Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 118




Kỳ Lương Tần nghĩ, một ngụm không có biện pháp ăn thành người béo. Cậu mặc dù có tâm thành tài, nhưng mà phải đi từng bước một, trước mắt cậu thân là sinh viên, đại khái không có thành tựu lớn.

Nhưng mà không có thành tựu lớn, có thể cho lão thái thái niềm vui nhỏ cũng tốt, để lão thái thái nhìn thấy mình cố gắng và lóe sáng.

Kỳ Lương Tần tựa vào bàn học, lập cho mình một bảng kế hoạch.

Bảng kế hoạch thật dài, bao gồm bốn năm đại học, năm nhất phải làm gì, năm hai phải làm gì, năm ba năm bốn lại phải hoàn thành mục tiêu nào. Ngồi bên cạnh cậu chính là Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông cũng đang bận làm việc, chính là ở đối diện cậu, may mà cái bàn đủ lớn, hai người dùng cũng thực rộng rãi.

Cậu gấp bốn tờ giấy lại với nhau, tính toán hoàn thành một mục tiêu liền vẽ dấu tick, mỗi ngày nhìn một cái, đốc xúc mình hoàn thành.

Mục tiêu gần nhất của cậu, là mục tiêu mà hai ngày này cậu vừa mới xác lập.

Nguyên đán còn chưa đến một tháng liền tới, mỗi khoa trong trường bọn họ đều đang chuẩn bị mở tiệc nguyên đán. Cậu muốn tham dự một chút, rèn luyện rèn luyện mình.

Làm người dẫn chương trình tất nhiên có thể vừa lên tiếng liền bỗng chốc nổi tiếng, nhưng không hiện thực. Con người cậu tính cách nội liễm, không lập tức phô trương nổi, không khống chế được toàn trường, cũng không có tài ăn nói. Lớp bọn họ muốn lấy ra một tiết mục tập thể, cuối cùng sau khi thảo luận, tiếp thu đề nghị của bí thư. Bí thư là một cô gái mập mạp, tháng mười một xã đoàn trường học chiêu sinh, cô báo danh lớp vũ đạo, mới vừa học một điệu nhảy rất thích hợp cho tập thể tham gia, nhưng lại rất đơn giản.

Nhảy con thỏ.

Đối với người tính cách ngại ngùng như Kỳ Lương Tần mà nói, nhảy con thỏ thật sự là một điệu nhảy thực xấu hổ. Rất nhiều nam sinh lớp bọn họ cũng chịu không nổi cái này, rất nhiều người đều rời khỏi, nhưng may mà lớp họ nữ sinh nhiều, cuối cùng còn dư lại hơn phân nửa. Mọi người một bên nhảy một bên cười, ngược lại hòa hợp không ít, sau đó mấy người rời khỏi, có vài người lại gia nhập vào.

Nhưng mà Kỳ Lương Tần phát hiện cảm tiết tấu của mình thật không tốt, dù gì cậu cũng là người từng luyện tập một chút yoga, vốn tưởng rằng tính phối hợp tứ chi cũng không tệ lắm, không nghĩ tới nhảy lên trái phải cũng phân không rõ, nhảy con thỏ một hồi trái một hồi phải, cậu nhảy nhảy liền lộn xộn.

Ôm tâm tư không thể kéo chân, sau khi Kỳ Lương Tần về đến nhà vẫn luôn luyện tập. Nghiêm Bách Tông tắm rửa trở về, mở cửa nhìn thấy Kỳ Lương Tần một hồi nhảy một hồi xoay, chỉ cảm thấy đáng yêu khó hiểu: “Em đây là nhảy điệu gì vậy?”

Kỳ Lương Tần lấy tai nghe xuống, nói: “Nhảy con thỏ.”

Sau đó cậu liền bật nhạc nhảy con thỏ cho hắn nghe.

“Cái này phải mọi người cùng nhảy mới có cảm giác tiết tấu, một mình mình luôn nhảy không tốt, ” cậu nói: “Nếu không anh nhảy chung với em nhé?”

Nghiêm Bách Tông cự tuyệt vô cùng triệt để: “Anh không biết.”

Điệu nhảy ấu trĩ như thế hắn mới không nhảy đâu, hắn phải giữ gìn hình tượng người đàn ông cao lớn của mình.

“Rất đơn giản, chỉ là trái trái phải phải, ” Kỳ Lương Tần nói xong lại chân trái đùi phải rạo rực: “Anh xem.”

Điệu nhảy này thật sự đặc biệt đáng yêu, có một loại manh khó hiểu. Nghiêm Bách Tông tuy rằng cự tuyệt nhảy chung với Kỳ Lương Tần, nhưng mà lúc ngồi ở bàn, vẫn nhịn không được nhìn Kỳ Lương Tần nhảy, ngay từ đầu vẫn chỉ thường thường liếc mắt nhìn một cái, sau lại hoàn toàn không làm việc, luôn nhìn Kỳ Lương Tần ngây ngô cười.

Điệu nhảy này đáng yêu chỉ là một mặt, càng đáng yêu ở chỗ, Kỳ Lương Tần hiển nhiên không phải là ôm tâm tư bán manh mà nhảy, cậu cau mày, thực nghiêm túc một lần lại một lần luyện tập. Loại nghiêm túc đáng yêu này, thật sự là hòa tan trái tim Nghiêm Bách Tông.

Hắn cảm thấy tuổi trẻ thật tốt, Kỳ Lương Tần trước mặt hắn nhảy điệu nhảy hoạt bát như vậy, tràn ngập sức sống thanh xuân. Đây cũng là Kỳ Lương Tần không giống như bình thường.

Kỳ Lương Tần mệt đầu đầy mồ hôi, bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, thấy dáng vẻ Nghiêm Bách Tông nghiêm túc nhìn chăm chú, lại lấy tai nghe xuống, thở dốc nói: “Anh muốn nhảy cùng em không?”

Nghiêm Bách Tông cười lắc đầu: “Anh xem thôi cũng biết rồi, sao em lại ngốc như vậy.”

“Em ở phương diện này chính là rất ngốc.” Kỳ Lương Tần vô cùng ảo não: “Nhảy nhảy liền loạn.”

“Được rồi, đừng nhảy, anh thấy em đã mệt đến toát mồ hôi toàn thân rồi, nghỉ ngơi một chút, ngày mai luyện nữa.”

Kỳ Lương Tần liền đi tắm rửa. Chờ cậu đi rồi, Nghiêm Bách Tông đem hai tay chắp ở sau lưng, chân trái đùi phải nhảy vài cái, cảm thấy cái này thật sự rất đơn giản, sao Kỳ Lương Tần nhảy lại khó như vậy chứ.

Thật ngốc, hắn không phải không có ngọt ngào mà nghĩ.

Hắn đi đến trước bàn, nhìn nhìn video bấm tạm dừng trên máy tính Kỳ Lương Tần, video kia là video dạy nhảy con thỏ, hắn nhìn một hồi, chợt phát hiện phía dưới máy tính đè mấy tờ giấy. Hắn liền rút ra nhìn thoáng qua, phát hiện lại là bảng kế hoạch trong năm.

Thành tích cuối kỳ phải đạt được top 3 trong lớp.

Tranh thủ sang năm thuận lợi thi đậu tứ lục cấp*.

*Tứ lục cấp là cuộc thi tiếng Anh lớn nhất TQ, hầu hết các học sinh TQ đều phải trải qua cuộc thi này.

Cuộc thi tiếng phổ thông phải thi được bậc ất.

Ngoại trừ mấy mục tiêu lớn đó, còn có rất nhiều mục tiêu nhỏ, chẳng hạn như một ngày đứng lên ngồi xổm hai mươi cái, nằm ngửa gập bụng hai mươi cái, mỗi tuần lúc nào đến góc tiếng Anh luyện tiếng Anh, mỗi tuần học trù nghệ gì với dì Xuân.

Hắn rút mấy tờ khác ra nhìn nhìn, ngay cả loại deadline phương hướng lớn như lúc nào chọn ra loại hình công việc cũng ghi ra.

Kết quả nhìn thấy một tờ cuối cùng, tờ này không viết nhiều chữ như bốn tờ trước, một trang giấy trắng lớn, chỉ có mấy hàng phía trên mà thôi. Nhưng mà tiêu đề tờ giấy lớn này rất bắt mắt, gọi là “bảng tiến độ tình yêu”.

Sau đó hàng thứ nhất, Nghiêm Bách Tông liền nhìn thấy một mục tiêu, tên gọi “kỳ hạn phá thân”.

Nghiêm Bách Tông nhếch nhếch khóe miệng, cảm thấy mình nhiệm vụ gian khổ, cần phải phải giúp đỡ người yêu đạt thành tâm nguyện!

Nghiêm Bách Tông ba mươi năm trước, sống có bao nhiêu đứng đắn? Phim heo mà cuộc đời hắn cố ý vô tình xem qua, không vượt quá một bàn tay. Không nói đến đàn ông cổ đại cũng sẽ coi trọng đông cung đồ, xã hội hiện đại thông tin phát triển như vậy, người đàn ông thế này quả thực là lông phượng sừng lân.

Chỉ là Nghiêm Bách Tông đứng đắn cũ kỹ nhiều năm như thế, hiện giờ để giành được niềm vui của Kỳ Lương Tần, lén lên mạng tìm phim hành động tình yêu giữa đàn ông. Đáng tiếc hắn hiểu biết rất ít về phương diện này, thế nên tìm mất vài ngày, không tìm được một trang nào có thể xem.

Tin tức ở phương diện này cũng không phải thiếu, nhưng mà không phải nhấn không mở, thì chính là phải đăng kí. Thân là người đàn ông đứng đắn nhất trên đời này, Nghiêm Bách Tông cảm thấy đăng kí một nick nhỏ ở trang web không đứng đắn, quả thực chính là một vết nhơ trong đời.

Hắn cảm thấy vẫn là nghiên cứu tri thức khoa học về phương diện này càng đáng tin hơn. Vì thế hắn liền tìm rất nhiều sách về đồng tính đến xem.

Làm anh cả Nghiêm gia chưa từng đọc qua tiểu hoàng văn, dù chỉ xem cái topic phổ cập tri thức khoa học về đồng tính, cũng có thể xem mà miệng khô lưỡi khô.

Hiện tại topic phổ cập tri thức khoa học, đều phổ cập khoa học kỹ càng tỉ mỉ như vậy sao, từ tiền diễn đến công tác lúc sau, không gì không bao quát.

Hắn còn thấy được mấy cái topic phổ cập khoa học giải trí như là “mười chuyện tiểu công max điểm phải làm được”, “làm một ông xã hoàn mỹ”, nhất nhất so sánh một phen.

Hắn cảm thấy hắn ngoại trừ khiếm khuyết kinh nghiệm về phương diện này, mặt khác đều vẫn đủ tư cách, có nhiều chỗ thậm chí vượt qua phần lớn đàn ông một khoảng xa, chẳng hạn như…

Nghiêm Bách Tông rất có tin tưởng với mình, cảm thấy hiện giờ vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.

Chỉ có diều gió đông này lại khó tìm, Nghiêm Bách Tông cảm thấy hiện giờ Kỳ Lương Tần không lớn mật khát khao với mình giống như trước kia nữa, ngược lại nơi chốn đề phòng mình hệt như đề phòng sắc lang, phòng bị không tính là nghiêm, nhưng nhiều ít cũng có một chút, Nghiêm Bách Tông cảm thấy có một chút phòng bị cũng không được.

Hắn muốn Kỳ Lương Tần dưới tình huống hoàn toàn tiếp nhận hắn, cam tâm tình nguyện đầy lòng nhiệt tình mà hoàn hoàn toàn toàn tiếp nhận hắn, khi đó cùng người yêu thân tâm hợp nhất, mới là linh hồn thể xác hợp nhất thật sự.

Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy là mình không khống chế tốt. Hắn phải thu lại chút, thậm chí cố ý thu lại, trở về làm Nghiêm Bách Tông cao lãnh cấm dục kia, câu lên khẩu vị của Kỳ Lương Tần một phen.

Gần đây lão thái thái rất là vừa lòng với Nghiêm Bách Tông. Bà biết con trai cả của bà thành thục ổn trọng mà, là chỗ dựa lớn nhất của nhà họ.

Bởi vì bà cảm thấy lời bà nói con trai cả của bà đều nghe lọt. Gần đây bà rất lưu ý hành động của hai người kia, thậm chí từng đột kích kiểm tra, cũng không có gặp được cảnh gì không nên thấy. Bà cũng lén hỏi dì Xuân, dì Xuân thực nghi hoặc hỏi: “Hai người họ trước kia từng khác người hả? Sau khi tôi về, nghe nói hai người bọn họ hiện giờ ở cùng một phòng, còn nghĩ có thể có chút không được tự nhiên hay không, kết quả tôi thấy hai người họ, cũng không có gì không giống trước kia, nếu không phải Lương Tần đều là sang bên Bách Tông ngủ, sáng sớm lại từ bên đó đi ra, tôi cũng đoán không ra hai người bọn họ là đối tượng bên nhau đó, trong lòng tôi còn lo lắng kìa, có phải bởi vì một ít khúc chiết, dẫn đến tình cảm hai người phai nhạt hay không.”

Lão thái thái lại tổ chức mấy lần “tụ hội gia đình”, chẳng hạn như cùng chơi mạt chược.

Bởi vì đã xảy ra việc không thoải mái lần trước, lão thái thái liền không muốn đi ra ngoài tụ hội với mấy chị em của bà nữa, mấy người bạn tri tâm hẹn bà, bà cũng lười đi ra ngoài. Cho nên bà liền thu xếp người trong nhà cùng nhau chơi.

Hôm nay là cuối tuần, lão thái thái lại tổ chức người một nhà chơi mạt chược. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Mẹ, mẹ cũng vận động chút chứ, đừng cứ luôn chơi mạt chược, nếu không thì chúng ta ra ngoài chơi, lên núi ăn món ăn thôn quê thế nào, hoặc là đi cưỡi ngựa?”

“Một đống tuổi, có thể không nhúc nhích liền lười nhúc nhích, ta chỉ muốn chơi mạt chược thôi.” Lão thái thái hỏi Kỳ Lương Tần: “Lão đại đâu, gọi nó ra, chúng ta cùng đánh.”

“Anh ấy nói lâm thời có chút việc, đi ra ngoài, còn chưa có về.”

“Vậy cũng đủ một bàn.”

Vì thế lão thái thái, Kỳ Lương Tần, Nghiêm Tùng Vĩ, lại thêm dì Xuân, liền làm một bàn mạt chược.

Thật lâu không có đánh mạt chược, Kỳ Lương Tần cũng có chút xa lạ, nhưng mà hôm nay vận khí cậu tốt, thế mà thắng một ván.

“Con biết ngay nên ngồi ở cửa đông mà, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Tọa nam hướng bắc, thua đến tối tăm, con chọn vị trí không đúng rồi.”

Ván thứ hai, tình thế của lão thái thái tốt, tâm tình rất tốt. Lúc đang đánh, nghe được tiếng cửa mở bên ngoài, bà quay đầu nhìn, là Nghiêm Bách Tông về.

Nghiêm Bách Tông lấy khăn choàng trên cổ xuống, nói: “Con nói vào cửa sao không thấy ai, đều ở đây chơi mạt chược à.”

Lão thái thái vốn dĩ một phần tâm tư đều đặt trên bài, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông vào, liền xem xét Nghiêm Bách Tông thêm vài lần.

Nghiêm Bách Tông xách một cái ghế dựa, đặt ở bên cạnh Kỳ Lương Tần.

Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn Nghiêm Bách Tông một cái, Nghiêm Tùng Vĩ thích nhất là quan sát loại biểu tình rất nhỏ này, hắn nhìn thấy Kỳ Lương Tần vẻ mặt ôn hoà, nhưng khóe mắt đuôi mày rõ ràng liếc sang Nghiêm Bách Tông, khóe miệng cũng treo nụ cười như có như không.

Xem ra hai người này còn chưa có thành chuyện tốt.

Nghiêm Bách Tông ngồi bên cạnh Kỳ Lương Tần, một cánh tay dựa vào trên ghế Kỳ Lương Tần ngồi, hỏi: “Thua hay thắng?”

“Thắng một ván.” Kỳ Lương Tần đáp.

Lão thái thái trộm quan sát, phát hiện cả ván mạt chược, Nghiêm Bách Tông đều không có hành động dư thừa, không có cố ý tới gần Kỳ Lương Tần, cũng không nói gì. Bà nhớ rõ lúc trước, Nghiêm Bách Tông còn chỉ đạo Kỳ Lương Tần đôi lời, hiện giờ hai người có việc, ngược lại nhìn xa lạ.

Nhưng trong lòng họ đều rõ ràng, đây không phải xa lạ, đây thuyết minh tình thâm. Hai người càng ôn hoà, bên dưới càng sóng ngầm mãnh liệt.

Kỳ Lương Tần vuốt mạt chược, chợt nhớ tới lúc cậu vừa mới vào Nghiêm gia, cũng là ở cạnh bàn mạt chược này, quyến rũ Nghiêm Bách Tông.

Lúc đó cậu thật sự là đánh chết cũng không nghĩ tới, có một ngày giấc mộng sẽ trở thành sự thật, sẽ ăn được người đàn ông chất lượng tốt hiếm có trên đời này.

Không đúng, cậu vẫn chưa hoàn toàn ăn được… miệng trên của cậu đã ăn được, nhưng mà…

Trong lòng Kỳ Lương Tần tao khí ngập trời, làm bộ như không có việc gì mà xoa xoa quân mạt chược trong tay. Nghiêm Bách Tông liền theo dõi ngón tay trắng nõn thon dài của cậu.

Bàn tay Kỳ Lương Tần không rộng lớn như hắn, nhưng mà chiều dài ngón tay không thua gì hắn, chỉ là dài nhỏ hơn một ít. Móng tay cắt chỉnh tề, móng tay trơn bóng, có vẻ đặc biệt sạch sẽ và khỏe mạnh. Hiện giờ ngón tay kia xoa xoa quân mạt chược, có đôi khi sẽ nắm một quân bài trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve.

Đôi tay xinh đẹp, Nghiêm Bách Tông nghĩ.

Hiện giờ lại nghĩ tới những chuyện quá khứ, trong lòng cũng chỉ còn lại ngọt ngào. Biết bản tính Kỳ Lương Tần, lại đi nhìn cậu lúc trước, cũng chỉ còn lại đáng yêu, ngay cả tao khí cũng trở nên có thể hòa tan lòng người.