Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 116: Mặc Nắm Mặc Nắm






Editor: Tĩnh
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đi đến rừng trúc, thì đã thấy vị khách không mời mà đến của động phủ bọn họ, đó là một đoàn hắc ảnh.

Sắc trời quá mờ, hắc ảnh cơ hồ cùng bóng đêm hòa thành một thể, nếu không nhìn kỹ thì rất khó để phát hiện.

Hắc ảnh ở dưới chân Tiểu Bạch không ngừng giãy giụa, nhìn nó cứ y như kẹo mạch nha, uốn éo thành đủ thứ hình dạng.

Tiểu Bạch rống lên một tiếng, hắc ảnh lại cứng lại.

“Đây là thứ gì vậy nhìn chẳng giống thứ gì cả! Là Hồn Thú sao? Đừng nói là quỷ nha.” Sở Diệp nhìn hắc ảnh không ngừng biến ảo thầm nói.

“Đây hình như là ảnh thú.” Lâm Sơ Văn nhìn chằm chằm hắc ảnh quan sát một phen nói.

“Ảnh thú? Đó là Hồn Thú gì vậy?” Sở Diệp tò mò hỏi.

“Ảnh thú là một loại Hồn Thú rất đặc biệt, không có hình thái, khi nó di chuyển thì giống như một đoàn sương mù, có thể dễ dàng xuyên thấu qua tất cả các loại cấm chế.” Nếu nó thật là ảnh thú thì trận pháp của bọn họ không có phản ứng cũng không kỳ quái.

“Loại này Hồn Thú không bị trận pháp ảnh hưởng sao?” Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Nghe nói những trận pháp bình thường thì ngăn không được, nhưng trận pháp cao cấp thì vẫn là tạo ra trở ngại với loại Hồn Thú này.” Loại trận pháp như vậy thường chỉ có đại tông môn mới có, loại trận pháp đó được tạo nên để ngăn những loại Hồn Thú đặc thù.

Sở Diệp gật đầu, thầm nghĩ: Kỷ năng bài trận của hắn hiện tại vẫn còn quá thấp.

“Trận pháp chúng ta đang sử dụng hiện tại vẫn là quá thấp!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không phải mà là do ảnh thú quá hiếm thấy, mà phần lớn phòng hộ trận, cũng sẽ không đi suy xét tới cái này."
Sở Diệp có chút tò mò nói: “Ảnh thú rất ít thấy sao?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đương nhiên, ảnh thú đến vô ảnh đi vô tung, mặc dù là Chiến Tướng cấp Hồn Thú cũng rất khó mà đối phó được với một con ảnh thú Sĩ cấp, thứ này so với sát khí còn thưa thớt hơn nhiều, người bình thường mặc dù gặp cũng bắt không được, ta nghe nói đã từng có mười Hồn Sư vây đổ một con Sĩ cấp ảnh thú, nhưng cuối cùng vẫn để ảnh thú chạy thoát."
Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Mười mấy Hồn Sư vây đổ mà cũng không bắt được sao?”

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Ảnh thú có thiên phú kỹ năng tương đối đặc thù, nếu đối phương đã một lòng muốn chạy trốn, thì rất khó bắt được."
“Một khi đã như vậy, nó như thế nào mà lại bị Tiểu Bạch bắt được."
“Nghe nói ảnh thú có nhược điểm rất lớn, chính là sợ định hồn rống của Hổ Thú, chỉ cần trúng định hồn rống, thì tốc độ của ảnh thú liền sẽ chịu hạn chế rất lớn, nhưng thật ra thì ảnh thú tuy bị Hổ thú khắc, nhưng ảnh thú cũng sinh ra là vì Hổ thú.

Mà thường khi Hổ thú bắt được ảnh thú thì sẽ thu nó làm cấp dưới.

Nhưng thật ra thì định hồn rống của Hổ thú cũng chỉ có ảnh hưởng nhất định với ánh thú mà thôi, nhưng nhờ Tiểu Bạch có được huyết mạch tối cao của Hổ tộc, mới có tính khắc chế với được con ảnh thú này.

Sở Diệp thầm nghĩ: nước chát làm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mà con ảnh thú này vận khí thật sự cũng không tốt nha! Trộm ai không tốt, lại đi trộm bọn họ, dê vào miệng cọp đại khái chính là như thế.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, có chút tò mò nói: “Ảnh thú đáng giá sao?”
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, sắc mặt cổ quái nói: “Đáng giá, đương nhiên là đáng giá."
Ảnh thú dùng để tìm hiểu tin tức.

Thăm dò bí cảnh đều là rất tốt, là báu vật vô giá, đã từng có Hồn Sư treo giải giá cao để mua ảnh thú, bất quá, ảnh thú thập phần hi hữu, ai có được mà không dấu đi, căn bản là không có ai sẽ lấy ra mà đi bán.

“Đáng giá?"
Lâm Sơ Văn nhăn mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi không phải là muốn bán nó chứ?” Ảnh thú bán đi thì dễ, mua lại thì không dễ."
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có, không có, ta chính là tùy tiện hỏi thôi."
Lâm Sơ Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Không có thì tốt, cách kiếm tiền thì có rất nhiều, thật sự không cần phải bán ảnh thú đi.”.

Nếu thật sự thiếu tiền, hắn cũng không bán ảnh thú, còn không bằng để hắn bại lộ thân phận Dược Tề Sư.

Ảnh thú hiếm thấy, nó so với Hồn Thú Cực phẩm còn càng thêm trân quý.

Sở Diệp sửng sốt một chút, nói: “So với Cực phẩm Hồn Thú càng trân quý hơn?” Này có chút khoa trương đi.

Lâm Sơ Văn điềm đạm nói, “Nó được gọi là đặc thù Hồn Thú là bởi vì trong quá trình dựng dục đã sinh ra biến dị.

Nên mới khai sinh ra.


Sinh ra đã có kỷ năng thiên phú dị bẩm như ảnh độn, xuyên qua cấm chế, mỗi một kỷ năng đều là thập phần lợi hại.

Sở Diệp: “.....” Cái tên mao tặc này nghe rất lợi hại a!
“Ta nếu có thể khế ước ảnh thú, thì có phải rất phong cách không?” Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, “Người bình thường khế ước ảnh thú, đều sẽ đem đi giấu."
“Bởi vì ảnh thú thường làm tặc phải không?” Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Trong lịch sử, đã có một người kế ước với ảnh thú rồi đồi làm đạo tặc hoành hành khắp nơi, thăm viếng qua không ít tông môn, nên rất nhiều người đều có ánh nhìn không tốt với ảnh thú, nhưng mọi người ai cũng hy vọng trở thành chủ nhân của ảnh thú."
Sở Diệp:” Nga, đây là một loại mâu thuẫn tâm lý, đại khái giống như rất nhiều người đều chán ghét kẻ có tiền, mà chính họ lại cũng muốn trở thành kẻ có tiền."
"Ảnh thú thật sự thực thích hợp làm đạo tặc sao?” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy! Có người nói, Hồn Sư nào đã khế ước với ảnh thú, thì đại biểu vị Hồn Sư kia đã nửa chân đã bước vào hàng ngũ đạo tặc đỉnh cấp."
Sở Diệp có chút ngạc nhiên nói: “Lợi hại như vậy sao?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng là lợi hại như vậy."
Chỉ nhìn con ảnh thú này đi dù nó chỉ mới là Sĩ cấp, mà đã khiến cho chủ nhân đời trước của cái động phủ này phải bó tay, lần này nếu không phải có Tiểu Bạch, phỏng chừng Tuyết Bảo cũng không thể bắt được nó.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Nếu đã lợi hại như vậy, thì càng không thể buông tha."
“Bảo Tiểu Bạch thu nó làm trành thú đi.” Tiểu Bạch có huyết mạch hẳn là không đơn giản, nếu có thêm một con trành thú giúp đỡ thì sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng được chỉ là Tiểu Bạch có năng lực thu phục nó sao?” Tiểu Bạch chỉ mới cấp 7 a! Mà ảnh thú đã cấp 8!"
Tiểu Bạch nghe Sở Diệp nói, ý thức được chính mình bị xem thường, tràn đầy phẫn nộ mà rống giận với Sở Diệp, sau đó liền phóng ra uy áp huyết mạch với ảnh thú.

Sở Diệp cảm giác được một cổ hơi thở kỳ quái từ trên người Tiêu Bạch, mà cổ hơi thở này đã làm cho Sở Diệp cảm giác được một chút áp lực, giống như là trên người bị đè ép bởi một viên cự thạch.

Ảnh thú có lẽ ý thức được nguy hiểm, bắt đầu kịch liệt giãy giụa.


Tiểu Bạch hổ gầm lên giận dữ, hắc ảnh lại uể oải.

Tiểu Bạch chộp lấy ảnh thú, chặt chẽ đem ảnh thú chộp vào trong tay.

Ảnh thú giống như cục bột mềm nằm liệt trong tay Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có chút đắc ý bắt lấy ảnh thú lắc lắc.

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch đang bắng hào khí khắp nơi.

Một cái đặc thù ấn ký đặc thù từ trên trán Tiểu Bạch đang truyền lên thân của ảnh thú.

Hắc ảnh không muốn khuất phục, kịch liệt giãy giụa, ảnh thú không muốn trở thành thủ hạ của Tiểu Bạch nên không ngừng huyễn hóa ra các loại hình dạng, một hồi biến thành chim bay, một hồi biến thành cô li, một hồi biến thành cự mãng.........!
Tiểu Bạch do cấp bậc hơi thấp nên khế ước có thì chút hơi quá sức.

Sở Diệp thất vậy liền truyền hồn lực cho Tiểu Bạch, hiệp trợ cho Tiểu Bạch hổ hoàn thành ký kết khế ước.

Hơn nửa canh giờ lúc sau, hắc ảnh giãy giụa càng ngày càng nhỏ, dần dần xụi lơ.

Khế ước sau khi hoàn thành, Tiểu Bạch liền mang theo hắc ảnh, tiến vào hắn Hồn Thất.

“Thế nào?” Lâm Sơ Văn có chút chờ mong hỏi.

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Khá tốt, hẳn là đang nghỉ ngơi.” Vừa mới hoàn thành khế ước, Tiểu Bạch cùng Mặc Nắm đều yêu cầu thời gian để thích ứng với các loại biến đổi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, vừa lòng nói: “Vậy là tốt rồi, việc ảnh thú ngàn vạn lần không thể nói ra."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Ta hiểu, ảnh thú thanh danh quá lớn nếu để mọi người biết ta có một con, vậy sau này nhà ai mất đồ sẽ đổ lên đầu ta quá."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng là vậy a!"
Sở Diệp bĩu môi, có chút bất đắc dĩ nghĩ: Hắn rõ ràng có được một con Bạch Hổ lợi hại, nhưng lại chỉ có thể ngụy trang thành một con mèo, rõ ràng có một con ảnh thú, lại chỉ có thể cất giấu, hắn có cả đóng bảo bối vậy mà chỉ có thể che dấu, đúng là làm khó cho hắn.

Sở Diệp đánh cái ngáp, nói: “Chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.” Lăn lộn nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng đã công đức viên mãn, vừa lúc có thể hảo hảo nghỉ ngơi.

“Cũng được."
Sở Diệp sau khi dùng xong một lọ dược tề linh hồn, liền nặng nề tiến vào mộng đẹp, một giấc ngủ dậy, thần thanh khí sảng, tâm thần thoải mái hơn.

Tiểu Bạch thu phục được trành thú, thực lực cũng tăng nhiều, thực lực của Sở Diệp cũng nương theo đó mà tăng trưởng lên không ít.


Trành thú có cấp bậc so với Tiểu Bạch cao hơn một ít, khế ước sau khi thành lập, lực lượng của trành thú đang không ngừng chảy vào trong thân thể Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhờ đó mà cấp bậc đã dâng lên rất nhanh.

Sở Diệp còn cho rằng Tiểu Bạch sẽ ở Hồn Thất nghỉ ngơi thêm vài ngày, không nghĩ tới chỉ sau một ngày thì đã đi ra.

Thu một con trành thú, sức ăn của Tiểu Bạch liền tăng lên không ít, Sở Diệp hoài nghi có phải là phần đồ ăn giành cho Mặc Nấm cũng đã bị Tiểu Bạch ăn luôn.

Sở Diệp nhìn tiểu lão hổ ăn hết trăm mấy cân thịt bò man huyết thầm nghĩ: Tiền cơm tháng sau của Tiểu Bạch chất là phải tăng lên rồi."
Tiểu lão hổ thở hổn hển ăn thịt, nhìn Sở Diệp một cái, bất mãn nói: “Ngươi nhìn cái gì đấy?"
Sở Diệp nhìn tiểu lão hổ, nói: “Tiểu Bạch, ngươi không cần ăn gian, một mình ngươi định ăn luôn phần của Mặc Nấm hả."
Tiểu lão hổ nhăn cái mũi, nói: “ Mặc Nắm không thích ăn thịt."
Sở Diệp nhíu mày, nói: “Vậy không đúng, nó không thích ăn thịt, vậy vì cái gì mà bắt Thảo Dược Gà?"
Tiểu lão hổ nhàn nhạt nói: "Mặc Nắm không phải thích ăn gà, chỉ là thích linh khí trên người Thảo Dược Gà thôi, so với gà bình thường thì Thảo Dược Gà có linh khí tương đối nồng đậm."
Sở Diệp gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nếu chỉ là linh khí, thì cũng không quá khó tìm.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, có chút tò mò nói: “Sơ Văn, ngươi biết ảnh thú thích ăn cái gì sao?"
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Hẳn là không kén ăn đâu, bất quá, ta từng nghe nói một ít trành thú rất thích huyền âm chi khí, nếu hấp thu đủ huyền âm chi khí, là có thể đủ tiến giai."
“Huyền âm chi khí sao? Đồ vật kia giống như có chút hiếm lạ a!” Sở Diệp có chút phát sầu nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
“Ngày mai, chúng ta đi trong thành nhìn xem.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hảo a! Cũng lâu rồi chúng ta không đi dạo."
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cùng đi một vòng Lưỡng Giới Thành, mà huyền âm chi khí tương đối đặc biệt, nên hai người cũng không có thu hoạch gì.

Lâm Sơ Văn suy xét một phen, mang theo Sở Diệp đi chợ đen, mua một ít đồ vàng mã.

Cái gọi là đồ vàng mã là một ít đồ vật được lấy từ mộ táng.

Đồ vàng mã do bị chôn dưới đất quá lâu, sẽ lây dính không ít âm khí, mà âm khí thì đối với một ít Hồn Thú nhỏ yếu mà nói là thứ phi thường bất lợi.

Một ít Hồn Thú nếu ở cùng đồ vàng mã quá lâu sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, thậm chí là sẽ chết, nhưng loại này âm khí lại đối với một ít Hồn Thú đặc thù mà nói lại là thứ đại bổ.

Lâm Sơ Văn cũng không biết Mặc Nắm có thích đồ vàng mã hay không, bất quá, mua thử cũng không sao..