Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 99




Yêu tinh, cái từ này thường dùng để làm tu từ khoa trương, so sánh với một người giỏi về việc hấp dẫn đàn ông. Phụ nữ nói một người “chính là yêu tinh”, phần nhiều là xuất phát từ giọng điệu đố kỵ căm thù. Mà đàn ông nói một người “chính là yêu tinh”, hơn phân nửa xuất phát từ ái dục.

Nghiêm Bách Tông vốn cảm thấy cái từ này thực khoa trương, loại tán tỉnh dùng yêu tinh đến so sánh này hiển nhiên không phải là chuyện mà người như hắn sẽ làm. Nhưng mà hiện giờ, hắn cảm thấy đại khái là mình gặp phải một yêu tinh. Kỳ Lương Tần dưới làn nước ấm xoay eo lắc mông cố ý cọ xát hắn, không phải là yêu tinh vậy là cái gì. Hắn sống vài chục năm cũng chưa từng thấy qua người lớn mật nhiệt tình thế.

Hoặc là nói hắn chưa từng thấy qua người mâu thuẫn như vậy. Kỳ Lương Tần ngày thường dị thường dịu ngoan và nội liễm, vả lại rất dễ dàng e lệ, tính tình hẳn là có chút nội hướng. Chỉ có điều đóng cửa lại, cậu lại hệt như thành một người khác, một bên xấu hổ mặt đỏ tai hồng, một bên nhìn chằm chằm hắn. Mâu thuẫn như vậy kích phát ra một loại mỹ cảm đặc biệt, bình sinh hắn chưa từng thấy qua, cũng không hề có sức chống cự.

Trên đời này không có ai đánh mất lý trí và lương tâm hơn một người đàn ông rơi vào tình yêu cuồng nhiệt. Lúc tình dục đánh úp lại, đâu còn quản cái gì hiếu đạo thế tục, tính mạng đại khái cũng có thể giao phó, còn để ý cái gì hư danh.

Sau khi Nghiêm Bách Tông từ trong phòng đi ra, liền lên lầu biểu đạt ý tứ của mình với lão thái thái: hắn không tiếp nhận chuyện xem mắt này.

Nghiêm Bách Tông uyển chuyển nhưng kiên quyết mà biểu đạt ý tứ mình không hy vọng lão thái thái quá quan tâm hôn sự của mình. Lão thái thái nói: “Ta cũng có thể không quản, nhưng con cũng phải giải quyết chuyện này, con luôn nói tự tìm tự tìm, chỉ là sau Tôn Diểu cũng không thấy con thân thiết với cô gái nào. Ta không cần con lập tức kết hôn, con chỉ cần có một đối tượng mờ ám trước cũng được mà.”

Nhưng mà lão thái thái cũng biết con trai của mình, nếu hắn không đồng ý, mình không dễ ép hắn đi xem mắt. Không nói đến xem mắt vốn chú ý anh tình em nguyện, Nghiêm Bách Tông làm con cả Nghiêm gia, hiện giờ đã xem như trụ cột Nghiêm gia, bà đối với đứa con này không chỉ có tình mẫu tử, cũng tương đối tôn trọng hắn.

Có điều lão thái thái đương nhiên sẽ không dễ dàng hết hy vọng như vậy, nếu Nghiêm Bách Tông không đi xem mắt, vậy bà liền giở lại trò cũ, giống Tôn gia lần trước vậy, mời cô nương người ta đến nhà làm khách.

Kỳ Lương Tần mới vừa học xong về nhà, liền từ chỗ dì Xuân nghe được chuyện trong nhà sắp sửa có khách đến.

“Lão thái thái mời người đến nhà, nói là như vậy Bách Tông dễ tiếp nhận một chút.” Dì Xuân nói: “Bà ấy cũng là sốt ruột ôm cháu, con đừng trách bà ấy.”

Kỳ Lương Tần lắc đầu, trong lòng mặc dù có chút mất mát, nhưng kỳ thật cũng có thể hiểu được: “Anh ấy ở nhà sao?”

“Ở trong phòng Tùng Vĩ… Lão thái thái không có nói rõ là mời người đến nhà xem mắt, Bách Tông cũng không tiện nói gì.”

Kỳ Lương Tần liền tới phòng Nghiêm Tùng Vĩ, đẩy cửa liền nhìn thấy bên trong sương khói lượn lờ, hai anh em đang mỗi người một điếu thuốc ở nơi đó hút. Nghiêm Bách Tông vốn dựa vào bên cửa sổ, thấy cậu vào, nhanh chóng dập thuốc lá trong tay, vươn tay hoàn toàn đẩy cửa sổ ra.

Kỳ Lương Tần nói: “Hai người hút bao nhiêu thế?”

“Cậu trở về vừa lúc, ” Nghiêm Tùng Vĩ nhướn lông mày nói: “Tình địch của cậu sắp tới kìa.”

“Lão nhị, ” Nghiêm Bách Tông trừng mắt nhìn một cái: “Tình địch đâu ra.”

Nghiêm Tùng Vĩ liền cười, thật cẩn thận cầm đoạn thuốc lá cuối cùng hút một hơi, sau đó cũng đem tàn thuốc ấn vào trong gạt tàn trên bàn. Kỳ Lương Tần buông túi sách xuống, nói: “Đến thì đến thôi, còn có thể tốt hơn tiểu thư Tôn gia hả?”

“Cậu rộng lòng nhỉ, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Có điều lần này không thành, còn có lần sau, không lấy ra được một người, mẹ tôi sẽ không hết hy vọng. Ngày tháng sốt ruột của cậu còn ở phía sau, hy vọng cậu vẫn luôn có thể nghĩ thoáng.”

Kỳ Lương Tần nghe xong cũng không nói chuyện, ngược lại là Nghiêm Bách Tông nhíu mày. lão nhị nói đúng, cứ như vậy tiếp không phải là biện pháp, sẽ thêm rất nhiều chuyện phiền lòng. Huống chi tính tình hắn lạnh nhạt, không thích náo nhiệt, dù không có Kỳ Lương Tần, cũng không quá thích chuyện thường xuyên xem mắt.

Vị dì Lưu dẫn theo cháu gái bà con xa này, trẻ hơn lão thái thái bốn năm tuổi, gia cảnh đương nhiên là không cách nào so với Nghiêm gia, cho nên lúc trước nghe lão thái thái nói giới thiệu đối tượng cho con cả, bà cũng không dám nghĩ tới, cảm thấy trèo cao không nổi. Chỉ là ai biết nhiều danh môn khuê tú như vậy Nghiêm gia không coi trọng, cuối cùng lại muốn bà giới thiệu đứa cháu gái có gia cảnh giống bà tới đây.

Đứa cháu gái này là con gái của một người anh họ bên nhà mẹ đẻ của bà, tên Lưu Đồng. Tuy rằng điều kiện gia đình bình thường, nhưng bộ dạng cô gái quả thật không tồi, lại thích nói thích cười, rất được trưởng bối thích. Lưu Đồng đến Nghiêm gia cũng không rụt rè, dì ngắn dì dài mà gọi cho lão thái thái trong lòng nở hoa. Kỳ Lương Tần ở bên cạnh chiêu đãi khách, ân cần châm trà rót nước. Nhưng mà Nghiêm Bách Tông lại cố ý ở trong phòng không chịu đi ra, lão thái thái liền trộm kêu cậu đi gọi Nghiêm Bách Tông ra: “Nó luôn ở trong phòng lão nhị làm cái gì, hai anh em bọn họ bận cái gì đâu.”

“Bọn họ có chút chuyện làm ăn phải bàn, ” Kỳ Lương Tần đem lý do nói đường hoàng, trên mặt treo nụ cười thản nhiên: “Đợi lát nữa liền đi ra.”

“Trong nhà có khách đến, bận nữa cũng phải đi ra chào hỏi trước, con đi kêu hai anh em bọn họ ra.”

Lão thái thái nói xong lại bắt đầu biểu đạt xin lỗi với mấy người dì Lưu, giương mắt thấy Kỳ Lương Tần không hề có ý tứ nhúc nhích, lại vứt cho cậu một ánh mắt ra hiệu.

Địch ý của Kỳ Lương Tần đối với Lưu Đồng này, rõ ràng mạnh hơn Tôn Diểu lúc trước rất nhiều, nguyên nhân không gì khác, cậu cảm thấy Lưu Đồng này nói quá nhiều.

Đại khái cậu thân là đồng chí, trình độ yêu thích với phụ nữ có hạn, cậu tương đối thích phụ nữ mạnh mẽ hào sảng, cũng tương đối thích phụ nữ văn tĩnh nội liễm, người trước dễ ở chung, người sau bớt việc. Nhưng Lưu Đồng không thuộc về hai dạng này, cố tình thuộc về cái dạng con gái khôn khéo miệng mồm mà cậu chán ghét. Loại chán ghét này lại thêm vào căm thù với tình địch, Kỳ Lương Tần nhìn thế nào cũng thấy không thoải mái.

Nhưng mà lão thái thái bảo cậu đi kêu Nghiêm Bách Tông, cậu cũng không tiện không đi, vì thế đến cửa phòng Nghiêm Tùng Vĩ, gõ gõ cửa, cố ý lớn tiếng kêu: “Anh cả, Tùng Vĩ, trong nhà có khách đến.”

Nghiêm Tùng Vĩ mở cửa phòng, nhỏ giọng nói: “Cậu thật biết diễn trò.”

Hắn vừa mới dứt lời, đã bị Nghiêm Bách Tông đẩy ra. Nghiêm Bách Tông ra khởi phòng, chào hỏi với dì Lưu và một người tiến cử khác. Kỳ Lương Tần tựa vào cửa nghe bọn họ hàn huyên, bĩu bĩu môi. Nghiêm Tùng Vĩ cũng đi ra, nhìn cậu một cái, cười.

Nghiêm Bách Tông là một người vô cùng có giáo dưỡng, vui giận không bao giờ biểu hiện trên mặt. Hắn có gia thế như vậy, dáng người cao ngất, khuôn mặt anh tuấn, khí chất ngay thẳng, đại khái cực hiếm con gái không thích. Hiển nhiên Lưu Đồng nhìn thấy người thật cảm thấy còn kinh diễm hơn trên hình, vẻ ngưỡng mộ nhìn mặt đã hiểu.

Nghiêm Bách Tông chính là người đàn ông như vậy, đặt trên thị trường hôn nhân, đâu chỉ trăm dặm mới tìm được một, mặc dù có cái gọi là khuyết điểm từng ly hôn, nhưng khi so với ưu điểm đầy người không đếm được của hắn, cũng không có ai không vừa mắt. Mà Lưu Đồng hai mắt sáng rực, đó là ánh sáng ái mộ khi một người bị một người khác hấp dẫn, bởi vì chủ nhân không chút khắc chế ánh sáng này, cho nên ánh sáng ấy khiến người ta không cách nào nhìn thẳng.

Kỳ Lương Tần bị ánh mắt nhiệt tình của Lưu Đồng lây nhiễm, trong lòng càng ngày càng mất mát, sau đó trong một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên giống như bóng cao su xì hơi, một vài phiền não đau thương cậu vẫn luôn không muốn nghĩ lại, nổi lên trong đầu cậu.

Người sống ở đời, dường như cho tới bây giờ đều không dễ dàng, cho nên mỗi người đến tuổi tác nhất định, đều phải tìm kiếm một người sống chung cả đời. Người người đều hy vọng tìm một đối tượng ưu tú, đối tượng này tốt nhất là nhân phẩm quý trọng, tướng mạo xuất chúng, gia đình ưu tú, các loại điều kiện tốt đều chiếm hết. Nhưng đối tượng tốt cũng luôn tránh không được những người khác mơ ước, cần đả bại đông đảo đối thủ, mà Kỳ Lương Tần không biết mình còn phải đả bại bao nhiêu người, mới có thể chiếm Nghiêm Bách Tông thành của mình. Cậu thấy ánh mắt lão thái thái nhìn Lưu Đồng phát ra yêu thích, nghĩ thầm rằng có lẽ đây chỉ là bắt đầu, đây khẳng định chỉ là bắt đầu. Cậu sắp phải tiếp tục mặt mang tươi cười mà bưng trà đưa nước cho mỗi một tình địch tới cửa. Lần đầu tiên cậu sâu sắc cảm nhận được sự bất đắc dĩ và cảm giác mất mát của lén lút, rốt cuộc hiểu được vì sao nhân vật chính trong những câu chuyện tình yêu trên TV, để có thể quang minh chính đại ở cùng người yêu mà làm ra nhiều hành vi thoạt nhìn xúc động lại ngu xuẩn như vậy.

Tình yêu, là nó bày bố mình, ích kỷ, nóng rực, nó khiến người ta muốn biểu thị công khai chủ quyền của mình đối với một người khác, cũng khoe khoang loại chủ quyền này: người này tốt như vậy, nhưng hắn chỉ thuộc về tôi.

Kỳ Lương Tần nghĩ như thế, liền quay đầu nhìn về phía Nghiêm Bách Tông, khi đối diện ánh mắt Nghiêm Bách Tông lại quay đầu đi nhìn về nơi khác. Từ một trình độ nào đó mà nói, cậu và Nghiêm Bách Tông là một dạng người, cậu cũng là cái loại người hiểu chuyện mà có lễ phép, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt. Cậu tìm một lý do trở về phòng, đóng cửa lại, liền nặng nề ngã xuống giường.

Cậu cũng không cảm thấy mãnh liệt đố kỵ hoặc là thương cảm, cậu chỉ là trong lòng nặng nề, không muốn đối mặt những người bên ngoài. Cửa phòng bị đẩy ra, cậu nằm ở trên giường nghiêng đầu nhìn, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông tiến vào đóng cửa lại.

Cậu liền ngồi dậy, nói: “Sao anh lại vào.”

“Em làm sao vậy?” Nghiêm Bách Tông nói: “Đợi lát nữa tiễn bước họ rồi, anh nói chuyện đàng hoàng với mẹ, sẽ không để bà ấy dắt người về nhà nữa.”

Kỳ Lương Tần cười cười, đại khái vẫn có chút không thoải mái: “Vậy bà ấy cũng phải nghe mới được. Một đống một đống con gái còn đang xếp hàng ở sau kìa.” Cậu dùng hai tay chống nửa người trên, nửa nằm ở trên giường, nhìn Nghiêm Bách Tông nói: “Nghiêm Bách Tông, sao anh lại ưu tú như vậy, người người đều yêu anh.”

Trong lời cậu nói cố ý mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi. Đại khái là Nghiêm Bách Tông muốn trấn an cậu, cho nên hiếm thấy nói một câu tâm tình: “Nhưng mà anh chỉ yêu em.”

Kỳ Lương Tần cười nghiêng đầu một chút, sau đó hai tay buông lỏng, người liền nằm thẳng ở trên giường. Nghiêm Bách Tông lại đột nhiên nhào lên, ghé vào phía trên cậu nhìn cậu nói: “Thật sự, anh không phải là người nay Tần mai Sở. Anh không muốn em bởi vì những người này mà không vui, em phải tin tưởng anh. Anh nói yêu em, thì vĩnh viễn sẽ không thay lòng.”

“Lưu Đồng này thật đáng ghét, ” Kỳ Lương Tần lộ ra một chút giọng điệu làm nũng: “Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào anh, hận không thể đâm ra hai lỗ trên người anh.”

Nghiêm Bách Tông bật cười: “Anh cũng thấy kỳ quái, anh ám chỉ cho cô ta còn chưa đủ rõ ràng sao, cô ta cũng không thèm để ý.”

Nghiêm Bách Tông đưa ám chỉ vẫn rất rõ ràng, có mấy lần lạnh lẽo khiến không khí trên bàn cơm rơi vào xấu hổ, lúc ấy lão thái thái chỉ có thể hóa giải xấu hổ nói: “Lão đại nhà chúng tôi cái gì cũng tốt, chỉ là có chút không thích nói chuyện.”

Không nghĩ tới Lưu Đồng một chút cũng không thèm để ý: “Đàn ông nói ít là tốt, con nói nhiều lắm.”

Kỳ Lương Tần ê ẩm nghĩ, cô cũng biết mình nói nhiều cơ đấy.

“Vừa rồi thấy em châm trà cho mọi người, vội trước vội sau, trong lòng hơi chua xót, ” Nghiêm Bách Tông ôm cổ Kỳ Lương Tần cũng nằm xuống, nói: “Cảm thấy em như vậy, thật khiến anh đau lòng.”

Kỳ Lương Tần liền cười: “Cũng ổn mà, có cái gì để đau lòng, em nhiều nhất cũng chỉ là rầu rĩ thôi.”

“Anh cũng biết mình đau lòng có hơi…” Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên bật cười: “Anh cảm thấy anh thật sự là không nỡ để em chịu một chút uất ức. Đại khái là tâm lý chủ nghĩa đại nam tử của anh quấy phá, nói là không nỡ để em chịu uất ức, kỳ thật vẫn là không muốn cảm thấy mình không có bản lĩnh.” Hắn nói xong nghiêng đầu hôn hôn hai má Kỳ Lương Tần: “Bảo bối.”

Kỳ Lương Tần chỉ cảm thấy một luồng điện lưu nháy mắt tràn ngập toàn thân.

Bảo bối…

Cuộc đời lần đầu tiên được người ta gọi bảo bối, còn là từ miệng người đàn ông mình yêu say đắm nói ra, quả thực khiến cậu nháy mắt xuân tình tràn ra. Xưng hô này đại khái cũng giống như “vợ”, “bà xã”, là xưng hô mà mỗi một thụ vẫn luôn ảo tưởng và khát vọng từ sau khi xác định được tính hướng, tràn ngập thỏa mãn vui sướng khi được quý trọng được yêu thương và được chinh phục. Cậu hơi hơi rung động lông mi, lỗ tai nổi lên một tầng đỏ ửng, lòng tham thúc đẩy cậu mở miệng nói: “Bảo bối gì… ai là bảo bối của anh…”

Hán tử chân chất Nghiêm Bách Tông quả nhiên lại mắc mưu, trên tình sự hắn tràn ngập dục vọng độc chiếm và biểu lộ trắng trợn của thẳng nam, mỗi lần đều khiến hắn khác một trời một vực với cảm giác cao lãnh cấm dục ngày thường: “Em nói ai là bảo bối của anh.”

“Em không biết…” Kỳ Lương Tần trợn tròn mắt nhìn Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, nhưng hai người nằm dán nhau, trong lòng hắn tràn ngập nhu tình mật ý, nhất là nhìn thấy phản ứng động tình sau khi Kỳ Lương Tần nghe được hai chữ “bảo bối”, trong lòng hắn cũng kích động lên. Vì thế hắn dán mũi Kỳ Lương Tần, nói: “Em là bảo bối của anh.”

Hắn nói xong liền mổ mổ môi Kỳ Lương Tần, hơi thở có chút hỗn loạn mà nỉ non nói: “Bảo bối, yêu anh hay không?”

Kỳ Lương Tần giống như có chút chịu không nổi, nói: “Yêu.”

“Anh cũng yêu em.”

Trước khi Nghiêm Bách Tông hô lên cái từ bảo bối này, đại khái chưa bao giờ nghĩ qua sinh thời mình sẽ gọi người khác là bảo bối, xưng hô này buồn nôn cỡ nào, dù là đối với đứa nhỏ đáng yêu nhất trên đời hắn cũng không gọi ra được, lại càng không cần nói đối với một người phụ nữ, lại càng lại càng không cần nói đối với một người đàn ông thành niên.

Nhưng hắn thế mà lại không cần nghĩ ngợi liền kêu lên, hơn nữa sau khi kêu ra, trong lòng giống như tìm được một loại cảm giác: a, hóa ra là bảo bối, chính là cái từ này, có thể biểu đạt chuẩn xác nhất cảm giác của hắn sau khi yêu Kỳ Lương Tần, trong lòng nảy sinh một loại nhu tình, với cảm giác tình và dục giao tạp ở trong lòng hắn.

Chính là bảo bối, muốn ôm thật chặt vào trong ngực, thương yêu, bảo bối khiến tất cả lời buồn nôn và dục vọng đều thành lẽ đương nhiên.