Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 90




Lúc khuya dì Xuân tỉnh dậy, cảm thấy có chút khát nước, ngồi dậy cầm lấy ly nước ở đầu giường uống một hớp, lại phát hiện ly nước đã hết.

Vì thế dì liền đứng lên ra khỏi phòng, đến phòng khách rót một ly nước. Trong phòng khách một mảnh tối đen, chỉ có ánh trăng trắng ngà từ cửa sổ sát đất chiếu vào. Dì còn mang theo cơn buồn ngủ, vừa uống nước vừa trở về phòng, lại đột nhiên nghe toilet bên phía phòng Nghiêm Bách Tông truyền đến tiếng nước.

Dì Xuân sửng sốt một chút. Chẳng lẽ Nghiêm Bách Tông đã về sớm?

Đại khái ban đêm rất an tĩnh, tiếng nước bởi vậy càng vang dội. Ngay sau chính là âm thanh cửa phòng rửa tay bị đóng lại, dì nghe được tiếng bước chân, vì thế liền đi tới nhìn thoáng qua, đi đến hành lang, lại nhìn thấy cửa phòng Nghiêm Bách Tông khép lại.

Thật đúng là Nghiêm Bách Tông trở về.

Ngày hôm sau lúc ăn sáng, dì Xuân liền đem bát đũa của Nghiêm Bách Tông lên. Kỳ Lương Tần cũng bày bàn ăn theo, nói: “Dì cầm dư một bộ bát đũa.”

“Không dư, Bách Tông về rồi.”

Dì thốt ra lời này, tất cả mọi người sửng sốt một chút. Kỳ Lương Tần cũng thực giật mình: “Anh ấy về rồi à?”

“Về lúc nào, sao cũng không nói với chúng ta một tiếng?” Lão thái thái hỏi.

“Đêm qua trở về, đại khái là đã nửa đêm, phỏng chừng lúc này còn đang ngủ đó.”

Kỳ Lương Tần vừa nghe trái tim liền thình thịch nhảy dựng lên: “Anh ấy về lúc nửa đêm hả? Dì Xuân, dì là nhìn thấy người khác, hay là…”

“Ngày hôm qua nửa đêm dì dậy uống nước, nghe toilet bên kia có tiếng nước, liền đi sang nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy cậu ấy đóng cửa.”

Kỳ Lương Tần liền hiểu được, hóa ra là dì Xuân thấy được cậu, tưởng Nghiêm Bách Tông về. Cậu kéo ra một nụ cười, nói: “Nhất định là dì nhìn lầm rồi, anh cả còn ở nước ngoài mà.”

“Tôi cũng thấy nó không có khả năng trở về lúc này. Ngày hôm qua trước khi ngủ tôi còn nói chuyện điện thoại với nó, nó chưa nói sẽ về mà.” Lão thái thái nói: “Không phải là dì nằm mơ thấy nó chứ.”

Dì Xuân nghe mọi người đều nói như vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, vừa đi đến phòng Nghiêm Bách Tông, vừa nói: “Không đâu, tôi quả thật nhìn thấy cậu ấy mà.”

Kết quả chỉ chốc lát dì đã trở lại, nghi hoặc trên mặt rất nặng: “Thật sự là kỳ quái.”

“Có về không?” Lão thái thái hỏi.

Dì Xuân lắc đầu: “Không có.”

Kỳ Lương Tần liền cúi đầu ăn cơm, quay đầu lại nhìn thấy Nghiêm Tùng Vĩ đang nhìn cậu. Cậu nhếch nhếch miệng, lại nghe Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Dì Xuân không tận mắt nhìn thấy anh cả đi. Đại khái là xem con thành anh cả, ngày hôm qua con đến phòng anh cả lấy đồ.”

“Đúng là vậy, ” dì Xuân nói: “Dì thật sự là nghe được bên kia có động tĩnh…”

Có điều dường như dì cũng có chút không xác định, cũng không có tiếp tục nói đề tài này. Lão thái thái hỏi: “Con đến phòng anh con lấy cái gì?”

“Anh ấy gọi điện thoại bảo con tìm giúp văn kiện, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Hơn nửa đêm kêu con dậy.”

Kỳ Lương Tần thực cảm kích nhìn Nghiêm Tùng Vĩ một cái. Chờ đến lúc đưa Nghiêm Tùng Vĩ ra cửa, Kỳ Lương Tần nói: “Cám ơn.”

“Cậu thật sự không cần cảm ơn, không phải vì cậu.” Nghiêm Tùng Vĩ tiếp nhận túi công văn trong tay cậu, nói: “Có điều tôi hy vọng về sau cậu chú ý một chút, đừng cứ luôn tới phòng anh trai tôi.”

Kỳ Lương Tần cảm thấy mình làm không được.

Cậu vẫn lén đến ngủ trong phòng Nghiêm Bách Tông, chỉ là hiện tại càng cẩn thận, đèn cũng không dám mở.

Mùa hè trời nóng, rap giường phải thường xuyên giặt. Đại khái là bởi vì Nghiêm Bách Tông có chút yêu sạch sẽ, Kỳ Lương Tần cũng sẽ rất đặc biệt chú ý vệ sinh. Cậu chọn lúc dì Xuân đi ra ngoài mua thức ăn, nhanh chóng dùng máy giặt giặt sạch tất cả chăn rap giường gì đó, giặt sạch cũng không dám mắc trên ban công, liền treo ở trong phòng, sau đó đem chăn rap của mình đem lại đây trải.

Trên giường tuy rằng không có hương vị Nghiêm Bách Tông, nhưng mà cậu lại mặc quần áo của Nghiêm Bách Tông.

Kỳ Lương Tần mặc áo sơmi Nghiêm Bách Tông, bên trong trơn bóng cái gì cũng không có mặc. Cậu cảm thấy mình như vậy có vẻ hai chân thon dài, thực gợi cảm. Cậu đối diện gương lả lơi đưa tình một hồi lâu, một hồi vểnh vểnh mông, một hồi lộ lộ chân, chốc lát lại xoay đến xoay đi thực ẻo lả, một hồi lại ưỡn ngực thực men lì. Cậu vừa nhìn mình trong gương, vừa nghĩ Nghiêm Bách Tông sẽ thích loại hình gì.

Cậu nghĩ, nếu Nghiêm Bách Tông biết cậu thừa dịp hắn không ở nhà mặc lung tung quần áo của hắn, không biết trong lòng sẽ nghĩ như thế nào. Cậu bí ẩn ảo tưởng, ảo tưởng ở trước gương, ở trên sàn nhà, ở trên giường, ở phòng tắm, ở tất cả mọi nơi có thể và không thể, vung vẩy dục hỏa nhiệt liệt không bị cản trở của cậu.

Tuy rằng hôn sự của Nghiêm Viện còn khoảng ba tháng, chỉ có điều rất nhiều đồ cưới đều phải đặt làm trước, cho nên thời gian rảnh, Kỳ Lương Tần đều đi theo lão thái thái đi ra ngoài làm chuyện này. Đại khái là lúc xử lý hôn sự của con gái, nhớ tới hôn sự của con trai thứ. Tuy rằng lúc trước việc này làm khiến bà không hài lòng, nhưng nghĩ đây có khả năng là hôn sự duy nhất đời này của lão nhị, cứ như vậy không rõ ràng mà đi qua, lại nhìn thấy Kỳ Lương Tần nhu thuận hiểu chuyện đến thế, bộ dáng lại càng trổ mã càng dễ nhìn, lão thái thái không khỏi liền có chút áy náy. Mỗi lần lão thái thái đều nói: “Lúc Tùng Vĩ kết hôn, cũng không xử lý hôn sự, hiện tại ta nhớ tới cũng hối hận. Cả đời người chỉ một lần như vậy, là ta lúc ấy đầu óc không thông suốt, con đừng trách ta. Con với Tùng Vĩ muốn làm bù một cái hay không?”

Kỳ Lương Tần nhanh chóng lắc đầu: “Không cần, không cần, con không quan tâm cái đó.”

“Các con kết hôn ta cũng không hề đi theo thu xếp đồ đạc, ta thấy cái bàn này không tồi, bàn trong phòng các con cũng nên thay đổi.”

Phàm là nhìn thấy thứ gì có thể đổi cho bọn họ, lão thái thái đều đổi hết. Nghiêm Tùng Vĩ nhìn công nhân chuyển từng món từng món vào trong nhà, nghi hoặc nhìn Kỳ Lương Tần và lão thái thái.

Thẩm mỹ của lão thái thái không tồi, bà cũng tự tin, cho nên rốt cuộc trang trí như thế nào, bàn để ở đâu, đều là bà chỉ huy công nhân lam. Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ ngồi ở trên ghế sa lông, một chút cũng không động tay.

“Đây cũng là lúc trước ta thua thiệt các con, ” lão thái thái nói: “Chỉ cần ta có thể thỏa mãn, các con cứ việc nói yêu cầu.”

Trong lòng Nghiêm Tùng Vĩ thật sự là ngũ vị tạp trần. Thừa dịp lão thái thái vào phòng, đè nặng cổ họng hỏi: “Mẹ của tôi như vậy, cậu cũng không biết khuyên nhủ chút, còn ngại chuyện không đủ lớn hả?”

“Tôi khuyên mà, đã nói thiệt nhiều lần là không cần.” Kỳ Lương Tần nói: “Nhưng mà vô dụng. Tôi khuyên không được.”

Mẹ mình, Nghiêm Tùng Vĩ cũng biết là tính tình gì. Hắn thở dài một hơi, nói: “Mẹ của tôi càng ngày càng thích cậu.”

Qua vài ngày, phòng bọn họ rực rỡ hẳn lên. Chỉ là mỗi ngày Nghiêm Tùng Vĩ trở về nhà, nhìn thấy căn phòng rực rỡ hẳn lên, trong lòng liền buồn bực.

Gần đây Nghiêm Tùng Vĩ sống vẫn rất không sung sướng. Mấy ngày này hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này thật sự không dễ giải quyết, muốn giải quyết, đầu tiên phải để mọi người biết hắn và Kỳ Lương Tần là kết hôn giả.

Cái này là chuyện quan trọng nhất, có thể nói nếu tương lai anh cả hắn với Kỳ Lương Tần muốn ở bên nhau, đây là chuyện nhất định phải công bố với mọi người. Hắn và Kỳ Lương Tần không có quan hệ hôn nhân thực tế, không phải vợ lão nhị ở với lão đại, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng.

Chỉ là việc này lại không có biện pháp nói quá rõ ràng, bị người ta nói ba nói bốn là tất nhiên, việc này huyên náo ra, lão thái thái cũng không biết sẽ giận thành cái dạng gì, mắng hai đứa con trai thậm chí đoạn tuyệt quan hệ mẹ con vẫn là việc nhỏ, lỡ như tức đến đổ bệnh, bọn họ chính là chết mười lần cũng không chuộc được lỗi lầm này. Sở dĩ hắn chậm chạp không có hành động, chính là do lo lắng này.

Lại nói, hắn thân là người đàn ông phong lưu, nhìn quen tình yêu đột nhiên đến lại đột nhiên đi, hắn nghĩ anh cả của hắn tuy rằng tính tình khác hắn, nhưng mà không phải cũng có bệnh chung của đàn ông sao. Có lẽ anh cả của hắn với Kỳ Lương Tần chỉ là nhất thời nóng đầu, còn đang có hứng, có lẽ căn bản không cần hắn làm gì, hắn chỉ cần kéo dài, mấy tháng, một năm hai năm, chờ đến khi cơn nóng của anh cả hắn với Kỳ Lương Tần qua đi, anh cả hắn sẽ cân nhắc quan hệ lợi hại trong đó. Chờ đến khi tình yêu trong lòng anh trai hắn đã kém hiếu đạo và thanh danh, đến lúc đó không cần hắn làm cái gì, hai người tự nhiên liền tan.

Đó mới là biện pháp giải quyết không thương cân động cốt nhất.

Nghiêm Tùng Vĩ nghĩ như vậy, liền không muốn tự mình xuất đầu chịu súng nữa. Tuy rằng cù cưa chuyện này chung quy sẽ mang đến vô tận phiền não, nhưng mà nước ấm nấu ếch, dù chết thì ít nhất cũng không khó chịu.

Một tháng đảo mắt liền qua hơn nửa tháng, Nghiêm Bách Tông càng ngày càng bận, mỗi lần gọi điện thoại trở về đều là hơn nửa đêm. Australia với bên này lệch khoảng ba tiếng, Nghiêm Bách Tông bên kia bận bịu xong trở về, trước khi ngủ gọi điện thoại cho cậu, bên này cũng đã là rạng sáng. Cậu sợ bỏ qua điện thoại của Nghiêm Bách Tông, cũng không dám ngủ. Nhưng mà điện thoại của Nghiêm Bách Tông vừa gọi tới, cậu liền hệt như tiêm máu gà, cả người đều sống lại.

Kỳ Lương Tần phát hiện mình với Nghiêm Bách Tông gọi điện thoại ban đêm càng ngày càng khó chịu được.

Gian nan là bởi vì cậu cảm thấy mình xuân tình tràn ra, mỗi lần điện thoại với Nghiêm Bách Tông, cậu mang theo cơn buồn ngủ nhàn nhạt và tình yêu nồng đậm, nằm trên giường, hai chân đắp chăn, trái tim có chút ngứa ngáy khó nhịn.

Cậu muốn cố ý hừ hừ hai tiếng, âm thanh cố ý mang một chút xuân tình, muốn nói một chút lời không đủ rụt rè.

“Em rất nhớ anh, ” cậu đỏ mặt nói: “Nhớ anh nhớ đến chịu không nổi.”

Cậu muốn Nghiêm Bách Tông hỏi chịu không nổi như thế nào, như vậy cậu có thể nói một vài lời càng xấu hổ. Nhưng Nghiêm Bách Tông rất đứng đắn thành thật, đại khái đoán được ý tứ của cậu, liền ngại ngùng tiếp tục hỏi, Kỳ Lương Tần nói: “Sao anh không hỏi em chịu không nổi như thế nào.”

“… Vậy em chịu không nổi như thế nào…”

“Em đang ôm chăn của anh lăn lộn.”

Kỳ Lương Tần nói xong liền thật sự lăn vài cái, Nghiêm Bách Tông ở đầu kia điện thoại cười rộ lên. Kỳ Lương Tần nói: “Anh đừng cười, anh cười em cũng chịu không nổi…”

“…”

“Em yêu anh, ” Kỳ Lương Tần nói: “Em rất nhớ anh.”

“Ừ. Anh cũng vậy.” Nghiêm Bách Tông không thường nói lời tâm tình lại nói lên những lời này, giọng điệu có chút khô khốc. Kỳ Lương Tần đặc biệt yêu dáng vẻ Nghiêm Bách Tông ngốc vụng như vậy. Nhìn một người đàn ông cao lãnh như nam thần trong mắt người ngoài ở trước mặt cậu ngốc vụng quẫn bách nói lời tâm tình, cậu cảm thấy đặc biệt có cảm giác thành tựu.

“Anh cũng vậy cái gì?” Cậu tràn ngập khoái cảm dạy dỗ, tiếp tục “ép hỏi.”

“Cũng nhớ em, yêu em.” Nghiêm Bách Tông thành thành thật thật nói: “Thật sự.”

Kỳ Lương Tần liền ôm chăn cười rộ lên, chỉ cảm thấy cả người xuân ý dạt dào, hoa cỏ muốn chui từ dưới đất lên, nước suối muốn ào ào mà chảy.