Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 123: Hồ Gia Nghị Luận






Editor: Tĩnh
Hồ gia.

Một đám thiếu nam thiếu nữ ngồi chung một chổ ríu rít nghị luận, cùng giống y như Tiền gia, đám người Hồ gia cũng rất tò mò về Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, độ hóng hớt, một chút cũng không thua người Tiền gia.

“Bạch Li Miêu của Sở thiếu thật là lợi hại! Thật sự là không thể trong mặt mà bắt hình dong.” Hồ Tiến thầm nghĩ: Hắn trước kia còn cảm thấy con tiểu miêu kia bất quá cũng chỉ là sủng vật, nhưng không ngờ rằng là người ta ẩn tài mà thôi.

“Trước kia ta còn muốn ôm nó một cái, nhưng nó không muốn, ta đành phải từ bỏ.” Hồ Cầm có chút tiếc nuối nói.

“May mắn là ngươi từ bỏ, bằng không nếu bị con Bạch Li Miêu kia cào một cái, thì chúng ta đã có thể bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho ngươi là vừa."
Hồ Cầm không vui nói: “Nói bậy bạ cái gì đấy?"
“Ta không nói bậy! Ngươi không thấy con Tiểu Bạch miêu kia có bao nhiều bưu hãn sao! Sĩ cấp Hồn Thú cấp 9, mà chỉ cần cào mấy cái là đã bị nó cào chết.” Hồ Lị nghiêm túc nói.

Hồ Lị vừa nói như vậy, thì đã dẫn tới vài người sôi nổi phụ họa.

“Đừng nói là Hồn Thú cấp 9, chính là ma thỏ Chiến Tướng cấp, còn không phải cũng khó thoát khỏi vận rủi sao."
“Ta nhìn nó giết Thiết Giáp Tê, giống như chẳng mất bao nhiêu lực, da Thiết Giáp Tê dày như vậy mà vẫn bị nó cào rách.” Hồ Cầm, nói.

“Ta còn nhìn thấy nó nhảy lên đầu một con tượng thú, mà con tượng thú kia thì lại y như bị dọa mà không dám động đậy.” Tại sao con tượng thú kia lại sợ con tiểu bạch miêu như vậy, đúng là một con Bạch Li Miêu kỳ quái.

Hồ Cầm nghe mấy đồng tộc, ngươi một lời ta một lời bỗng nhiên cảm thấy lời mọi người nói cũng có chút đạo lý, nàng lúc ấy từ bỏ không ôm con Tiểu Bạch miêu kia xem ra là một lựa chọn sáng suốt.

“Ta nghe Hồn thú của ta nói con Tiểu Bạch miêu kia sở dĩ xuống tay với con ma thỏ kia, là bởi vì nó muốn ăn thịt thỏ."
” Khi Tiểu Bạch đem ma thỏ ném cho Sở Diệp, thì cuộc hội thoại của bọn họ mấy bị Hồn Sủng chung quanh nghe được."
“Chỉ vì muốn ăn một ngụm thịt, mà ra tay sao?” Hồ San chớp chớp mắt nói.

“Nhân gia có năng lực! Nếu so sánh với người ta thì linh chuột của Tiền gia thì thật sự quá cùi bắp."
“Ở đây ai mà không biết linh chuột của Tiền gia chỉ biết tìm đồ là giỏi thôi."

“Tìm đồ ăn là một chuyện, nhưng cũng không thể yếu như thế."
“Con Bạch Li Miêu của Sở thiếu, thật sự là Bạch Li Miêu sao?"
“Có lẽ không phải Bạch Li Miêu, nhưng chất hẳn cũng là mèo đi, nó trước kia nhìn thấy Dụ Miêu thảo, đôi mắt liền hiện lên kim quang lấp lánh."
“Cũng đúng! Nếu không phải là mèo cũng sẽ không thích Dụ Miêu thảo như vậy, nhưng sức chiến đấu của con mèo kia thật đáng sợ."
“......"
Trong đại sảnh.

Hồ Minh Nguyệt cùng Hồ Khiêm kiểm kê thu hoạch, tâm tình không tồi, “Lần này thu hoạch không nhỏ."
“Đúng là không tệ, nhưng bất quá, so với Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn mà nói, thì có chút không bằng." Hồ Khiêm nói.

Hồ Minh Nguyệt lắc đầu, nói: “Nhân gia xuất lực nhiều, nên lấy nhiều cũng là bình thường."
Hồ Khiêm gật đầu, nói: “Cũng đúng."
Nếu thực lực của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn mà yếu thì tam gia bọn họ lần này chất chấn đã dữ nhiều lành ít rồi.

Lần này, trong thú triều có tới năm con Chiến Tướng hung thú, người Hồ gia được phân hai con, nhưng trên thực tế, con hung thú mà Hồ Khiêm đối đầu bị hạ nhanh như vậy là nhờ một phần lực của con tiểu hồ ly kia.

Vốn dĩ Hồ Khiêm còn nghĩ sẽ giải quyết con hung thú kia thật nhanh, để đi viện trợ cho Tiền gia, ai biết được đối thủ của hắn trong khi chiến đấu thì đột nhiên ma hóa, chiến lực tăng nhiều, làm cho hắn thiếu chút nữa lật xe, nhưng may là tiểu hồ ly kia kịp thời chạy tới hỗ trợ.

Hồ Minh Nguyệt gỏ gỏ thành ghế, nói: “Lúc đầu ta còn tưởng rằng Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thuộc nhóm không thích chiến đấu, nhưng theo những gì bọn họ thể hiện thì nó hoàn toàn ngược lại."
Ở giới Hồn Sư chủ yếu chia làm hai hệ một hệ là chiến đấu, còn hệ còn lại là hệ phi chiến đấu.

Hồn Sư đi theo hướng chiến đấu thì thường dựa vào săn thú giết Hồn Thú để kiếm sống, còn hệ phi chiến đấu thì chủ yếu dựa vài kinh doanh linh điền, hoạn thú, để làm kế sinh nhai, mà Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thì trong suốt mấy năm nay vẫn luôn chỉ thu mình trong động phủ dưỡng gà, nuôi cá, hoàn toàn không bộc lộ ra một chút dấu hiệu gì là bọn họ thích chiến đấu cả.

Bất quá, nhưng khi chân chính chiến đấu thì chiến lực của hai người lại thật sự làm người bất ngờ.

Hồ Minh Nguyệt trước còn cho rằng nàng đã đánh giá cao thực lực của hai người Sở Lâm, nhưng khi chân chính trải nghiệm thì nàng mới phát hiện thực lực của hai người bọn họ còn khủng bố hơn những gì mà nàng đã đánh giá trước đó.

Ong đàn của Sở Diệp đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chiến lực hoàn toàn có thể sánh ngang với mấy con Chiến Tướng Hồn Thú.


Còn tiểu hồ ly của Lâm Sơ Văn thì có thể vượt cấp khiêu chiến đã không nói mà còn có thể mê hoặc được tâm trí đối thú “Hóa thù thành bạn” mượn tay kẻ thù để tiêu diệt kẻ thù đúng là lợi hại.

“Số lượng ong đàn của Sở Diệp thật sự khổng lồ.” Hồ Khiêm nói.

Đám thiếu niên Hồ gia thì mò tò mò về con Tiểu Bạch còn Hồ Khiêm cùng Hồ Minh Nguyệt thì chú ý nhất vẫn là Chiến Tướng Hồn Thú của hai người bọn họ hơn.

“Đích xác, ít nhất phải trên 3000 con Ngân Sí Ong có phẩm cấp, mà trong đó Ngân Sí Ong cấp 8 cấp 9 cũng không ít."
Hồ Minh Nguyệt cũng từng gặp qua ong đàn tới tới lui lui, nhưng ong đàn trước nay vẫn luôn là phân tán xuất động, cũng không có lần nào xuất động ra hết, nhưng lần này dốc hết toàn bộ lực lượng xuất chiến, nên đã đem Hồ Minh Nguyệt có chút dọa sợ.

“Sĩ cấp Ngân Sí Ong hậu kỳ, hẳn là có ít nhất cũng trên một trăm con.” Hồ Khiêm híp mắt, thầm nghĩ: Trong đám tiểu bối của gia tộc bọn họ mà cùng tuổi với Sở Diệp cũng không có mấy đứa có thể đem Hồn Thú dưỡng đến Sĩ cấp hậu kỳ, còn Sở Diệp thì lại dưỡng ra không ít Ngân Sí Ong hậu kỳ, nhưng đám đó chỉ là Ngân Sí Ong phụ trợ thôi đó, đúng là không thể so a! Không thể so.

Hồ Minh Nguyệt tính toán một chút, nói: “Một trăm con là tuyệt đối có thừa.” Nếu nàng có thể dưỡng đàn nhện được phân nữa thôi cũng đã mừng lắm rồi.

Hồ Khiêm gật đầu, nói: “Ta nghe nói, Sở Diệp thường xuyên mua Hồn Tinh, mà còn là số lượng lớn, chất là cung cấp cho bọn chúng."
Hồ Minh Nguyệt thầm nghĩ, nếu muốn bồi dưỡng ra một trăm con ma nhện Sĩ cấp hậu kỳ thì phí tổn chính là một con số thiên văn.

Phụ thuộc Hồn Sủng có nhiều là chuyện tốt, nhưng nếu muốn dưỡng hết cũng không phải là chuyện dễ dàng!
“Tài đại khí thô chính là tốt như thế đấy!” Hồ Minh Nguyệt nói.

Hồ Khiêm gật đầu, nói: “Đúng vậy! Mà đám thi thể hung thú kia nếu chúng ta đem bán đi chất chấn sẽ thu vào một khoảng không ít, vừa lúc có thể mua một đám tài nguyện cho nhóm tiểu bối trong nhà."
Hồ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nói: “Con hồ ly của Lâm Sơ Văn đúng là rất khó lường a!"
Hồ Khiêm gật đầu, nói: “Huyết mạch của con hồ ly kia khẳng định không đơn giản, mị thuật của nó lợi hại như vậy, chỉ sợ trong người nó có huyết mạch của Cửu Vĩ Yêu Hồ."
Con hồ ly kia chỉ mới là Chiến Tướng cấp Sở kỳ mà đã có thể ba lần bốn lược dùng mị hoặc để đối phó Thiết Văn Sư cấp 5 kia, đúng là không thể xem nhẹ.

May mắn là tiểu hồ ly đã xử lý được con Thiết Văn Sư kia, nếu tiểu hồ ly bên này thất thủ, thì mặc dù bọn họ có thể đánh đuổi được thú triều, nhưng tất nhiên cũng sẽ phải trả một cái giá không nhỏ.

Hồ Minh Nguyệt như suy tư gì nói: “Theo truyền thuyết, Cửu Vĩ Yêu Hồ có thể mị hoặc thiên hạ, dẫn tới không ít hung thú vì vậy mà máu chảy thành sông, ta trước đây còn vẫn luôn cảm thấy đây chỉ là bị đồn thổi quá trớn nhưng giờ chưa chất là chuyện đồn thổi đâu."

Hồ Khiêm lắc đầu, nói: “Con hồ ly của Lâm Sơ Văn hẳn là chỉ có một chút huyết mạch, thôi còn huyết Cửu Vĩ Yêu Hồ thuần chủng đã sớm đã biến mất từ lâu rồi."
“Mà khi mị thuật của tiểu hồ ly kia kết hợp với ảo thuật với Thất Thải Huyễn Điệp thì lực sát thương lại tăng kên thêm một thành, mà con bướm kia còn chưa tới Chiến Tướng cấp mà đã có thể vây hảm một con Thiết Văn Sư cấp 5, vậy nếu nó tiến giai Chiến Tướng cấp thì sao." Hồ Minh Nguyệt, nói.

Hồ Khiêm híp mắt, nói: “Nếu muốn đem Thất Thải Huyễn Điệp bồi dưỡng đến Chiến Tướng thì phải tìm được sát khí phù hợp với nó."
Loại Thất Thải Huyễn Điệp này cũng tương đối đặc thù, thân thể nó tương đối yếu ớt, cho nên phẩm chất của sát khí nếu quá bạo liệt nói, thì rất có khả năng bị sẽ bị sát khí phản phệ mà chết.

Sát khí vốn là khó được, mà sát khí có tính ôn hòa lại càng hiếm chúng chỉ chiếm ba thành trong tổng số sát khi có trong thiên hạ, không phải dễ dàng mà có được.

Bất quá, Lâm Sơ Văn còn trẻ tiền đồ vô lượng, nếu muốn bồi dưỡng Thất Thải Huyễn Điệp đến Chiến Tướng cấp thì cũng rất có khả năng, dù không có khả năng thì đối phương hiện tại cũng đã rất lợi hại.

Hồ Minh Nguyệt lắc đầu, nói: “Bỏ qua chuyện này đi, chuyện này vốn không phải cần chúng ta suy xét, nếu có thời gian thì lo mà làm sao bồi dưỡng mấy đệ tử trong nhà lên tới Hồn Sư thì tốt hơn."
Hồ Khiêm lắc đầu, nói: “Người so người sẽ tức chết! Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tuổi còn trẻ như vậy mà chiến lực đã ở trên chúng ta rất nhiều."
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
Nếu trước đó đổi Thiết Văn Sư cho chúng ta thì chỉ sợ là đã thất thủ từ lâu.

“Mà gia tộc chúng ta cũng không thiếu anh tài thiếu niên, nhưng chúng ngày thường quá lười biếng, không chịu dụng tâm học tập, nên mới thua kém người ta."
Hồ Khiêm cười khổ, nói: “Cũng không thể toàn trách bọn họ, những người như Sở Diệp và Lâm Sơ Văn vốn không nhiều lắm, chủ yếu là được các đại tông môn bồi dưỡng."
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Cũng đúng.” Nếu đem thực lực của hai người kia đặt ở đại tông môn, hẳn là cũng là người xuất sắc.

......!
Bên trong động phủ.

Tiểu Ngân mang theo ong đàn bận rộn, trong khi chiến đấu đã có không ít Ngân Sí Ong bị thương, mà giờ đây Tiểu Ngân đang chỉ huy chúng đến buồng ong để an dưỡng.

Lâm Sơ Văn trước đó đã chuẩn bị đại lượng Phục Linh Dịch, có Phục Linh Dịch trợ giúp thì cơ hội sống sót của nhóm Ngân Sí Ong bị thương có thể năng lên tới bảy thành.

Lâm Sơ Văn nhìn ong đàn, nhăn nhăn mày, nói: “Lần này ong đàn thiệt hại không ít a!”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Là đã chết không ít."
Thú triều diễn ra mọi thứ trở nên hỗn loạn nên đã có không ít Ngân Sí Ong đã bị hung thú giết chết, số lượng tổn thất ít nhất cũng là ba thành, làm Sở Diệp có chút đau thịt.

Nhưng số lượng đàn giảm đi không ít, nhưng những con Ngân Sí Ong sống sót lại đạt được không ít tiến bộ.


Sau đại chiến thì số lượng Ngân Sí Ong bình thường ong lột xác thành công cũng đã gia tăng không ít, sẽ không bao lâu sẽ bổ sung lại được số lượng thôi.

Lần này đại chiến, chết phần lớn là ong bình thường, còn Ngân Sí Ong có cấp bậc đã chết hơn bốn trăm con, mà qua hai ba tháng hẳn là là có thể khôi phục.

Lâm Sơ Văn lấy ra một cái túi trữ vật, lắc lắc, nói: “Số Hồn Tinh lần này thu hoạch đều ở chỗ này."
Lần này thực sự bọn họ thu hoạch được không ít Hồn Tinh, trừ bỏ ba viên Chiến Tướng cấp Hồn Tinh, thì Sĩ cấp Hồn Tinh cũng có hơn 500 viên.

Sở Diệp mở túi trữ vật ra nhìn nhìn, tâm tình không tồi nói: “Lần này lại phát tài rồi."
Nhiều Hồn Tinh như vậy, hẳn là cũng đủ cho mấy đứa nhóc cùng ong đàn dùng trong một khoảng thời gian, nhờ đó hắn cũng có thể tiết kiệm được một ít tiền
“Qua mấy ngày nữa thì đem số thi thể Hồn Thú này đem đi bán đi rồi đổi thành Thiên Tinh Ngọc Lộ cho ong đàn tẩm bổ.” Sở Diệp nói.

Thiên Tinh Ngọc Lộ là do Thiên Tinh Thụ trăm năm sinh ra, thập phần trân quý, đối ong đàn có không nhỏ chỗ tốt.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng tốt."
Sở Diệp nhìn qua Tiểu Thải, nói; “Tiểu Thải không có muốn cái gì sao? Tiểu Thải nhà chúng ta lần này lập công lớn đấy!” Nếu không có Tiểu Thải thêu dệt ảo cảnh, thì làm sao mà dễ dàng hạ được con Thiết Văn Sư kia.

Vì vậy phải cần hảo hảo mà khao thưởng cho Tiểu Thải."
Tiểu Thải nghe được lời Sở Diệp nói, cao hứng lao thẳng tới người Sở Diệp.

Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Thải một cái, cười, nói: “Làm sao mà quên được nó, sớm đã hỏi qua nó, nó muốn Nguyệt Linh Cam Lộ."
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Nguyệt Linh Cam Lộ, chẳng lẽ là Nguyệt Linh Cam Lộ do gốc Thanh Châu Thụ Bích Đàm Thụ ngàn năm ngưng kết ra."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Là nó đó.”
“Đó cũng là thứ không dễ có, không biết ở Lưỡng Giới Thành có không?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn nhún vai, nói: “Nguyên bản vốn là không có, nhưng vừa hay lại vừa mới được đưa đến."
Ở Lưỡng Giới Thành có một ít thương nhân khi kiếm được đồ vật hiếm lạ, sẽ đem thông tin đưa đến Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ để nhờ nó lan truyền, để hấp dẫn mọi người, mà Tiểu Thải mỗi khi nhàm chán, liền sẽ vây quanh Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ hỏi đông hỏi tay, vừa lúc thấy được tin tức về Nguyệt Linh Cam Lộ.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Vậy mua đi! Tận dụng thời cơ, chúng ta hiện tại có nên nhanh chân đi mua nó hay khônh! Chậm chân sợ là bị người ta đoạt hết."
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “Không cần nóng nảy cứ từ từ."
Tuy Nguyệt Linh Cam Lộ là thứ tốt, nhưng giá cả cũng không tiện nghi! Phỏng chừng người giám ra tiền mua cũng không nhiều lắm.

Sở Diệp gật đầu, nói:" Được nghe ngươi.".