi mắt hiện lên vài phần kinh ngạc.

“Kia không phải Bạch Li Miêu, Bạch Li Miêu làm sao mà hung như vậy.” Tiền Vệ Thạch sắc mặt cổ quái nói.

“Đúng vậy, ta nghe nói, có loại Huyền Ảnh Miêu, cùng Bạch Li Miêu lớn lên rất giống.” Bất quá, Huyền Ảnh Miêu chỉ là tốc độ nhanh nhưng lực công kích cũng không có mạnh như vậy.

Tiểu Bạch tốc độ phi thường mau, xé rách một đầu Man Ngưu cấp 8, sau đó lại xé rách huyết hầu của một con Sĩ cấp Thiết Giáp Tê cấp 9.

Tiền Vệ Thạch nhìn Thiết Giáp Tê huyết nhục mơ hồ, thì đã có chút không thể tin được hai mắt của mình.

Man Ngưu chưa nói giờ lại tới Thiết Giáp Tê đó là loại nổi tiếng về lực phòng ngự mạnh mẽ, dù là Chiến Tướng hung thú, cũng sẽ gặp chút khó khăn nếu muốn đột phá sự phòng ngự của Thiết Giáp Tê, nhưng nay lại bị một con Tiểu Bạch miêu dùng móng vuốt cào thành như vậy, đây là mèo sao? Mèo nhà ai mà bưu hản như vậy.

Tiền Vệ Thạch âm thầm cười khổ, trước đó hắn còn ở lo lắng Tiểu Bạch miêu nho nhỏ một con.

Một cái bảo vệ không tốt thì sẽ bị yêu thú nuốt mất, nhưng hiện tại thoạt nhìn hắn thật là suy nghĩ nhiều quá, nhân gia Hồn Thú căn bản không cần phải hắn nhọc lòng.

Thiết Giáp Tê sau khi cổ bị cào rách, thì đã có mấy con Ngân Sí Ong bay đến yết hầu của Thiết Giáp Tê mà phóng độc châm.

Bị nọc ong tác động, tốc độ hành động của Thiết Giáp Tê đã giảm đi rất nhiều, Tiểu Bạch liền huy động móng vuốt, hạ trảo lên đầu của Thiết Giáp Tê.

Thiết Giáp Tê liên tục vùng vẫy, thì Ngân Sí Ong càng phóng thêm nộc đọc.

Tiểu Bạch một bên tránh né Thiết Giáp Tê đang điên cuồng công kích, một bên không ngừng sử dụng móng vuốt, nhấm ngây đầu Thiết Giáp Tê một vuốt trảo thẳng đầu, rồi mốc lấy Hồn Tinh, Thiết Giáp Tê cũng ngã xuống..