Nói chuyện với Kỳ Lương Tần phần lớn là khách nam, đều là người có uy tín danh dự, mặc kệ trong lòng nghĩ cậu như thế nào, đại khái cũng sẽ không nhắc chuyện này với cậu, bởi vì đề tài này rất xấu hổ. Trái lại mấy người anh em của Nghiêm Tùng Vĩ, thường thường đùa giỡn một chút, Nghiêm Tùng Vĩ liền một ly tiếp một ly mà uống rượu, miệng còn nói: “Tao cũng biết mình hoang đường, tụi bây nói cái gì chứ.”
Đại khái là nói lời này đã nhiều, Nghiêm Tùng Vĩ cũng càng ngày càng cảm thấy hoang đường, trong lòng hắn càng có cái nhận thức này, lại càng cảm thấy xấu hổ khó chịu, rượu một ly một ly rót vào bụng, nói chuyện liền bắt đầu có chút không rõ ràng lắm.
Vương Trạch kéo hắn đến một bên, nói: “Tôi coi như đã nhìn ra, nhà các cậu làm cái tiệc sinh nhật này, không phải làm sinh nhật cho cậu, mà là muốn nghĩ biện pháp chặn miệng mọi người, thấy nhà cậu đều nhiệt tình với Kỳ Lương Tần, đem sai lầm đẩy hết lên trên người cậu đi.”
Nghiêm Tùng Vĩ đại khái là muốn nôn, nhưng mà nôn khan hai tiếng, không nôn ra. Vương Trạch vỗ vỗ lưng hắn, nói: “Trong lòng khó chịu không?”
Nghiêm Tùng Vĩ lau miệng nói: “Cũng không phải là khó chịu, vốn dĩ việc này, chính là lỗi của tôi.” Hắn cởi cổ áo, lắc lắc cổ.
“Tôi nhìn cậu sao là lạ vậy.”
“Cợt nhả cả một ngày, mệt.”
Con người hắn tính tình lười nhác, nói thật da mặt đúng là dày. Nhưng hôm nay lập tức đối mặt nhiều người thân bạn bè như vậy, mặt dày mày dạn đi giả làm da mặt dày, cũng thật sự mệt chết đi. Hắn chung quy là người thành niên, coi như là người đàn ông có uy tín danh dự, kỳ thật hắn vốn dĩ không cần ấm ức cầu toàn như thế, nói đến nói đi, vẫn là vì trải đường cho Kỳ Lương Tần và anh cả của hắn.
Mỹ nam thì anh trai hắn lấy, lỗi lầm lại cho hắn gánh hết, dù vậy, đại khái trong lòng lão thái thái vẫn ít nhiều có chút oán hắn.
Kỳ thật nhà bọn họ làm những việc này, đối với khách khứa hôm nay mà nói, cũng bất quá là bịt tai trộm chuông. Mặc kệ ngụy trang thế nào, hoang đường là đã định trước, mấy khách khứa áo mũ chỉnh tề ngăn nắp xinh đẹp đó chuyện trò vui vẻ, sau lưng lại đều đang xem một trò khôi hài kết thúc như thế nào. Mọi người đều nhìn ra, chỉ là không nói ra. Người Nghiêm gia cũng nhìn thấu, chỉ là làm bộ như không nhìn thấu, chua xót trong đó, cũng chỉ có chính mình lĩnh hội.
Vương Trạch rút một điếu thuốc cho hắn, Nghiêm Tùng Vĩ nhận, sờ soạng bật lửa đốt lên, sau đó nhìn về phía Vương Trạch. Vương Trạch nói: “Tôi không hút thuốc.”
“Tôi nhớ trước đây anh cũng hút mà?”
“Bây giờ có thể không hút liền không hút, cậu cũng ít hút đi, thứ này không có chỗ tốt. Rượu cũng ít uống, hại thân.”
Nghiêm Tùng Vĩ nghe xong liền ngậm thuốc cười, sương khói từ khóe miệng hắn phun ra, rồi sau đó lại tiêu tán dưới ánh đèn. Vương Trạch nói: “Cậu không cần cười, chờ cậu đến cái tuổi của tôi, cậu liền biết tầm quan trọng của thân thể.”
Bên ngoài có người đang kêu tên Nghiêm Tùng Vĩ, đối phương dường như cũng uống nhiều, sau khi gọi xong liền gây ra một mảnh tiếng cười. Nghiêm Tùng Vĩ xoay người muốn đi, Vương Trạch giữ chặt hắn: “Đừng đi, đi lại phải uống, qua một hồi hắn cũng gục thôi.”
Nghiêm Tùng Vĩ cười cười, uống nhiều rượu mặt đỏ bừng, cổ cũng ửng hồng, bộ dạng ngậm thuốc có chút vui mắt, đại khái qua hôm nay lành làm gáo vỡ làm muôi, hắn cũng không có gì để so đo nữa, vươn tay liền cởi quần muốn đi tiểu. Vương Trạch giữ chặt hắn hỏi: “Cậu làm gì?”
“Tiểu.” Nghiêm Tùng Vĩ quay đầu lại nói: “Bị chắn, không ai nhìn thấy.”
Bọn họ ở một góc đình viện Nghiêm gia, cách một vành cây xanh với chỗ tổ chức yến hội, chỉ có thể nhìn thấy từ trên bả vai.
“Vậy cũng đừng tùy chỗ tiểu tiện chứ, nhà cậu không có WC ư?”
“Sân nhà mình, còn không thể tiểu hả?”
Nghiêm Tùng Vĩ nói xong liền tiểu ra. Vương Trạch khụ một tiếng, lui về phía sau hai bước, Nghiêm Tùng Vĩ liền vui vẻ, nói: “Tôi cũng quên anh thích đàn ông, anh đừng có nhìn lén nha.”
“Cũng không phải chưa từng xem, ” Vương Trạch nói.
Nghiêm Tùng Vĩ run lên, kẹp điếu thuốc trên khóe miệng búng hai cái, lại nhét vào miệng, xách quần quay đầu, nói: “Cũng đúng, cũng từng thẩm du cho nhau rồi, may mắn anh không thích tôi, ha ha ha ha.”
Hiện giờ đã là mùa đông, ban ngày còn ổn, đến buổi tối thật sự là có chút lạnh. Cỏ cây trong đình viện lại vẫn xanh mướt như cũ, hoa lại không xinh đẹp bằng mùa thu, có chút đìu hiu. Vương Trạch rút một điếu thuốc đốt lên, Nghiêm Tùng Vĩ hỏi: “Không phải anh không hút sao?”
Vương Trạch không nói chuyện, hút một hơi, chậm rãi phun ra, nói: “Tôi từng thầm mến cậu, cậu có biết không?”
Nghiêm Tùng Vĩ sửng sốt một chút, nhìn về phía Vương Trạch. Vương Trạch cười khổ nói: “Cậu cũng không cần sợ, nếu tôi dám nói, nói rõ là đã sớm buông cậu xuống rồi.”
“Anh, thầm mến tôi?” Nghiêm Tùng Vĩ nhất thời không hoàn hồn được: “Anh đừng nói cho tôi biết, người mà trung học anh thầm mến, chính là tôi nhá.”
“Chính là cậu.”
Nghiêm Tùng Vĩ ngượng ngùng, khóe miệng nhếch nhếch, miễn cưỡng cười hai tiếng: “Tôi đây thật sự không biết…”
Nếu hắn biết, làm sao còn đến trêu chọc Vương Trạch: “Tôi nhớ rõ lúc trung học, anh với tôi không hợp mà.”
“Đó là lúc đầu, ” Vương Trạch cười khổ nói: “Sau đó không biết thế nào, đột nhiên thích vậu.”
Tình cảm này đã từ thời xa lắc nào, ngay cả Vương Trạch cũng nhớ không rõ là từ lúc nào bắt đầu có tâm tư không bình thường với Nghiêm Tùng Vĩ, có lẽ là từ sau khi hắn ta đập một cục gạch lên trên đầu mình, bị lão thái thái dẫn đến nhà giải thích. Khi đó Nghiêm Tùng Vĩ bất quá chỉ mười mấy tuổi, gầy gầy cao cao, rõ ràng là mặt mày trắng nõn, lại có một loại khí thế quậy phá. Hắn luôn cảm thấy cái loại khí thế này thực hấp dẫn người. Cũng có thể là vào khoảnh khắc hai người DIY cho nhau, dục vọng mở ra cửa tình, nảy sinh tình cảm không nên có. Từ trên người Nghiêm Tùng Vĩ, hắn ý thức được việc mình thích nam.
“Cơ mà đều đã qua rồi, ” Vương Trạch cười cười, tươi cười giãn ra: “Cũng là nhất thời xúc động, nói cho cậu một tiếng, cũng coi như vẽ một dấu chấm tròn.”
Trong đầu Nghiêm Tùng Vĩ vẫn là lạ, cảm thấy về sau mình vẫn nên trốn tránh Vương Trạch đi. Hắn cười cười, nói: “Uống hơi nhiều, đầu có chút choáng, tôi đi uống ly nước.”
Hắn nói xong liền lảo đảo đi mất. Vương Trạch đứng ở nơi đó, hút hết nửa điếu thuốc còn dư lại.
Nghiêm Tùng Vĩ mới vừa đi ra, liền nhìn thấy lão thái thái và mấy khách nữ cũng đều từ trong phòng khách đi ra. Phía trước là cái đài cao, lão thái thái đi lên trên đài, mọi người đều nhìn qua.
Lão thái thái cười nói: “Hoan nghênh mọi người tới tham gia tiệc sinh nhật của lão nhị nhà chúng tôi. Sinh nhật của nó, mấy ngày trước đã qua rồi, lúc ấy trong nhà bận rộn, nó cũng bận, liền kéo ra sau vài ngày, vừa kéo liền kéo dài tới hôm nay. Cảm tạ mọi người trăm bận cũng dành thời gian lại đây. Lão nhị nhà chúng tôi, trẻ tuổi, thường thường gây trò cười, mấy ngày trước tôi mới biết, hôn sự của nó và tiểu Tần, hóa ra lại là giả.”
Kỳ Lương Tần nghe xong trên mặt nóng lên, nhìn lão thái thái, cũng là dáng vẻ đoan trang, trong giọng điệu bất đắc dĩ mang theo vài phần hào phóng của nữ cường nhân: “Tôi nói rằng, con làm chuyện gì chứ, con vì chuyện kết hôn mà cáu kỉnh với ta, cũng nên có một mức độ, lúc này thì tốt rồi, để người thân bạn bè xem trò cười không nói, còn tự dưng làm phiền hà tiểu Tần người ta, người ta trẻ tuổi không hiểu chuyện, tâm địa lại mềm, bị con nói vài lời hay dỗ dành liền giúp con chuyện này. Hiện giờ cũng không cần giấu ta, hôn sự của con ta cũng không quản, chỉ là con đó, phải nói rõ ràng, con và tiểu Tần người ta không có quan hệ, không thì bảo tiểu Tần người ta về sau làm thế nào yêu đương, một cậu bé thật tốt, lại biến thành đã kết hôn.”
Lão thái thái tạm dừng một hồi, trong đám người phát ra tiếng cười nghe vào dường như rất là thiện ý, cũng không biết mọi người là cười thật, hay là đang phối hợp với lão thái thái.
“Cũng là trách tôi, lúc ấy dẫn theo tiểu Tần đến nhà thân thích bạn bè, hiện giờ nếu tôi đã biết chân tướng, người Nghiêm gia chúng tôi phạm lỗi, tự nhiên không thể để người ta tốt bụng mà còn phải chịu ấm ức. Cho nên, hôm nay tôi liền mời tiểu Tần đến…” Lão thái thái nói xong liền nhìn về phía đám người, cuối cùng nhìn Kỳ Lương Tần, vẫy vẫy nói: “Tiểu Tần, con tới đây.”
Tất cả mọi người sôi nổi nhìn qua phía Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần sắc mặt đỏ bừng, Nghiêm Bách Tông ở bên cạnh cậu, cậu cũng không dám nhìn, cố gắng kéo ra một nụ cười, đi lên trên đài.
Lão thái thái giữ chặt tay cậu, trên mặt vẫn là lúm đồng tiền rạng rỡ: “Tuy rằng đứa nhỏ này có lòng tốt lại làm chuyện xấu, nhưng tôi biết lòng dạ nó là thật sự tốt, trong lòng rất thích nó. Hôm nay, ở trước mặt mọi người, tôi muốn nhận nó làm con nuôi!”
Lời này vừa ra, không chỉ Kỳ Lương Tần ngây ngẩn cả người, ngay cả Nghiêm Bách Tông và đám Nghiêm Viện dưới đài cũng đều ngây ngẩn cả người. Nghiêm Tùng Vĩ vốn đang xấu hổ đến mờ mịt trời đất, nghe nói như thế cũng lập tức giật mình. Dì Xuân kéo kéo cánh tay Nghiêm Bách Tông, sắc mặt Nghiêm Bách Tông trầm xuống, nhìn trên đài.
Nhưng mà trừ mấy người biết chuyện là bọn họ ra, những người khác làm khách khứa, đối với những lời này của lão thái thái, phản ứng duy nhất có thể cho, chính là vỗ tay.
Nháy mắt tiếng vỗ tay nuốt sống bọn họ, trong đầu Kỳ Lương Tần trống rỗng, muốn nói lời cự tuyệt, lại không dám, bởi vì người rất nhiều, cậu sợ chuyện không khống chế được, hơn nữa cậu không biết lão thái thái nhận cậu làm con nuôi rốt cuộc là có ý gì. Ánh mắt cậu bối rối tìm kiếm trong đám người, đại khái là quá khẩn trương, chỉ nhìn thấy một đám người và ngọn đèn chói mắt, lại không thấy được Nghiêm Bách Tông.
“Mọi người đều biết, tôi có ba đứa con, lão đại lão nhị đều không tri kỷ, chỉ còn lại con bé út, lại là con gái lớn không thể giữ. Đứa nhỏ tiểu Tần này dịu ngoan nhu thuận, mấy ngày nay nó ở bên cạnh tôi, thật sự là vừa tri kỷ vừa hiếu thuận. Tôi với nó không có duyên phận làm mẹ chồng con dâu, liền nhận nó làm con nuôi tôi, ba đứa con tôi cũng đều thích nó, về sau, vẫn là người Nghiêm gia chúng tôi!”
Lão thái thái nói xong liền cầm tay cậu, người phía dưới lại bắt đầu vỗ tay, Kỳ Lương Tần quẫn bách cười cười, chợt nghe lão thái thái nói rằng: “Bách Tông, Tùng Vĩ, Viện Viện, các con cũng đi lên.”
Kỳ Lương Tần nhìn về phía dưới đài, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Viện đi tới, trên mặt ba người đều có vẻ dị thường. Đại khái là ngọn đèn quá chói mắt, khiến người ta nhìn mà trong đầu cũng trống rỗng, Kỳ Lương Tần còn đang suy nghĩ, cậu làm con nuôi lão thái thái, có ảnh hưởng cậu và Nghiêm Bách Tông bên nhau không? Hình như ảnh hưởng thực lớn, lại hình như không chút nào ảnh hưởng, lúc cậu đang nghĩ như vậy, ba đứa con Nghiêm gia đã đến trên đài.
Lão thái thái yên lặng nhìn Nghiêm Bách Tông, lại thấy Nghiêm Bách Tông mím môi thật chặt, không nói một lời. Bà cười kéo tay Nghiêm Tùng Vĩ, đang muốn nói hai câu, lại nghe Nghiêm Bách Tông nói: “Hôm nay nếu mọi người đều ở đây, tôi cũng nói hai câu.”