Xuyên Thư Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 60




Trước khi chết?

Giang Ngư hiểu được ý bao hàm trong lời ông ta. Nàng kinh ngạc nói: “Ý của ngươi là nếu ngươi rời khỏi thân thể nhân loại thì sẽ chết?”

Chu lão gia không giấu giếm, gật đầu: “Ừ.”

“Vì sao?” Giang Ngư theo sát hỏi.

Lời này làm Chu lão gia mờ mịt tự hỏi một lát sau đó ngay thẳng tỏ vẻ: “Ta không biết. Dù sao chỉ có thể ký sinh một lần, rời khỏi thân thể ký sinh, chúng ta sẽ chết. Cho dù không rời đi, chờ đến khi thân thể này chết, chúng ta cũng phải chết.”

Giang Ngư: “...”

Chuyện quan trọng như vậy, thế mà các ngươi không tự vấn một chút à?

Nàng quay đầu lại liếc Cơ Trường Linh một cái, tiếp tục hỏi: “Ta phát hiện dưới tình huống các ngươi không ký sinh lên nhân loại, chúng ta không nhìn thấy các ngươi. Vậy các ngươi thì sao? Các ngươi có thể chạm vào nhân loại không?”

Chu lão gia lại ngậm chặt miệng, không chịu trả lời, nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi có đồng ý điều kiện của ta hay không?”

Giang Ngư nhớ tới điều Linh tộc này mới đòi.

Nàng lập tức ra quyết định: “Ngươi lại trả lời ta một vấn đề, ta sẽ đồng ý với ngươi.”

Giọng điệu Linh tộc rõ ràng cao vút lên: “Vấn đề gì?”

“Các ngươi ký sinh xong rồi rời đi, có ảnh hưởng đến thân thể nhân loại hay không?”

Lần này cuối cùng Chu lão gia đã động não ngẫm nghĩ, nhưng ông ta cũng không nghĩ ra được gì, lắc đầu: “Ta không biết. Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con người. Nhưng mà chúng ta đi rồi thì chết luôn, hẳn là không có gì vấn đề nhỉ?”

Giang Ngư: “...”

Nàng bảo phòng bếp Trương phủ đưa một bàn rượu và thức ăn lại đây.

Chu lão gia thấy thế, vui mừng quá đỗi. Có lẽ là thấy hiện tại Giang Ngư dễ nói chuyện, ông ta không nhịn được bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước: “Có thể mời người hát xướng đến không? Tốt nhất là Hạnh Phương Viên!”

Giang Ngư cười nhạt nhìn ông ta: “Vậy có cần tìm thêm hai mỹ nhân như hoa như ngọc đến ngồi cạnh không?”

Sắc mặt Chu lão gia càng mong chờ: “Thật sự có thể chứ?”

“Đương nhiên không thể.” Giang Ngư thu nụ cười lại, xụ mặt: “Nhắc lại yêu cầu, đừng mong ăn cơm nữa!”

Chu lão gia oán giận nhìn chằm chằm Giang Ngư, còn chưa nói gì, lại thấy một đám tộc của ông ta chạy tới.

Bọn họ đều là nghe thấy được Chu lão gia nói chuyện với Giang Ngư.

Nghe Chu lão gia nói ông ta sẽ nói hết những gì mình biết cho Giang Ngư, ăn no nê sau đó đi tìm chết, các Linh khác đều ngồi không yên. Nhỡ đâu Chu lão gia nói hết những gì có thể nói ra, sau đó thoải mái ăn thịt xong rồi chết, để bọn họ lại thì làm sao bây giờ?

Bọn họ chịu tra tấn ở chỗ này, còn không có đồ có thể trao đổi với đám tiên nhân này.

Thật mệt!

Lập tức, sáu ‘người’ còn lại vây lên, vọt tới bên cạnh Chu lão gia, tranh nhau nói:

“Ta cũng bằng lòng nói! Ta cũng muốn ăn thịt!”

“Đừng để bọn họ cho ta đi học nữa. Ta cũng không muốn học tập, cho ta ăn một bữa ngon, ta sẽ tự rời đi!”

“Các ngươi có cái gì muốn hỏi, chỉ cần ta biết, ta đều bằng lòng phối hợp!”

“Ta chỉ cần nửa bàn ăn ngon, ta sẽ nói hết những gì ta nói cho các ngươi!”

“Chọn ta đi! Ta chỉ cần bốn đĩa đồ ngon là được!”

Giang Ngư: “...”

Chẳng biết tại sao lại bị cuốn lấy rồi.

Đừng nói là Giang Ngư, huynh muội Hằng thị kiến thức rộng rãi cũng kinh sợ. Sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy ‘người’ vội vàng đi tìm chết như này!

Ở trong mắt chúng nó, không thể ăn thịt, không có tự do, bị bắt học tập, hình như là chuyện càng không thể chấp nhận hơn cả cái chết.

Trương phủ giàu có, ở bếp hàng năm có người, đặc biệt sau khi tiên nhân vào ở, càng là lúc nào cũng chuẩn bị sẵn đồ. Đương nhiên Chấp Pháp Đường sẽ không chiếm hời của người ta, đều là cho tiền bạc.

Cứ như vậy một lát sau, đã có hai món chính được đưa đến.

Nhóm Linh gặm cháo trắng màn thầu mấy ngày hai mắt tỏa sáng xông lên, thậm chí đến đũa cũng không cầm dứt khoát bốc tay cũng có.

Giang Ngư một lời khó nói hết nhìn tướng ăn của chúng nó, thuận miệng hỏi: “Các ngươi dường như không sợ chết?”

Cách nhiều ngày, lại lần nữa nếm được vị thịt, Linh bám vào người Chu lão gia thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt. Linh chính là như vậy, sẽ không khống chế dục v.ọng của mình. Một khi được sống càng tốt thì càng không có cách nào từ giàu về nghèo nổi.

Nghe được Giang Ngư hỏi chuyện, một Linh khác tay chậm một chút không cướp được đồ ăn buồn bã nói: “Chết có gì đáng sợ chứ? Chúng ta tồn tại cũng đâu có được vui vẻ đâu.”

Trên thực tế, loại cảm giác “vui vẻ” này đều là chúng nó đi vào thế giới này, bám vào trên người nhân loại mới cảm nhận được.

Nó đại khái rất muốn biểu hiện ở trước mặt Giang Ngư. Đương nhiên Giang Ngư cảm thấy nguyên nhân lớn là do nó không cướp được đồ ăn, giờ phút này miệng rảnh rang.

Linh này nói cho Giang Ngư, chỗ trước kia chúng nó sống chỉ có gió và bóng đêm vô tận. Những trận gió cực kỳ mạnh mẽ hung hiểm với nhân loại lại không thương tổn được chúng nó. Chỉ luận thời gian thì mỗi một Linh tộc chúng đều sống rất rất lâu rồi.

Nhưng loại tồn tại này, sống một vạn năm và sống một năm cũng không có gì khác nhau.

Giang Ngư im lặng: Có lẽ chỉ có nhân loại có tuổi thọ ngắn ngủi mà cuộc sống cũng muôn màu muôn vẻ, mới có thể ca thán cả đời quá ngắn, muốn cầu trường sinh.

Con Linh này thấy Giang Ngư đều nghe rất nghiêm túc, đang muốn nói tiếp gì đó, chóp mũi đột nhiên ngửi thấy mùi thơm, lại có đồ ăn được đưa đến.

Quả nhiên nó lập tức vứt Giang Ngư ra sau đầu, gia nhập vào cuộc chiến giành đồ ăn.

Bữa cơm này ăn suốt hai canh giờ. Đến phần sau, Linh tộc này ăn uống no đủ, mới rảnh rang xếp hàng trả lời vấn đề.

Việc tra hỏi kế tiếp, Giang Ngư giao cho Chấp Pháp Đường không hề có gánh nặng, chạy mất.

*

Nàng nhét Tiểu Hắc vào ống tay áo, chậm rãi đi dạo ở huyện Trường Lưu.

Huyện Trường Lưu không lớn, mà chỗ phương nam, rất có cảm giác vùng sông nước Giang Nam trong trí nhớ kiếp trước của Giang Ngư. Nàng dùng một chút bạc vụn thuê một con thuyền nhỏ, chậm rì rì trôi trên hồ.

Nhà đò nhiệt tình, trong khoang thuyền còn thả một đĩa điểm tâm, một đĩa cá rán giòn nhà tự làm. Giang Ngư đều nếm thử, điểm tâm rất ngọt, cá khô xốp giòn mang vị mặn. Thế giới này, đường và muối không quá hiếm lạ, nhưng cũng không rẻ, nhà đò rất có tâm.

Ông lão chèo thuyền thấy nàng thích, cũng rất vui vẻ, lại nghe Giang Ngư khen phong cảnh huyện Trường Lưu đẹp, không kiềm được nói: “Hoa sen ở chỗ chúng ta nở sớm. Nếu cô nương đến muộn một tháng, hoa sen nở, vậy mới đẹp đó.”

Giang Ngư nghe vậy, cười nói: “Nếu có rảnh, lần tới ta lại đến ngắm hồ.”

Ánh mắt nàng dời đi từ trên sóng nước lóng lánh, vừa quay đầu đã thấy Tiểu Hắc lay ở cạnh thuyền, vươn móng vuốt bên phải nghịch nước.

Nàng chống mặt cười tủm tỉm nhìn lúc lâu, bỗng nảy lòng đùa giỡn. Nàng chợt “Á” một tiếng, Tiểu Hắc sợ tới mức tay run lên, móng vuốt đánh ra bọt nước thật lớn.

Tiểu Hắc vội vàng quay đầu lại, thấy Giang Ngư không có chuyện gì, cười tủm tỉm nhìn nó thì biết nàng đang cố ý chơi xấu.

Trong lúc nhất thời cơn giận trong lòng trào lên, mèo đen đứng ở mép thuyền, cái đuôi linh hoạt vỗ một cái, lập tức có một chuỗi bọt nước xối lên trên người Giang Ngư.

Giang Ngư theo bản năng muốn dùng linh lực chống đỡ, nhưng nghĩ lại thì từ bỏ, để mặc chuỗi bọt nước kia dừng ở trên người mình.

Bản thân nàng không sao cả, Tiểu Hắc lại luống cuống. Nó đứng ở đầu thuyền kêu meo meo, chất vấn nàng vì sao không né.

Giang Ngư đáp lại là đưa tay ra ngoài hất một vốc nước lên dội lên người Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc: “...”

Nhà đò chỉ nghe được một tiếng mèo kêu phẫn nộ. Ông lo lắng xảy ra chuyện, vội nhìn sang, lại thấy một người một mèo không thể hiểu được hất nước lên.

Ông vui tươi hớn hở nhìn trong chốc lát, không nhịn được nhắc nhở: “Cô nương, trên người đừng dính quá nhiều nước, cẩn thận nhiễm phong hàn.”

Giang Ngư cảm tạ ông lão, tỏ vẻ trong lòng mình hiểu rõ.

Trời tháng tư thay đổi bất thường, không bao lâu, sắc trời dần dần âm u.

Mưa đến rất nhanh, từng hạt sương mù nhỏ như tơ, nước và trời một màu, hai bờ sông cành dương liễu rủ xuống, bên trong cơn mưa phùn mờ sương khói này cũng có vẻ thướt tha đa tình.

Một bóng dáng phiêu dật tuyệt đẹp xuyên qua mưa bụi sương mù mênh mông, dừng ở trên thuyền nhỏ.

Ông lão ngẩn ra, kinh ngạc cảm thán: “Tiên hạc thật đẹp.”

Nhưng điều làm ông khiếp sợ còn ở phía sau, tiên hạc xinh đẹp kia đậu xuống, trên người sáng lên linh quang, hóa thành một cô bé phấn điêu ngọc trác.

Ông lão kinh hãi tay run lên, thiếu chút nữa ném văng mái chèo cầm trong tay: “Tiên, tiên hạc!”

Giang Ngư từ trong khoang thuyền ló đầu ra, cười trấn an ông: “Ông lão chớ sợ. Đây là con nhà ta.”

Ông lão xem nàng cười tươi sáng, mới vừa rồi rõ ràng đang đùa giỡn với mèo đen kia, nhưng giờ phút này trên người sạch sẽ, không có chút hơi nước nào.

Ông đột nhiên hiểu ra: “Tiên nhân!”

Ông muốn hành lễ, lại thấy Giang Ngư vươn ngón trỏ đặt ở bên miệng nhẹ nhàng suỵt một tiếng: “Còn xin ông lão chớ có lộ ra.”

Ông lão lại nhìn xung quanh, hóa ra sau trận mưa này, trên mặt hồ vốn yên tĩnh lại có thêm mấy thuyền nhỏ, ngẫu nhiên có thể nghe được vài tiếng ngâm thơ, có lẽ là nhóm văn nhân mặc khách thấy cảnh mưa động lòng người, không chịu nổi nên ra ngắm cảnh.

Ông lão thấy thế không dám nhiều lời, trong lòng lại vô cùng kích động: Thế mà ông lại gặp tiên nhân! Tiên nhân không chỉ ngồi thuyền của mình, còn ăn điểm tâm nhà mình!

Khó trách ông vừa thấy cô nương kia, đã cảm thấy băng cơ ngọc cốt, linh khí bức người, không giống người thường.

Mà lúc này, trong khoang thuyền tiên nhân được ông lão không ngừng khen ở trong lòng, đang rũ ống tay áo ngoan ngoãn tiếp thu hạc trắng chất vấn:

“Ngươi cứ trộm chạy như vậy, còn không mang theo ta!”

Đan Lân rất tức. Tức nhất không phải Giang Ngư chạy một mình, mà là: “Ngươi còn mang theo cục than đen này, mà không mang theo ta!”

Tiểu Hắc vốn an nhàn ghé vào một bên lập tức nổi giận.

Cái gì mà cục than đen? Có tí lễ phép nào không hả?

Nó lập tức đứng lên, nhe răng gầm gừ với hạc trắng.

Hạc trắng đang tức giận đó. Cô bé không nỡ nói quá nặng lời với Giang Ngư, cục than đen này đứng ra vừa hay.

Giang Ngư không muốn để hai đứa cãi nhau, vội vàng mỗi tay ôm một đứa đến bên cạnh mình: “Cảnh sắc đẹp thế này, các ngươi không ngắm, chỉ lo cãi nhau. Chẳng phải là không đẹp nữa rồi à?”

Nàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ tức giận hạc trắng của, không nhịn nổi, hôn bẹp một cái, giải thích: “Đan Lân đừng tức giận! Đừng tức giận, là ta không đúng. Ta chỉ nghĩ ta trộm lười chạy ra ngoài, ta đưa ngươi theo, đến lúc đó chỗ sư huynh không tiện nói.”

Khuôn mặt nhỏ của hạc trắng đỏ bừng, rõ ràng cực kỳ tức giận, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có cái gì mà không tiện, chỉ cần không phải đánh nhau, ta cũng không có tác dụng gì.”

Giang Ngư không nghe rõ: “Cái gì?”

Hạc trắng buồn bực trả lời: “Không có gì.”

Ông lão khoác chiếc áo tơi, đứng ở mũi thuyền, gần như phát huy ra bản lĩnh lớn nhất cuộc đời, chỉ muốn làm thuyền đi càng vững vàng hơn.

Ông cũng không dám đi xem tiên nhân đang làm gì, qua non nửa canh giờ, nghe được trong khoang thuyền truyền ra một tiếng: “Đa tạ ông lão khoản đãi.”

Ông vội vàng ngưng thần lắng nghe tiên nhân có dặn dò gì, bên trong lại không còn tiếng gì.

Kiên nhẫn đợi một lát, ông lão gọi: “Tiên nhân?”

Không người trả lời.

Trong lòng ông lão mơ hồ có dự cảm, to gan kéo mành thuyền ra, chỉ thấy bên trong trống không. Vị nữ tiên nhân thanh lệ xuất trần kia, và hạc trắng với mèo của nàng đều không thấy tung tích, chỉ còn lại một lá vàng đặt trên mặt bàn sáng lấp lánh trong khoang thuyền u ám.