Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 100




Lúc Nghiêm Bách Tông gọi cậu là bảo bối, trong lòng Kỳ Lương Tần có một loại xúc động ngứa ngáy khó nhịn, cậu rất muốn gọi Nghiêm Bách Tông một tiếng ông xã.

Từ rất nhiều năm trước kia, cậu đã khát vọng có một ông xã.

Ông xã bà xã, cái này vốn là xưng hô chỉ tồn tại giữa khác phái luyến, là giấc mộng trong lòng mỗi một số 0, sinh làm đàn ông, lại khát vọng trở thành “phụ nữ” của một người đàn ông khác, mất mặt lại nhiệt liệt khát vọng.

Đồng tính luyến ái gọi ông xã bà xã, người gọi cũng không có xem đối phương thành nữ, người được gọi sở dĩ cảm thấy thỏa mãn, cũng không phải là bởi vì mình được xem là nữ mà đối đãi. Đại khái ông xã bà xã trong cuộc đời này là quan hệ mà hai người thân mật nhất mới có, nó biểu lộ quan hệ tiến vào và bị tiến vào trên giường, cũng biểu lộ quan hệ vợ chồng sẽ ở bên nhau một đời một kiếp trên ý nghĩa truyền thống nào đó, mà bọn họ cũng khát vọng có quan hệ như vậy, yêu cầu và được yêu cầu, yêu thương và được yêu thương, lấp đầy và được lấp đầy.

Nhưng mà cậu vẫn có chút không gọi được, bởi vì cảm thấy rất xấu hổ. Đây đại khái là tâm lý vừa khát vọng vừa thẹn thùng mà mỗi một đồng chí mới vừa rơi vào mối tình đầu mới có, tuy rằng rất nhiều khát vọng đều nghẹn rất nhiều năm, cần phải làm ra hành động, nhưng vẫn cần phá được một đám cửa ải tâm lý.

Thời tiết tháng mười, bởi vì không lâu trước mới vừa trải qua một hồi mưa dầm mấy ngày liền, cho nên có vẻ phá lệ mát mẻ. Lúc hai người ở trên giường anh anh em em, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Đồng thời với cửa mở, còn vang lên một tiếng gõ cửa. Gõ cửa chính là Lưu Đồng, Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông bởi vì rất kinh hoảng đều chưa kịp đứng lên, mà Lưu Đồng ngoài cửa còn chưa có phục hồi lại tinh thần từ sự giật mình “cửa thế mà không đóng”, đã bị một màn càng giật mình trước mắt làm kinh ngạc nói không ra lời.

Cô nhìn thấy Nghiêm Bách Tông còn nằm ở trên người Kỳ Lương Tần, hai người đồng thời quay đầu nhìn ra cửa, tư thế kia không cần phải nói cũng biết là đang làm gì.

Kỳ thật Lưu Đồng có một chút ấm ức, cô vốn dĩ tình cảm nồng nhiệt, nói vừa gặp đã yêu với Nghiêm Bách Tông cũng không chút nào thái quá, một hồi nhìn không thấy Nghiêm Bách Tông cô liền có chút sốt ruột. Cô cũng là cô gái vô cùng chủ động, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông vào căn phòng bên cạnh thật lâu không đi ra, liền nghĩ đi qua xem. Cô cũng không biết cửa phòng chỉ là khép hờ, cô chỉ gõ một chút, cửa liền tự mở.

Nghiêm Bách Tông hiển nhiên cũng không ngờ rằng mình không đóng kỹ cửa phòng, nhưng tính tình trời sinh ổn trọng khiến hắn bình tĩnh mà từ trên người Kỳ Lương Tần đứng lên, sau đó hai tay cắm ở trong túi quần, khụ một tiếng.

Hắn cũng có chút xấu hổ, làm một người đàn ông truyền thống lại bảo thủ, trên đời này chuyện duy nhất có thể khiến hắn xấu hổ, đại khái chính là chuyện trên mặt tính dục bị người ngoài biết. Hắn nhìn thoáng qua Lưu Đồng ngây ra như phỗng ngoài cửa, mặt không đổi sắc, nhưng đầu óc bay lộn, suy nghĩ tìm từ.

Kỳ Lương Tần lại kém xa bình tĩnh của Nghiêm Bách Tông, làm một người đàn ông tính cách muộn tao, đại khái chỉ có lúc quyến rũ Nghiêm Bách Tông cậu mới khá lớn mật. Cậu xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng, nhanh chóng từ trên giường đi xuống, xoa nhẹ mái tóc lộn xộn.

Tóc cậu dài, vừa nằm thẳng trên giường cọ cọ vài cái liền lộn xộn.

Lưu Đồng ngây người vài giây, quay đầu liền chạy ra ngoài, Nghiêm Bách Tông nhanh chóng đuổi theo: “Từ từ!”

Lưu Đồng chỗ nào chịu dừng, cô tông vào ngực Nghiêm Tùng Vĩ theo sau tới, Nghiêm Tùng Vĩ bị đụng lui về phía sau một bước, đè bả vai cô cười nói: “Mỹ nữ, nhìn đường chút được không.”

Nhưng mà Lưu Đồng căn bản không để ý tới hắn, bước nhanh đến phòng khách, Nghiêm Tùng Vĩ vẻ mặt buồn bực quay đầu, lại nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đuổi tới, vì thế liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Nghiêm Bách Tông không trả lời hắn, mà là bước nhanh đuổi theo, ý đồ vươn tay bắt lấy tay Lưu Đồng, nhưng mà Lưu Đồng đã đi ra hành lang, lão thái thái trong phòng khách nhìn thấy cô: “Thế nào, Bách Tông không ở đằng kia à?”

Bà vừa dứt lời, liền thấy Nghiêm Bách Tông xuất hiện ở trong tầm mắt. Vẻ mặt hai người đều không quá dễ nhìn, lão thái thái hơi nhíu mày, bên kia Nghiêm Tùng Vĩ và Kỳ Lương Tần đều đuổi tới, tất cả đều khẩn trương nhìn Lưu Đồng.

Lưu Đồng không phải loại tính tình nội liễm trầm tĩnh như Tôn Diểu, Tôn Diểu mặc dù bị Nghiêm Bách Tông cự tuyệt, cũng sẽ thay Nghiêm Bách Tông suy nghĩ, nửa câu nói xấu về hắn cũng không chịu nói, Lưu Đồng làm không được. Nhưng mà cô đoán được tình cảnh quá mức khiến người ta khiếp sợ, con cả Nghiêm gia thế mà lại ở chung với người yêu của em trai, loại chuyện này cô không biết nếu cô lập tức nói ra, sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào. Cô quay đầu nhìn Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông ánh mắt khẩn thiết nhìn cô, cô lại nhìn Kỳ Lương Tần, chỉ thấy Kỳ Lương Tần vẻ mặt đỏ bừng trốn tránh ánh mắt cô.

Lưu Đồng xách túi bước đi.

Lão thái thái giật mình không biết nói cái gì cho phải, người tiến cử và dì Lưu liên tục giải thích với bà, bà cũng nghe không vào, chờ sau khi người đi rồi, bà một lần lại một lần hỏi mấy người Nghiêm Bách Tông: “Có ai nói cho ta biết vừa rồi rốt cuộc chuyện gì xảy ra không. Sao tiểu Lưu đột nhiên đi mất, vừa rồi không phải còn rất tốt sao. lão đại, con nói, có phải con lại nói gì với con bé hay không?!”

“Anh ấy không nói gì với cô ta cả…” Nghiêm Tùng Vĩ ý muốn thu dọn tàn cục: “Lưu Đồng kia, con nhìn còn không bằng bên Tôn gia, đi thì đi, có cái gì…”

“Con im miệng, ” lão thái thái nói: “Ta muốn nghe anh cả con chính miệng nói với ta.”

Kỳ Lương Tần tim đập lợi hại, hơi hơi giương mắt nhìn Nghiêm Bách Tông, sắc mặt Nghiêm Bách Tông dị thường lạnh lùng, im lặng một câu cũng không nói.

Giống như đến giờ khắc này, trong lòng mỗi người đều có một loại dự cảm, Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần có, lão thái thái cũng có. Dì Xuân đứng ở cửa phòng bếp, tay ướt sũng còn nắm tạp dề. Kỳ thật dì đã mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra, vì thế dì nắm tạp dề càng chặt, không khí giống như muốn đọng lại, Nghiêm Tùng Vĩ nhìn thấy vẻ mặt anh cả nhà mình, liền biết hết thảy đều xong rồi.

Anh cả hắn ổn trọng, nhưng thật sự gặp được thời điểm cần sát phạt quyết đoán, thì luôn quyết đoán rõ ràng. Mà Nghiêm Bách Tông giờ khắc này, trong lòng còn lưu lại hương vị ái dục trên người Kỳ Lương Tần, thình lình xảy ra biến cố khiến người ta nháy mắt mất đi đường lui, vì thế có xúc động đập nồi dìm thuyền.

Nghiêm Bách Tông nói: “Cô ta bắt gặp con với Lương Tần ôm nhau, ” Nghiêm Bách Tông lấy một loại phương thức vô cùng trắng trợn, chính thức ngả bài với lão thái thái: “Mẹ, con và Lương Tần ở bên nhau.”