Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 63




Về đến khách sạn huyện thành, trời cũng đã tối xuống. Mọi người đều có chút mỏi mệt, Kỳ Lương Tần cơm chiều cũng chưa ăn, liền ngã nhào xuống giường.

Cậu còn đang cảm thấy ảo não vì chuyện ở suối nước nóng, buổi chiều này Nghiêm Bách Tông hiển nhiên lạnh nhạt với cậu hơn một chút. Cậu có chút tâm phiền ý loạn, nhưng lại không biết nên làm cái gì bây giờ, cho nên nằm nghiêng trên giường lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng ngủ không được.

Mưa bên ngoài dường như đã ngừng, chỉ có vệt nước loang lổ trên cửa sổ. Cậu đứng lên đi tắm rửa một cái, thay quần lót sạch sẽ, bò lên giường.

Trong di động là một ít ảnh chụp Nghiêm Tùng Vĩ gửi tới, bên trong có lửa trại, còn có Nghiêm Tùng Vĩ võ trang đầy đủ cười đến xán lạn.

Nghiêm Tùng Vĩ như vậy rất có hương vị, đội mũ xuyên áo bông, không có loại tinh xảo như ở đô thị. Còn có một đoạn giọng nói Nghiêm Tùng Vĩ gửi tới: “Mọi người nhanh chóng đến đi, nơi này chơi đặc biệt vui!”

Kỳ Lương Tần cười cười, trước khi ngủ nhìn nhìn di động, hình như là bỗng nhiên phát hiện hóa ra tháng tám đã sắp đi qua.

Đây là ngày 30 tháng 8 năm 2013.

Đại khái là hôm nay quá mệt mỏi, cho nên ngày hôm sau mọi người đều dậy muộn, lần đầu tiên Kỳ Lương Tần tỉnh lại lúc hơn sáu giờ, cậu mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, lại ngã đầu ngủ tiếp. Đại khái là do đổ một trận mưa, khiến người ta phá lệ tham ngủ.

Kết quả lúc cậu ngủ nặng nề, bỗng nhiên cảm giác được giường đang lắc lư.

Kỳ Lương Tần mơ mơ màng màng ngồi dậy, lại cảm thấy một trận mê muội, chỉ là trận mê muội này khiến cậu nháy mắt tỉnh táo lại, cậu nhìn thấy đèn treo trên nóc đang lắc lư, cậu ngơ ngác xoa xoa mắt, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ là động đất?

Cái loại cảm giác mê muội đó rất nhanh liền biến mất, đại khái cũng chỉ duy trì ba bốn giây. Cậu cũng không có buồn ngủ, xốc chăn lên vừa muốn xuống giường, lại cảm thấy căn phòng lắc lư.

Lần này cảm giác lắc lư càng mãnh liệt, cậu sợ tới mức lập tức nhảy xuống đất, động đất!

Bên ngoài đột nhiên náo loạn lên, dường như có người đang kêu: “Động đất động đất!”

Kỳ Lương Tần quần áo cũng không để ý mặc, nhanh chân chạy ra ngoài, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt, cậu mở cửa phòng ra, Nghiêm Bách Tông một tay kéo cậu đi ra.

Trong hành lang đều là người, trong thang máy chen không được, có người đã từ cầu thang chạy xuống. Cảm giác chấn động đã qua, nhưng mà đám người khủng hoảng càng sâu, lão thái thái và Nghiêm Viện cũng đều chỉ mặc áo ngủ, Triệu Hạo với cậu, đều là quần đùi áo thun, ngược lại là Nghiêm Bách Tông, đại khái là dậy sớm, trên người ăn mặc vô cùng chỉnh tề. Nghiêm Bách Tông cởi áo khoác trên người phủ thêm cho lão thái thái, lão thái thái nói: “Ta thấy thật sự sập thì chúng ta cũng chạy không được, người nhiều lắm.”

Nghiêm Viện sợ tới mức khóc thút thít, Kỳ Lương Tần an ủi cô: “Không phải sợ, nghe nói nơi này động đất đôi khi phát sinh, nhưng đều không lớn, khẳng định không có việc gì.”

Càng ngày càng nhiều người không kịp đợi thang máy, sôi nổi dọc theo cầu thang đi xuống dưới. Dư chấn cũng không có phát sinh nữa, người trong hành lang càng ngày càng ít, Nghiêm Bách Tông nói: “Chúng ta cũng đi xuống đi, không biết còn có thể có dư chấn hay không.”

Lão thái thái gật gật đầu, Kỳ Lương Tần đỡ bà đi xuống dưới, lúc đi đến lầu ba, dư chấn lại tới nữa, lão thái thái lảo đảo một cái hiển nhiên ngã sấp xuống, Kỳ Lương Tần ôm chặt lấy bà, sắc mặt lão thái thái trắng bệch, nhưng giọng điệu trấn định, nói: “Ta không sao.”

Cơn rung lần này thời gian duy trì liên tục dường như lâu hơn một chút, Nghiêm Viện đã khóc không chịu được, ôm chặt Triệu Hạo không buông tay. Trong phút chốc trong lòng Kỳ Lương Tần hiện ra một suy nghĩ, nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông dường như biết cậu đang suy nghĩ gì, nói: “Đừng sợ, không có việc gì.”

Kỳ Lương Tần gật gật đầu, đỡ lão thái thái tiếp tục đi xuống dưới lầu, bọn họ đến bên ngoài khách sạn, phát hiện nhân viên công tác đều chạy đến, mọi người đều đứng ở trên quảng trường bên ngoài khách sạn, có hơn phân nửa người đều chỉ mặc áo ngủ, có người thậm chí ở trần chạy đến.

Con người ở trước mặt thiên tai luôn biểu hiện ra yếu ớt và bối rối kinh người, kế tiếp lại là một lần dư chấn, độ rung yếu đi rất nhiều, trong đám người một mảnh ồn ào náo động.

8 giờ 4 phút sáng sớm ngày 31 tháng 8 năm 2013, Shangri-La đã xảy ra động đất 5.9 độ, độ rung rõ rệt dư chấn ba lượt, gọi là động đất 831 Điền Xuyên.

Kế đó dư chấn liên tiếp không ngừng, độ rung vô cùng nhỏ, nhưng mọi người đều ở trên đất trống không dám trở về, nhân viên công tác khách sạn lại đây trấn an cảm xúc mọi người, trong đám người bắt đầu có tiếng khóc. Mọi người đều vội vàng gọi điện thoại, Nghiêm Bách Tông cũng đang gọi điện thoại, nhưng dường như không gọi được. Lão thái thái hình như là đột nhiên nhớ tới: “Gọi điện thoại cho em trai con, xem nó thế nào.”

Nghiêm Bách Tông mím môi không nói gì, lại bấm một hồi lâu, sau đó sắc mặt âm trầm nói: “Gọi không được.”

“Gọi cho em trai con hả, sao lại gọi không được?” Lão thái thái lập tức kích động lên, đoạt lấy di động trong tay hắn.

Nhóm Kỳ Lương Tần và Nghiêm Viện ngơ ngác nhìn lão thái thái, lão thái thái gọi điện thoại qua, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

“Có khả năng tín hiệu chỗ kia vốn dĩ đã không tốt.” Nghiêm Bách Tông nói.

“Nghe nói động đất đều dễ dàng không có tín hiệu…” Triệu Hạo nhỏ giọng nói: “Có khả năng chờ một chút thì sẽ tốt rồi.”

Lão thái thái lại không nghe, vẫn luôn gọi điện thoại cho Nghiêm Tùng Vĩ, chính là gọi không được. Mặt bà càng ngày càng khó coi, gần như muốn bật khóc. Lão thái thái không trang điểm có vẻ dị thường mỏi mệt và già nua, cách xa vạn dặm với bộ dạng mười phần quý khí bình thường, không còn cảm giác cường thế.

Có người đang dùng di động xem tin tức, bàn luận: “Trên mạng đã đưa tin tức, đài trung ương cũng đưa tin.”

“Cấp mấy vậy, hẳn là không có việc gì đi.”

“Có thương vong không, tâm địa chấn là chỗ nào, cách chúng ta gần không?”

Có một cô gái trẻ khóc lóc gọi điện thoại: “Mẹ, con gọi điện thoại nói với mẹ một tiếng, bọn con gặp phải động đất … Không biết như thế nào nữa… Hiện tại không có việc gì, bọn con đều ở trên đất trống, người rất nhiều… con biết, mẹ yên tâm.”

Có khả năng trước mặt thiên tai nhân họa, người Trung Quốc cũng rất ít khi có gan biểu lộ tình ý của mình giống như người ngoại quốc, sẽ không giống như trong phim ảnh, lúc sống chết chưa biết nói một tiếng yêu.

Rất phiến tình, đại khái chỉ biết khóc nói mình không sao, cứ yên tâm.

Cảm xúc này lây nhiễm rất nhiều người, cái chết dường như vẫn cách họ thực xa xôi, bọn họ đều ở trên đất trống, dù lại có dư chấn đại khái cũng không cần lo lắng an nguy sinh mệnh. Nhưng mà thiên tai quá mức to lớn, khiến con người có vẻ quá mức nhỏ bé vô lực, cho nên khủng hoảng vẫn luôn theo mọi người. Lão thái thái giận nắm chặt di động: “Sao gọi không được chứ?!”

Cách lần đầu tiên gọi điện thoại đã qua nửa giờ, thời gian càng lâu, trong lòng mọi người càng khủng hoảng. Sau khi sợ hãi về an nguy bản thân biến mất, quanh quẩn trong lòng, liền chỉ còn lại có ràng buộc với người thân. Kỳ Lương Tần cũng lo lắng, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ là đôi mắt có chút hồng.

Nghiêm Tùng Vĩ sẽ không xảy ra chuyện đi, động đất có thể dẫn phát tuyết lở hay không. Cậu miên man suy nghĩ, nghĩ Nghiêm Tùng Vĩ có thể cứ như vậy mà chết hay không.

Cậu quay đầu nhìn Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông đã cầm di động đến chỗ yên tĩnh tiếp tục gọi điện thoại, mơ hồ nghe được hắn nói chuyện, dường như đang hỏi bạn bè. Cậu đi qua hỏi: “Thế nào?”

“Tôi bảo bạn bè thử liên hệ một chút, có khả năng tín hiệu bên chúng ta không tốt cho nên gọi không được.”

“Anh cũng không nên gấp gáp, khẳng định không có việc gì.”

Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, điện thoại trong tay liền vang lên, hắn lập tức nhận, hỏi: “Thế nào?”

Kỳ Lương Tần không biết đối phương nói những gì, Nghiêm Bách Tông cúp điện thoại, xoa mặt một phen.

“Thế nào?”

“Bọn họ cũng liên lạc không được, căn cứ bò Tây Tạng địa phương cũng liên lạc không được.”

Lúc này liền thật sự có chút không yên.

“Phát sinh chuyện lớn như vậy, lão nhị khẳng định cũng biết đến, dù chúng ta không gọi điện thoại cho nó, nó cũng sẽ gọi cho chúng ta chứ, không phải là đã xảy ra chuyện đi?” Lão thái thái sốt ruột nói.

“Nơi này không thể so với trong thành phố chúng ta, tín hiệu không tốt cũng có khả năng, mẹ đừng lo lắng, để anh cả lại gọi điện thoại hỏi một chút.”

Mưa tuy rằng ngừng, nhưng sắc trời cực kỳ âm trầm. Lúc sáng tầng mây cực thấp, hiện giờ trời đầy mây, mây đen cũng tựa như ngay trên đỉnh đầu, ép tới người ta không thở nổi. Một ngày này, dư chấn không ngừng, tuy rằng đều rất nhẹ, nhưng khiến lòng người sợ hãi, không ai dám trở lại khách sạn, thậm chí có người dựng lều trại trên quảng trường.

Tin tức cũng lục tục đưa ra, theo bộ chỉ huy cứu tế phòng chống động đất châu Địch Khánh “8•31” xác nhận, động đất khiến cho 3 người ở châu Địch Khánh tử vong, người chết đều gặp nạn trong huyện Shangri-La, 36 người bị thương.

“Vậy người bị thương có ai, có Tùng Vĩ hay không?” Lão thái thái sốt ruột hỏi.

“Con đi, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Con đến chỗ nhìn xem, xem có thể liên hệ hắn hay không.”

“Con đi hả?” Lão thái thái vừa lo lắng lão nhị lại vừa lo lắng lão đại: “Lúc này vẫn còn dư chấn mà.”

“Không có việc gì, chuyên gia đều nói, khả năng dư chấn lớn rất nhỏ. Lão nhị không có tin tức, chúng ta cũng không thể cứ ở đây. Con xem trên tin tức nói, trạm thông tin ở rất nhiều địa phương đều bị đứt, có thể là nguyên nhân này. Con đi đón lão nhị về.”

“Tôi cũng đi, ” Kỳ Lương Tần không cần nghĩ ngợi nói.

“Cậu ở lại, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Với mẹ.”

“Con muốn đi, ” Kỳ Lương Tần nhìn về phía lão thái thái: “Con muốn thấy Tùng Vĩ.”

Lão thái thái do dự một chút, Nghiêm Viện nói: “Mẹ để ảnh đi đi, ảnh ở đây càng gấp. Chỉ là anh cả, hai người trên đường ngàn vạn lần chú ý an toàn.”

“Em yên tâm, anh tìm tài xế địa phương dẫn bọn anh qua, sẽ không tự mình lái xe.”

Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần vào trong khách sạn thay quần áo, khiêng một cái túi liền đi ra. Nghiêm Bách Tông dặn dò: “Triệu Hạo, đợi lát nữa cậu xem tình huống, nếu mọi người đều đi về, cậu cũng dẫn mọi người về khách sạn đi, hoặc là đi mua mấy cái lều trại khẩn cấp, mọi người ở bên ngoài ngủ cũng được. Nếu điện thoại của chúng tôi cũng gọi không được, mọi người cứ ở chỗ này chờ.”

“Lão đại, nếu không con đừng đi, ” lão thái thái mắt ứa lệ: “Con không thể…”

“Mẹ, mẹ yên tâm, em trai của con không có việc gì, con cũng sẽ không có việc gì, đừng lo, không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu, đừng tự mình dọa mình. Viện Viện, ở với mẹ, đừng chỉ khóc.”

Nghiêm Viện gật đầu: “Em biết.”

“Xe đến, chúng ta đi thôi.” Nghiêm Bách Tông nhìn Kỳ Lương Tần một cái, cuối cùng lại hỏi: “Cậu thật muốn đi hả?”

Kỳ Lương Tần không nói chuyện, đi thẳng đến xe. Nghiêm Bách Tông khiêng túi đi theo phía sau, cùng Kỳ Lương Tần một trước một sau lên xe.

Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, mình đại khái là ngốc đi, có chút kiểu cách, không đủ lý trí. Chốn núi rừng này, sau động đất có bao nhiêu đáng sợ, cậu cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cậu muốn ở cạnh bên Nghiêm Bách Tông. Nếu nói hy vọng chết cùng một chỗ, vậy cũng quá làm kiêu, đại khái chỉ là một loại xúc động không kịp nghĩ lại. Cậu cách cửa sổ phất tay với nhóm người lão thái thái, nhìn thấy Nghiêm Viện ôm bả vai lão thái thái, hai mẹ con đều vô cùng tiều tụy, đã sớm không còn diễm lệ thong dong của nhà phú quý như trước.

Trước mặt thiên tai, bạn và tôi đều là con kiến.

Tài xế là một chàng trai dân tộc Tạng, đại khái khoảng hai mươi, chỉ biết vài câu tiếng Hán đơn giản, nói: “Hai người lúc này đi Ha Ba, nguy hiểm.”

“Chúng tôi không thúc giục, cậu có thể lái chậm một chút, an toàn làm đầu.”

Nghiêm Bách Tông quay đầu lại đưa túi cho Kỳ Lương Tần: “Cậu không nên đi theo.”

“Tôi muốn đi cùng anh.” Kỳ Lương Tần nói.

Đại khái là sợ hãi đối với động đất hòa tan ngượng ngùng của cậu, lúc cậu nói ra lời này, ánh mắt nhìn Nghiêm Bách Tông trong trẻo, không có một chút xấu hổ. Nghiêm Bách Tông nhìn nhìn cậu, nói: “Cậu ngồi vào phía sau tài xế, trên đường đừng ngủ gật.”

Vị trí phía sau tài xế, là vị trí an toàn nhất. Kỳ Lương Tần nhích qua, đặt túi ở một bên.

Sau khi ra khỏi thị trấn, đường liền càng ngày càng khó đi, rất nhiều con đường đều là vòng quanh núi, đường hẹp không nói, bên kia chính là mương máng, tuy rằng không sâu, nhưng nhìn vô cùng dọa người. Kỳ Lương Tần nhìn ngoài cửa sổ, mỗi lần quẹo đều kinh hồn táng đảm, sợ xe sẽ bị vứt ra.

Đại khái lái khoảng một giờ sau, sắc trời liền tối sầm xuống, tốc độ xe cũng chậm hơn rất nhiều. Đại khái động đất lần này làm hao tổn không tính là quá nghiêm trọng, tình huống xe trên đường cũng không có gì khác với bình thường. Nhưng mà theo lời tài xế nói linh tinh vụn vặt, lần này bị hao tổn nghiêm trọng nhất đều ở sơn thôn, có vài thôn phòng ốc sập rất lợi hại, cứu viện chính phủ đã đến, vật tư cũng đã bắt đầu phân phát.

Đại khái đến buổi tối hơn tám giờ, xe bỗng nhiên ngừng lại. Tài xế đi xuống nhìn, lại thật lâu không đi lên. Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần đều xuống xe, kết quả nhìn thấy phía trước có mấy chiếc xe đều dừng lại, tựa vào ven đường. Tài xế chạy về nói: “Đi không được, lún, đằng trước, xe vật tư chính phủ cũng không qua được, đang sửa gấp.”

“Bao lâu?”

“Bọn họ nói ba bốn giờ.”

Gió ban đêm lạnh kinh hồn, trên trời lại bắt đầu lất phất mưa bụi, tuy rằng không lớn, nhưng mà dưới màn đêm càng khiến người ta cảm thấy âm lãnh. Tài xế nói: “Về trong xe đi.”

“Chỉ có một con đường này sao, còn đường khác không, tôi thấy đường này đủ rộng, có thể quay đầu.”

“Một con đường khác thì xa, phải vòng một vòng lớn, vẫn tốn thêm mấy tiếng, hơn nữa, không an toàn, không bằng con đường này.” Tài xế mồm miệng hơi có chút không rõ ràng: “Chờ đi.”

Kỳ Lương Tần lại về trong xe, cách cửa sổ nhìn thấy tài xế đưa thuốc lá cho Nghiêm Bách Tông. Hai người bọn họ ở bên ngoài hút thuốc, Kỳ Lương Tần ngồi ở trong xe, thử gọi điện thoại cho Nghiêm Tùng Vĩ, nhưng mà cậu phát hiện tín hiệu của cậu cũng thực mỏng manh. Bên Nghiêm Tùng Vĩ vẫn không gọi được như trước, vì thế cậu liền gửi tin nhắn cho Nghiêm Viện, nói với cô rằng bọn họ hết thảy bình an.

Lượng pin của di động không nhiều lắm, cậu liền cất điện thoại di động vào trong túi quần, bên ngoài dần dần đen lại, nhìn có chút không rõ lắm, cậu liền nhắm hai mắt lại nằm ở phía sau.

Sau đó cậu chợt nghe thấy tiếng mở cửa xe, mở mắt ra, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông mang một luồng hơi ẩm tiến vào, ngồi ở bên cạnh cậu, cởi áo khoác, khoát lên lưng ghế phía trước.

“Phải một hồi lâu đó, cậu ngủ đi.” Nghiêm Bách Tông nói.

Kỳ Lương Tần ở trong xe tối mịt mờ vươn tay ra, muốn bắt lấy cánh tay Nghiêm Bách Tông, lại rụt trở về, nói: “Anh nói xem Tùng Vĩ không có việc gì đi.”

“Không đâu.” Giọng điệu Nghiêm Bách Tông dường như thực chắc chắn.

Kỳ Lương Tần không lý do mà cảm thấy vô cùng an tâm, cười cười, nằm ở trên ghế, ngửa đầu. Đúng lúc này, đằng trước đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang ầm ầm, giống như sấm rền, lại như là động đất, tài xế bên ngoài cuống quít tiến vào trong xe, Kỳ Lương Tần kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?”

“Núi lở!”

Tài xế nói xong liền khởi động xe muốn quẹo ra sau, chỉ nghe thấy một trận tiếng ù ù, đèn xe phía trước bỗng nhiên đã bị nuốt mất không thấy, dường như có hòn đá nện ở trên kính chắn gió phía trước, Kỳ Lương Tần còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy Nghiêm Bách Tông mãnh liệt ôm lấy cậu, đặt cậu ở dưới thân, ngay sau đó chính là một tiếng vang thật lớn, thân xe kịch liệt rung lên từng hồi, Kỳ Lương Tần cảm thấy phía sau lưng một trận cấn đau, liền ôm chặt Nghiêm Bách Tông.

Trong bóng đêm lại là một trận tiếng ù ù, thân xe nặng nề lắc lư, Kỳ Lương Tần đại khái ý thức được chuyện gì xảy ra, nhưng một khắc này cậu không cảm thấy bất luận kinh hoảng gì, cậu chỉ cảm thấy đầy tràn và vui sướng được ôm chầm.

Tựa như sau lần chơi bóng rổ đó, ngực của cậu vẫn luôn trống rỗng, vẫn luôn chờ đợi có người nhét đầy cậu. Cảm giác được ôm này chân thật, kiên định như vậy, thân thể Nghiêm Bách Tông lửa nóng, dày rộng như vậy. Cậu cảm thấy cậu nấp trong cái ôm như thế, sẽ không phải chết.

Được người mình yêu ôm thật chặt vào trong lòng, ngực dán ngực, chặt giống như ngay sau đó chính là sống chết biệt ly, cậu ngửi được hương vị của Nghiêm Bách Tông, cảm nhận được trái tim hắn đập, chạm được nhiệt độ cơ thể của hắn. Hết thảy khiến cậu hoang đường lại buồn cười mà quên đi sợ hãi tử vong, trong lòng chỉ có tình yêu.

Cậu không phải thiếu niên ngây thơ mười mấy hai mươi tuổi mà, nhìn thấy những lời nói sống sống chết chết vì tình yêu, cũng sẽ cảm thấy buồn cười kiểu cách. Cậu là người rất sợ chết mà, lúc sống một mình, có chút cảm mạo phát sốt cũng sợ mình vừa ngủ là không tỉnh lại nữa. Nhưng hiện tại cậu mới biết được, một khắc sinh tử ập đến, kỳ thật sợ hãi không phải chính yếu, trong đầu trống rỗng, chết lặng, trong trống rỗng và chết lặng đó cậu cảm nhận được thỏa mãn, thỏa mãn đầy tràn được ôm ấp, trong đầu không có gì khác.

Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông. Người này không phải nhân vật trong tiểu thuyết giả tưởng, hắn chân thật, sinh động mà ở trong lòng cậu.

Tiếng vang và chấn động nặng nề vào mấy phút đồng hồ sau mới yên ổn xuống. Cậu trai tài xế phía trước phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, Nghiêm Bách Tông hơi buông lỏng cậu ra một chút, hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao, anh thế nào?”

“Tôi cũng không có việc gì.”

Nghiêm Bách Tông nói xong lấy di động ra, một luồng sáng chợt hiện trong bóng tối, Nghiêm Bách Tông thử nhúc nhích một chút, lại phát hiện mình không thẳng người dậy được, trần xe gần như bị đá đè ép, lõm xuống một mảng lớn, lá sắt vỡ vụn đâm vào trên lưng hắn.

Hắn ngẩng đầu lên dùng di động chiếu chiếu, Kỳ Lương Tần ở dưới thân hắn nói: “Xe giống như bị đè.”

Nghiêm Bách Tông chịu đựng đau đớn dùng sau lưng chống một chút, lại không lay động mảy may. Hắn thở hổn hển dùng di động chiếu về tài xế phía trước, ghế ngồi phía trước đều bị xung lượng đè ép ra sau, gần như kẹp hắn và Kỳ Lương Tần trong một cái khe hở. Hắn chiếu chiếu tài xế hô: “Cậu không sao chứ?”

“Không… Không có việc gì, chỉ là tôi bị tay lái chặn, không động đậy được.”

“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, ” Nghiêm Bách Tông dường như đang an ủi Kỳ Lương Tần, lại giống như đang an ủi mình, hắn tựa vào trên người Kỳ Lương Tần, dán vào ngực cậu.

Kỳ Lương Tần cũng bất chấp thẹn thùng, vươn tay ôm lại thân thể Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông tựa vào trên bả vai cậu, hô hấp nóng rực lỗ tai cậu, hai người chưa từng thân mật tiếp xúc như thế, tim Kỳ Lương Tần đều là ấm áp, có một chút sợ hãi, có một chút mỏi mệt, còn có một chút cảm xúc nói không nên lời.

Nghiêm Bách Tông nghỉ tạm một hồi, lại thử dùng lưng chống lên, nhưng mà thân xe dường như bị vùi lấp phía dưới tảng đá, trần xe chỉ có tiếng hòn đá nhúc nhích rất nhỏ, trừ cái này ra không có gì khác.

Hắn thoát lực lại ngã xuống trên người Kỳ Lương Tần, trán dán lên môi Kỳ Lương Tần.