Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 107: Hàng Xóm






Editor: Tĩnh
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cùng nhau đi đến động phủ mà bọn họ vừa mua, toàn bộ động phủ vẫn trong trạng thái phong bế, bên ngoài động phủ cỏ dại mọc um tùm, nhìn có chút tiêu điều.

Sở Diệp còn nhìn thấy có mấy tu sĩ đang đứng nhìn họ, bên người bọn họ đều có mang theo một con chuột.

Sở Diệp mở ra hồn lực dò xét một chút, phát hiện những người rình coi chính là mấy Hồn Sĩ, mấy người kia thực lực đều không có gì đặc biệt.

Sở Diệp cân nhắc hẳn là bọn họ chính là hàng xóm hai bên trái phải, liền thu hồi hồn lực cũng không để ý tới.

Sở Diệp trước khi tới đây đã có hỏi thăm qua, sát vách động phủ hắn có hai nhà, mà động phủ bên trái nhà hắn chính là Tiền gia, người Tiền gia khế ước phần lớn là Hồn Thú họ chuột.

Tiền gia lão gia có một con Tầm Linh Thử, tuy cấp bậc không thấp nhưng sức chiến đấu lại chẳng được bao nhiêu, nhưng mà nó biệt tài là tìm kiếm linh mạch.

Rất nhiều linh mạch nằm ở ngoài Lưỡng Giới Thành, đều là nhờ con linh chuột kia tìm ra.

Tiền gia cũng có không ít người khế ước Tầm Dược Thử, Tầm Dược Thử thường sống theo bầy chúng thường vào núi tìm kiếm các loại linh dược.

Rất nhiều đội lính đánh thuê khi hành động, rất thích thuê đệ tử Tiền gia để hỗ trợ cùng nhau tìm kiếm linh dược, Tầm Dược Thử có năng lực không tồi, trong đội ngũ nếu còn có thêm một vị Tầm Dược Sư, thì chất chấn việc thu hoạch linh thảo có thể gia tăng lên ba thành, mà đệ tử Tiền gia có một điểm yếu đó là lực chiến đấu quá yếu, nhưng khi họ kết hợp với đội lính đánh thuê, thì hai bên cũng có thể xem như đôi bên cùng có lợi.

Tiền gia còn một loại linh thử quý giá hơn đó chính là Tầm Kim Thử, chúng là loại chuyên đi tìm mạch khoáng.

Nhưng con Tầm Kim Thử của Tiền gia huyết mạch cũng không quá tinh thuần, cấp bậc cũng không quá cao, năng lực tìm mạch khoáng cũng không quá cao, tên tuổi cũng không có lớn như Tầm Linh Thử, tuy rằng như thế, nhưng vẫn là có không ít người thích thỉnh Tầm Kim Thử của Tiền gia để tìm mạch khoáng.

Trừ bỏ một ít linh chuột chủng loại tương đối trân quý ra, thì Tiền gia còn có không ít Phiên Địa Thử (chuột xới đất).

Phiên Địa Thử cũng được xem như một loại linh chuột, công việc chủ yếu của chúng là xới đất, chúng góp công không nhỏ cho việc gieo trồng trên linh điền.

Một con Phiên Địa Thử một ngày có thể xới đất cho một mẫu linh điền, ở Lưỡng Giới Thành có một ít các gia tộc thiếu linh thực phu (có thể xem như người xới đất), nên có đôi khi sẽ thuê Phiên Địa Thử của Tiền gia tới xới đất.

Nói tóm lại, người Tiền gia có thực lực không tính là mạnh, nhưng chủ yếu dựa vào mấy cái bản lĩnh độc đáo của linh chuột để sinh sống, quan hệ nhân mạch cũng không quá tệ.


Tiền gia trước kia vốn là ở trong thành, nhưng có thể là bởi vì bên trong thành linh điền không nhiều lắm, hoặc là bị người ta xa lánh nên mới dọn ra ngoài thành.

Đợt thú triều trước đó đã làm cho không ít gia tộc đều bị tổn thất nặng nề, mà người Tiền gia thì nhát gan sợ phiền phức, trong lúc phát hiện có vấn đề không thích hợp, đã sớm trốn đi, nên bảo toàn được thực lực.

Nhưng không ít người ở Lưỡng Giới Thành đều cảm thấy người Tiền gia tham sống sợ chết, đều là rùa đen rút đầu, suốt ngày chỉ biết chốn, khiến thanh danh bọn họ bị bôi đen không ít.

Tuy rằng thanh danh hơi kém, nhưng Tiền gia lại có thể bảo tồn thực lực, nhưng lại có không ít gia tộc toàn quân bị diệt, mà ở thế giới này, tồn tại mới là quan trọng nhất, còn thanh danh chỉ là thứ xếp sau cùng mà thôi.

Gia tộc trụ bên trái động phủ bọn họ chính là Hồ thị nhất tộc, mà Hồ thị cùng Tiền gia không giống nhau, Hồ thị nhất tộc chủ yếu dựa săn giết Hồn Thú mà sống, người của gia tộc đều rất hiếu chiến.

** Nguyên nhân một bên thì kêu là Tiền gia còn một bên thì kêu là Hồ thị.

Bởi danh xưng phụ thuộc vào người đứng đầu gia tộc.

Nếu là nam là kêu là gia, còn nếu là nữ thì kêu là thị.

Mà người Hồ thị chủ yếu khế ước với rết và nhện, chúng đều là các loài độc vật.

Hồn Thú của người Hồ thị đều là Hồn Thú lợi hại.

Bọn họ thì trái ngược với người Tiền gia.

Hồ thị gia tộc tổng cộng có hai Hồn Sư, trong đó một người là Hồ gia đại trưởng lão, còn một người khác là tộc trưởng Hồ gia.

Đại trưởng lão Hồ gia Hồ Minh Nguyệt, có tiếng là thiết nương tử.

Khế ước với một con Thanh Ma Chu, trước đó khi thú triều diễn ra, Thanh Ma Chu của Hồ Minh Nguyệt trong lần thú triều trước nó đã tạo ra trên trăm cái mạng nhện, đã có không ít hung thú bị mắt vào mạng nhện chiến lực bị giảm đi, còn có không ít đã trở thành đồ ăn của con nhện kia, nhờ đó nó cũng đạt được không ít chổ tốt.

Hồ gia gia chủ thì khế ước với một con Lục Dực Ngô Công (rết sáu cánh), độc tính không nhỏ, nó am hiểu nhất chính là đánh lén, trong đợt thú triều lần trước, cũng đã lập công không nhỏ.

Hắn nghe nói trước đây Hồ gia vốn cũng ở trong khu nội thành, nhưng bởi vì linh thú tà dị, không ít gia tộc đều đối Hồ gia kính nhi viễn chi ( không xa cũng không gần), mà người Hồ gia đại khái là cảm thấy mất mặt, nên mới dọn đến ngoại thành để ở.


......!
Sở Diệp lấy ra lá cờ vung lên, cấm chế ở đại môn động phủ liền tiêu tán, hai người đi vào bên trong động phủ.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn vừa đi vào động phủ thì bên ngoài đã ríu rít tiếng bàn táng.

Người Tiền gia đến thám thính chiếm khá đông còn là người trẻ tuổi nhưng thích nghe chuyện bát quái.

“Cách vách lại có hàng xóm mới tới a!"
“Không nghĩ tới, nhanh như vậy mà đã có người tới định cư, ta còn tưởng rằng phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa chứ."
“Hai người mới tới kia, không biết có lai lịch ra sao?"
“Nghe nói là một đôi tình lữ, mà cả hai đều là Hồn Sư."
“Hồn Sư a! Còn trẻ như vậy mà đã là Hồn Sư rồi sao, những người như vậy không phải nên được các đại gia tộc và tông môn xem như bảo bối mà bồi dưỡng sao! Sao lại chạy tới nơi nguy hiểm như vậy, nếu mà tuổi xuân chết sớm, vậy thật rất đáng tiếc."
“Biết Hồn Thú của bọn họ là loài gì chưa? Chưa thấy được Hồn Thú a!
“Hồn Thú chất là ở trong Hồn Thất, mà nghe nói, trong đó một cái Hồn Sư, nuôi một con Bạch Li Miêu."
“Ta thấy hai bọn họ chất là một đôi tình lữ yêu nhau thắm thiết, nhưng gia tộc bọn họ là quan hệ đối địch, mà tình cảm của hai bọn họ bị người nhà ngăn cắm, nên bọn họ mới quyết định bỏ goa tộc mà đi, rồi chạy đến đây làm một đôi tình lữ thần tiên đây mà."
Người Hồ gia sau một hồi xem xét đã rút ra được kết luận như vậy.

“Thì ra là hai Hồn Sư.” Hồ Kiều ngẩng đầu, có chút mỉa mai nói.

“Cho dù là cấp bậc có cao, mà chiến lực kém cũng không có tác dụng gù.” Hồ Hải khinh thường nói.

Trong lần thú triều trước Hồ Hải cũng gặp một Hồn Sư khế ước với một con Huyết Báo Chiến Tướng cấp, nhìn bề ngoài thì uy phong lẫm liệt, nhưng khi gặp phải thú triều thì chỉ biết rụt đầu chốn tránh, mà chiến lực còn thua cả một con Sĩ Cấp cấp 9, cũng không biết chủ nhân của con Huyết Báo kia đã nuôi nấng làm sau mà hay thật.

Sau đó Hồ Hải mới biết được con Huyết Báo kia thì ra từ nhỏ đã được nuôi như tổ tông cả ngày chỉ biết ăn, mà nó còn chỉ ăn thịt đã qua chế biến, thịt sống thì không bao giờ ăn.

“Hy vọng là hai người tới lần này có chút thực lực, chứ đừng giống như Tiền gia vừa nghe thấy thú triều là y như chuột đất đã dạng, không đúng phải nói chính xác là vừa thấy tiếng gió thì đã chạy vô tung vô ảnh.”
Hồ Kiều khẽ hừ một tiếng nói.

“Hai người kia nhìn đều rất tuổi trẻ, chiến lực phỏng chừng cũng chẳng ra sau."
Hồ Kiều rầu rĩ nói: “Nhìn giống hai như hai tên công tử bột, chỉ sợ là không trông cậy gì được."

“Mà tốt xấu gì thì bọn cũng là hai Hồn Sư, nói không chừng cũng có chút bản lĩnh.” Hồ Hải nói.

Hồ Kiều ngẩng đầu, nói: “Cấp bậc cũng không đại biểu cho tất cả.”
Hồ Hải có chút lo lắng nói: “Đợt thú triều lần trước thương vong không ít, hy vọng là thời gian tới không có chuyện gì xảy ra."
......!
Sở Diệp thu hồi linh hồn lực, sắc mặt có chút cổ quái.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Phát hiện cái gì sao?
Sở Diệp nhún vai, nói: “Hình như hai bên hàng xóm của chúng ta đều đối với chúng ta rất có hứng thú."
Có thể là tính cách chịu ảnh hưởng từ Hồn Sủng, người Tiền gia tính cách tương đối bát quái, một đám đều nói lảm nhảm, ríu ra riếu rít không ngừng.

Người Hồ gia tính cách thì tương đối bén nhọn, lời nói có chút thẳng thắng.

Lâm Sơ Văn có chút tò mò nói: “Bọn họ đã nói cái gì a!"
Sở Diệp nghiêng đầu, nói: “Tiền gia có người hoài nghi chúng ta là đôi tình lữ trốn nhà ra đi, bởi vì do trưởng bối trong gia tộc không đồng ý hôn sự của chúng ta, cho nên, đành phải xa rời quê hương."
Lâm Sơ Văn cúi đầu, đỏ hồng mặt, nói: “Những người đó nhất định là đã xem không ít thoại bản."
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, có chút tò mò nói: “Trong thoại bản có mấy thứ này sao?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Thì là một công tử nhà giàu và một tiểu thư giấu giếm thân phận, ra ngoài du lịch rồi kết duyên, kết quả phát hiện quan hệ hai nhà là đối địch, chỉ có thể nhịn đau chia lìa, rốt cuộc không thắng nổi tưởng niệm, rồi cùng nhau trốn đi.

Loại thoại bản này rất được hoang nghêng."
Không nghĩ tới, dù đã đi đến một cái thế giới khác, nhưng loại chuyện ngươi yêu ta, ta yêu ngươi, ngươi ngược ta, ta ngược ngươi, vẫn như cũ vẫn là rất được hoan nghênh.

“Ngươi có xem qua rồi sao?” Sở Diệp tò mò nhìn Lâm Sơ Văn nói.

Lâm Sơ Văn đỏ hồng mặt, nói: “Cũng có xem là vậy."
Sở Diệp: “.....” Đó chính là đã xem qua rồi còn gì, Lâm Sơ Văn mà cũng thích xem loại truyện này.

“Còn người Hồ gia họ nói chúng ta cái gì?” Lâm Sơ Văn đổi đề tài hỏi.

Sở Diệp nhàn nhạt nói:.

“Người Hồ gia thì hoài nghi chúng ta là hai tên công tử nhà giàu chỉ biết sống trong nhung lụa, là loại có cấp bậc nhưng không có thực lực, một khi gặp phải thú triều, chỉ sợ là sẽ bị dọa phá gan, sẽ kéo chân sau của bọn họ."
Lâm Sơ Văn chớp chớp mắt, nói: “Chúng ta hình như thực lực cũng đâu đến nổi tệ mà.”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Mà người Hồ gia cũng quá khinh thường người khác."
Sở Diệp thầm nghĩ: Xem ra thú triều ở Lưỡng Giới Thành hình như đúng thật là rất nghiêm trọng, theo tình hình chung mà suy xét, thì dù người cùng một cái địa vực cũng còn vì tài nguyên mà tranh đoạt, còn chưa kể thêm những cuộc tranh đấu ngầm, nếu bổng nhiên ở đâu xuất hiện một Hồn Sư lạ, rất dễ dàng khiến cho các thế lực địa phương cảnh giác.

Lâm Sơ Văn nhún vai, nói: “Không nói cái này nữa, chúng ta trước hảo hảo kiểm tra động phủ trước đã."

Sở Diệp gật đầu, nói: "Ừm vậy cũng được."
Sở Diệp ánh mắt xoay chuyển khắp nơi, thầm nghĩ: Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì kế tiếp, hắn sẽ ở nơi này nghỉ ngơi vài năm, vì vậy cũng phải nên chăm chút kỷ nơi này cái đã.

......!
Động phủ to như vậy nhưng bên trong thì rỗng tuếch, bởi vì trước đó gặp phải thú triều, nên bên trong động phủ có chút lộn xộn, có nơi còn bị phá hư hết.

Sở Diệp nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng có chút thất vọng, nhưng khi nghĩ đến về sau hắn sẽ cùng Lâm Sơ Văn cùng nhau xây dựng nơi này, thì lại có chút kích động.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đi nhìn linh điền trước tiên, ở nơi khác giá một mẫu linh điền là trên vạn kim, mà bên trong cái động phủ này ước chừng có hai mươi mẫu linh điền.

Cái này động phủ giá trị có hơn phân nửa đều là do có trên hai mươi mẫu linh điền.

Chủ nhân trước đây của động phủ này, đã đem tất cả thứ trồng trên linh điền lấy đi sạch sẽ, tới cây non cũng không lưu lại, cũng may cũng không có phá hư linh điền.

Sở Diệp quan sát linh điền một phen, thì vừa lòng gật đầu, nói: “Số linh điền này phẩm chất không tồi."
Có thể thấy chủ nhân trước đây của cái động phủ này, đối với số linh điền này cũng rất dụng tâm mà xử lý.

Sở Diệp cong cong khóe miệng, tâm tình không tồi, có trong tay hai mươi mẫu linh điền này, hắn sẽ có thể đem một ít linh thảo từ trong ngọc trụy không gian đem ra đây nhổ trồng, mà động phủ tính phòng hộ cũng rất khá, hắn cũng có thể đem mấy loại linh thực ra đây gieo trồng, rồi dùng Linh Tuyền Thủy tưới cho linh thực, chất là có thể đẩy nhanh tốc độ lớn lên của linh thực.

Sở Diệp lại đi đến trung tâm động phủ, hắn quyết định sẽ xây dựng một dãy phòng nuôi ong bao quanh trung tâm động phủ, dù cấm chế bên ngoài có bị phá thì vẫn còn ong đàn là tuyến phòng vệ thứ hai.

Sau khi xem xong linh điền, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lại đi đến hồ sen bên trong động phủ.

Hồ sen chiếm diện tích khoảng mấy chục mẫu, vốn có gieo trồng không ít Bạch Nguyệt Liên, nhưng này hoa sen đã bị hái sạch sẽ, giờ chỉ còn lại một ít tàn của lá sen và một ít bèo.

Nước trong hồ sen rất trong có thể nhìn thấy trong hồ có một ít cá nhỏ, tôm nhỏ.

Sở Diệp đã có ý tưởng dùng cái ao này để nuôi cá thì trước tiên vẫn là phải rửa sạch cái hồ sen.

Xem qua xong linh điền cùng hồ sen, hai người lại đi nhìn động phủ bên trong rừng trúc, một tảng lớn rừng trúc xanh tươi tốt, vừa nhìn đã biết là sinh cơ bừng bừng.

Sở Diệp cười khổ một chút, nói: “Đây hẳn là còn có chút may mắn sao? Chủ nhân đời trước của cái động phủ này, đã không có đem mảnh Thanh Ngọc Trúc này chặt đi."
Lâm Sơ Văn cười, nói: “Khóm Thanh Ngọc Trúc này còn chưa thật sự trưởng thành, nên giá trị không lớn.” Đối phương có lẽ là sợ ảnh hưởng tới giá trị bán ra của động phủ, nên mới để lại chúng."
Sở Diệp vuốt ve cằm, nói: “Mà một mảnh rừng trúc này nếu dùng để dưỡng gà nhưng thật ra cũng không tồi."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng là không tồi.”.