Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 77




Hai người ở trong bóng tối thân thiết một hồi lâu, trên người cả hai đều ra một tầng mồ hôi, Nghiêm Bách Tông nói: “Cần phải trở về.”

“Anh đi về trước, em ra ngoài siêu thị mua chút đồ.”

Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, Nghiêm Bách Tông cứ như vậy trở về, lão thái thái đại khái sẽ không hỏi cậu mua cái gì, nhưng mà cậu trở về, lão thái thái có khả năng sẽ hỏi. Để phòng ngừa lộ ra dấu vết, Kỳ Lương Tần vẫn tính toán đến siêu thị một chuyến.

Nhưng mà ai biết cậu đi về phía trước hai bước, quay đầu lại nhìn, Nghiêm Bách Tông vẫn còn đứng trong bóng đêm, cũng không có ý tứ muốn đi về.

“Anh làm sao vậy?”

Giọng điệu Nghiêm Bách Tông hơi có chút quẫn bách, nói: “Anh ở trong này thêm một hồi.”

Kỳ Lương Tần buồn bực nhìn hắn một cái, tối thùi lùi cũng nhìn không quá rõ ràng. Nhưng mà Nghiêm Bách Tông lại chột dạ, cho rằng cậu đã nhìn ra, khụ một tiếng nói: “Anh bình ổn lại một hồi, hiện tại không đi được…”

Kỳ Lương Tần thế mới biết được Nghiêm Bách Tông chống lên cái lều trại, nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, yên lặng đi ra ngoài, chờ đi đến chỗ sáng, nhịn không được bật cười.

Đại khái người yêu đều sẽ vì đối phương phản ứng kịch liệt với mình mà cảm thấy vui vẻ đi, ít nhất chứng minh mị lực của mình trong lòng đối phương. Ai có thể nghĩ đến anh cả Nghiêm gia luôn luôn cao lãnh nhạt nhẽo, cũng sẽ có lúc quẫn bách và nhiệt tình như vậy chứ.

Dù sao thì trước kia cậu cũng không tưởng tượng được.

Đại khái chính Nghiêm Bách Tông cũng không tưởng tượng được. Hắn đã tuổi này rồi, lại có vẻ thực ngây thơ, thường vì chuyện ở phương diện đó mà quẫn bách, nhưng quẫn bách là bởi vì chưa từng trải qua giống thế, hết thảy với hắn mà nói đều là mới mẻ, kích thích, không thì loại chuyện này đổi thành Nghiêm Tùng Vĩ, chỉ sợ có thể không gợn sóng không sợ hãi.

Kỳ Lương Tần đi siêu thị mua hai hộp kem đánh răng, lại mua một ly kem, vừa ăn vừa đi về nhà, lúc đi đến cửa Nghiêm gia, liền nhìn thấy một chiếc xe. Xe dừng lại trước mặt cậu, Vương Trạch kéo kiếng xe xuống, cười cười với cậu.

“Chú tiểu Vương.” Kỳ Lương Tần chào hỏi.

Vương Trạch gật gật đầu, đỗ xe ở một bên, liền xuống xe, lại đi ra cốp sau xách ra hai cái túi giấy to, bóng đêm mông lung, cũng không thấy rõ là cái gì. Kỳ Lương Tần vươn tay giúp hắn xách một cái, có chút nặng. Hai người đi chưa được mấy bước, phía sau liền lại có một luồng sáng chiếu tới. Kỳ Lương Tần quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Nghiêm Tùng Vĩ lái xe vào.

Nghiêm Tùng Vĩ xuống xe, chào hỏi với Vương Trạch. Vương Trạch cười nói: “Mới vừa tan tầm sao?”

“Ưm, gần đây hơi bận, trở về đều tương đối muộn. Anh tới thì tới, sao còn mang đồ theo.”

“Chị dâu bảo tôi đem tới, cho chị Trương.”

Chị Trương chính là nói lão thái thái. Đại khái là kém bối phận luôn rất kỳ quái, trước kia Vương Trạch ngẫu nhiên nhắc tới lão thái thái, đều rất ít khi gọi chị Trương, đột nhiên nghe hắn kêu như vậy, Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, một hồi lâu mới biết được hắn nói tới ai.

Lão thái thái vô cùng tốt với Vương Trạch, chuyện trò với hắn, còn hỏi hắn về việc riêng.

“Em cũng trưởng thành rồi, có đối tượng vừa ý, cũng nên xác định đi.”

Vương Trạch cười nhìn nhìn Nghiêm Tùng Vĩ, lại nhìn nhìn Kỳ Lương Tần, nói: “Em không có vận khí tốt như bọn họ, còn đang tìm.”

“Anh thích dạng gì, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Tôi và Lương Tần giúp anh xem xét xem, bên cạnh chúng tôi cũng có bạn bè độc thân.”

“Nói đến đây, tôi vẫn luôn rất ngạc nhiên, ” Vương Trạch cười nói: “Theo tôi được biết, trước kia cậu quen đều là nữ, nổi danh là thẳng, sao đột nhiên lại với Lương Tần… Tôi nói như vậy không có ý tứ gì khác, đơn thuần tò mò thôi.”

Nghiêm Tùng Vĩ nói dối đến mặt không đỏ thở không gấp: “Kỳ thật tôi vốn đã có chút hứng thú với nam, nhưng mà không có gặp được đúng người. Lúc tôi gặp được Lương Tần, ánh mắt đầu tiên, tôi đã cảm thấy, chính là người này!”

Hắn nói xong còn vỗ vỗ chân Kỳ Lương Tần.

Lão thái thái ghét bỏ nói: “Con người nó không kiên định, có thể tìm được tiểu Tần, chính là đời trước nó đã tu luyện có phúc.”

“Trong cái giới này muốn tìm người thật lòng kỳ thật rất khó, tuy rằng nói hiện giờ hôn nhân đồng tính hợp pháp hóa, nhưng mà chung quy vẫn rất ít người, muốn tìm một người thích mình, mình cũng thích, còn rất không dễ dàng. Hiện tại em cũng qua cái tuổi đặc biệt muốn yêu đương, cảm thấy nếu như không có ai thích hợp, vậy còn không bằng một mình.”

Kỳ Lương Tần vô cùng đồng cảm với lời nói của Vương Trạch, nói: “Đúng vậy, trước kia tôi cũng nghĩ như vậy, nếu như không thể cùng một chỗ với người mình thích, không bằng một mình, tôi cảm thấy yêu đương, nếu như không thể có kết quả, vậy ý nghĩa ở nơi nào chứ, lại có gì khác một hồi mộng xuân đâu. Đời người vốn dĩ như một giấc mộng, nếu mở đầu rất tốt, kết quả không được hai ba năm liền cắt đứt, hoặc là cùng một chỗ rất nhiều năm, cuối cùng vẫn tách ra, tôi đều cảm thấy còn không bằng không yêu, thương thân lại thương tâm.”

Nghiêm Tùng Vĩ bổ sung: “Con người cậu ta ở phương diện này đặc biệt kiểu cọ, luôn nghĩ một đời một kiếp một đôi người.”

Lão thái thái không cho là đúng nói: “Người trẻ tuổi hiện giờ, luôn lấy cái cớ là yêu nhiều thử nhiều mới có thể tìm được người thích hợp, đối tượng thay đổi một người lại một người. Kỳ thật ta nói chứ, trước khi yêu đương thì cẩn thận một chút, bớt đi chút đường vòng, nhân sinh cũng sẽ dễ dàng một ít. Trái tim con người, đều là càng thương càng ít, đối tượng càng nhiều, càng khó chú tâm vùi đầu trên một người, bởi vì sợ bị thương, cũng yêu không được. Ta cảm thấy yêu đương thì cứ nhanh chóng kết hôn đi, cũng rất tốt. Nếu hai người đều nghĩ như vậy, thế hôn nhân đó khẳng định củng cố lại lâu dài.”

Kỳ Lương Tần rất ít khi nghe lão thái thái kể cái nhìn của bà về tình yêu, nghe xong mới cảm thấy cậu với lão thái thái ở phương diện này rất giống người một đường. Nhưng mà lão thái thái nghĩ rõ ràng, lại nhìn không rõ lắm, không thì bà hẳn là phải nhìn ra được, Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ căn bản không phải người cùng một đường.

Vương Trạch cũng không có ở lâu, ăn cơm xong liền trở về. Giữa bữa cơm hắn uống chút rượu, Nghiêm Bách Tông liền kêu tài xế lão Hồ đưa hắn. Lão thái thái nghĩ tới chuyện Nghiêm Tùng Vĩ và Kỳ Lương Tần phân phòng ngủ, trước khi lên lầu lén dặn dì Xuân: “Dì để ý chút.”

Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ trở lại trong phòng, Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Chính là quá quen với Vương gia, không thì tôi thật sự muốn giới thiệu Vương Trạch cho cậu. Tôi cảm thấy con người hắn rất đáng tin, điều kiện cũng không tồi.”

“Anh đừng ghép uyên ương lung tung quá mức.”

Nghiêm Tùng Vĩ cười cười, nói: “Tôi đây không phải là quan tâm chuyện chung thân đại sự của cậu sao.”

Kỳ Lương Tần đóng cửa lại đi tắm rửa, nghĩ đến việc cậu sắp đến phòng Nghiêm Bách Tông ngủ, liền có chút tâm viên ý mã, thực nghiêm túc tẩy rửa bộ phận nào đó, sau khi rửa xong ngửi ngửi trên người mình, quả nhiên chỗ nào cũng thơm ngào ngạt. Da thịt cậu nộn, màu da trắng, tự mình nhìn gương cũng cảm thấy thực vừa lòng.

Mặc dù là nam, nhưng cũng là chàng trai thân thể mướt bộ dáng đẹp, hẳn là có thể gợi lên hứng thú cho Nghiêm Bách Tông. Chỉ có điều cậu không biết kêu.

Cũng không biết cậu phải kêu như thế nào. Trước đây cậu từng xem qua phim giữa nam với nam, Nhật Bản, tiểu thụ trong đó kêu mỗi người một kiểu, có thực dương cương, có thực ẻo lả, có vài người lại gọi thực lớn tiếng, có vài người chỉ là kêu rên. Cậu nghĩ đại khái là nhất thời Nghiêm Bách Tông không tiếp thu được tiếng kêu dương cương đâu, cậu hẳn nên học theo mấy cô gái Nhật Bản.

Chỉ là Nghiêm Tùng Vĩ ở bên ngoài, cậu cũng không tiện kêu, cậu nhìn nhìn mình gương trong, thở ra một hơi.

Cảm thấy mình hiện tại trời vừa sáng liền hy vọng trời tối đen, đêm tối cho cậu một cái ô dù, cậu ở trong đêm tối hạnh phúc mà sung sướng.

“Tôi đến phòng cho khách.” Cậu nói với Nghiêm Tùng Vĩ.

“Không lấy máy tính sao?”

Kỳ Lương Tần lắc đầu: “Hôm nay đi ngủ sớm một chút, không chơi máy tính.”

Để có thể ở chung với Nghiêm Bách Tông nhiều hơn, kiếm tiền cũng trở nên không quan trọng như thế.

“Ngày mai có phải cậu bắt đầu học quân sự không?”

“Ừ.”

“Mấy ngày nay dự báo thời tiết nói nhiệt độ không khí rất cao, cậu chú ý một chút, đừng để bị cảm nắng.”

“Biết rồi, anh cũng đi ngủ sớm một chút.”

Kỳ Lương Tần nói xong liền ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua trong phòng khách, thấy đại sảnh vẫn sáng đèn, vì thế trộm chạy vào phòng cho khách.

Kết quả cậu vừa mới vào phòng đóng cửa, dì Xuân liền bước ra. Dì do dự một hồi, rốt cuộc vẫn đi tới cửa phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Kỳ Lương Tần tưởng Nghiêm Bách Tông đến, còn chưa kịp bật đèn, liền nhanh chóng mở cửa phòng.

Kết quả mở cửa phòng ra cậu liền sợ ngây người, nhìn thấy dì Xuân đứng ở cửa, nhất thời trong đầu trống rỗng, thế mà không biết phải nói gì.

Dì Xuân đi vào, đóng cửa lại, sau đó mở đèn hỏi: “Sao con chạy đến nơi này ngủ, cãi nhau với Tùng Vĩ ư?”

Kỳ Lương Tần nhanh chóng gật đầu: “Không muốn gặp hắn.”

“Dì thấy lúc ăn cơm các con rất tốt mà, vì chuyện gì lại cãi nhau?”

“Bọn con không muốn mọi người biết lo lắng, cũng không phải mâu thuẫn quá lớn, chỉ là gần đây bọn con đều bận, cũng muốn tách ra ngủ một đoạn thời gian.” Đều nói mỗi một gay đều là ảnh đế trời sinh, đại khái nhiều năm sinh hoạt giấu diếm khiến cậu có năng lực nói dối nhất định, cậu rất nhanh liền điều chỉnh suy nghĩ, nói: “Dì Xuân, dì đừng nói với lão thái thái. Con không muốn làm cho bà lo lắng.”

Dì Xuân hơi có chút quẫn bách nói: “Chỉ là lúc chiều hôm nay, dì đã nói với bà ấy… dì sợ con không biết thu dọn phòng bên này như thế nào, ban ngày đã tới một chuyến, kết quả thấy được chăn và máy tính con đặt ở trong tủ treo quần áo.”

Kỳ Lương Tần hơi có chút kinh hoảng, nhưng cậu cũng biết việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, hoàn toàn xem cậu giải thích như thế nào. Cậu trấn định một chút, nói: “Ngày mai con đi nói với bà ấy. Con với Tùng Vĩ không phải vấn đề quá lớn, hai ngày nữa con liền dọn về.”

Dì Xuân gật gật đầu: “Vợ chồng không có thù cách đêm, càng phân phòng ngủ như vậy, mâu thuẫn càng sâu, có vấn đề thì nghĩ xem giải quyết như thế nào, trốn tránh không hữu dụng. Được rồi, con nhớ rõ ngày mai chủ động nói với lão thái thái một chút, nhớ kỹ, đừng nói là bị dì phát hiện mới nói, phải giả vờ chủ động nói với lão thái thái.”

“Cám ơn dì Xuân.”

Sau khi dì Xuân đi rồi, Kỳ Lương Tần liền do dự có nên nói với Nghiêm Tùng Vĩ một tiếng hay không. Nhưng mà cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là đừng nói cho Nghiêm Tùng Vĩ tốt hơn.

Về sau mỗi ngày cậu đến chỗ Nghiêm Bách Tông ngủ, vậy cũng không ngủ trong phòng cho khách. Nếu cậu không ngủ trong phòng cho khách, về sau dì Xuân không bắt gặp cậu, sẽ cho rằng cậu về phòng Nghiêm Tùng Vĩ. Mà Nghiêm Tùng Vĩ thì cho rằng cậu còn ở lại phòng khách, như vậy không phải liền giải quyết sao.

Kỳ Lương Tần cảm thấy việc này tìm cho mình một lý do không thể không ngủ trong phòng Nghiêm Bách Tông.

Cậu ngồi ở trên ghế chơi di động một hồi, ước chừng dì Xuân đã ngủ, đang muốn đi ra ngoài, liền nhận được tin nhắn của Nghiêm Bách Tông, kêu cậu đi qua.

Kỳ Lương Tần nhanh chóng chuồn qua, đem chuyện này nói với Nghiêm Bách Tông.

Nghiêm Bách Tông gật đầu: “Vậy về sau em cứ ngủ ở bên chỗ anh.”

Kỳ Lương Tần bò lên giường, hỏi: “Anh có muốn lên giường ngủ luôn không, giường lớn như vậy.”

Nghiêm Bách Tông nhìn cậu một hồi, nói: “Anh ngủ dưới đất là được.”

Kỳ Lương Tần liền cười, mặt chôn ở trong gối cười. Nghiêm Bách Tông thấy cậu cười cả người đều nhộn nhạo xuân ý, trong lòng liền có chút nóng nóng, không biết vì sao cũng hết sức vui vẻ theo, hỏi: “Em cười cái gì?”

“Em cảm thấy em tìm được một quân tử.”

“Anh cũng không phải là quân tử, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Về sau em sẽ biết.”