[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 157
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Giang thành tuy rằng là thành phố nhỏ, nhưng bởi vì là mùa du lịch thịnh vượng, ban đêm cũng rất náo nhiệt, đặc biệt là cảnh đêm chế tạo phi thường tốt, nơi nơi đều là đèn cảnh quan. Tô Quát dựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm bên ngoài, dọc theo đường đi hôn hôn trầm trầm, chờ tới ] khách sạn, sau khi xuống xe Thẩm Tinh Chi chạy nhanh qua dìu anh ta, nói: "Con hôm nay thật là uống quá nhiều."
Cao hứng thì cao hứng, lại không phải người thân bạn tốt ngầm tụ hội, nhiều người như vậy, còn uống nhiều thế này, có chút mất thể diện.
Tô Quát cười một tiếng, bước đi hơi có chút lảo đảo, hỏi: "Sư phụ cảm thấy con hôm nay tự chủ quá kém sao?"
Thẩm Tinh Chi nói: "Kỳ thật chút tâm tư của con, sư phụ cũng đều rõ ràng. Con chính là nghĩ quá sâu, sư đệ con có thể thành danh, thầy tự nhiên cao hứng. Thầy vẫn luôn muốn bồi dưỡng ra một đồ đệ còn ưu tú hơn so với mình, mấy tâm tư này thầy cũng chưa từng giấu diếm được con, sư đệ con vận khí tốt, tư chất cũng không tồi, thầy thương nó hơn chút, nhưng cũng sẽ không quên con. Con cũng là đồ đệ thầy, sư phụ chẳng lẽ còn sẽ mặc kệ con?"
Ông nói liền nhẹ vỗ cánh tay Tô Quát, đỡ anh ta vào đại sảnh khách sạn, bởi vì trong đại sảnh có người, thanh âm liền nhỏ đi một chút, nói: "Thầy có thể nâng cũng hữu hạn, nhiều nhất cũng chỉ đem sư đệ con đẩy đến vị trí như con, đến lúc đó các con lực lượng ngang nhau, ai có thể lại hướng lên trên nữa, toàn dựa vào bản lĩnh của bản thân."
Tô Quát nhấp nhấp môi, tới cửa thang máy là dừng lại, sớm có phục vụ viên ấn thang máy cho bọn họ, Thẩm Tinh Chi đỡ anh ta đi vào, chờ cửa thang máy khép lại, Tô Quát quay đầu nhìn sư phụ mình một cái, nói: "Vậy khẳng định là sư đệ đi lên, con với cậu ấy, so ra kém."
Thẩm Tinh Chi nghe vậy cũng quay đầu nhìn anh ta một cái, nói: "Không có chí khí như vậy?"
"Trước kia là có," Tô Quát hơi hơi gục đầu xuống tới, khóe miệng nâng lên một ít, lại nhấp khẩn, nói, "Sau này cứ bị sư phụ mắng, lại không có."
Thẩm Tinh Chi hơi hơi sửng sốt một chút, Tô Quát theo ông nhiều năm như vậy, luôn luôn ông nói cái gì nghe cái đấy, hiểu chuyện dịu ngoan, hiếm khi sẽ nói lời như vậy. Ông liền hơi có chút xấu hổ mà cười một cái, nói: "Trách thầy đối với con quá nghiêm khắc rồi?"
"Cũng không phải," Tô Quát nói, "Chính là thấy thầy đối tốt với sư đệ như vậy, trong lòng hâm mộ."
"Khả năng thật là tuổi lớn," Thẩm Tinh Chi nói, "Trước kia thời điểm dẫn theo con, tâm tính còn tương đối hiếu thắng, thấy con cũng tương đối mạnh mẽ, cho nên yêu cầu đối với con nghiêm khắc hơn. Sư đệ con nửa đường xuất đạo, thầy cảm thấy nó với hát đối diễn tâm không định, bản thân già rồi, tâm cũng mềm, cho nên không dám quá nghiêm khắc với nó."
Hai thầy trò trầm mặc một hồi, Thẩm Tinh Chi giống như đột nhiên tỉnh ngộ được cái gì vậy, lại quay đầu nhìn Tô Quát một cái, thấy Tô Quát dựa vào thang máy, đôi mắt gục xuống, biểu tình phá lệ đau thương.
Tô Quát bọn họ ở tầng lầu hơi thấp hơn, Thẩm Tinh Chi ở ở lầu trên, nhưng ông cùng Tô Quát cùng nhau ra ngoài, nói: "Vào con phòng ngồi chút."
Tô Quát lấy thẻ phòng mở cửa, Thẩm Tinh Chi đi vào đánh giá một chút, thấy Tô Quát muốn đi lấy nước, liền nói: "Không cần, chính con đi đường đều còn chưa vững đâu."
Ông nói rồi tự mình đi lí một chai nước, Thẩm Tinh Chi ngày thường đều uống y vân, Tô Quát cùng ông học thói quen này, trong phòng bày rất nhiều nước khoáng y vân, ông liền lấy một chai, một chai khác cho Tô Quát, Tô Quát nhận, lại không uống, chỉ ngồi ở trên giường.
Thẩm Tinh Chi vặn ra uống hai hóp, kéo ghế dựa ngồi xuống, nói: "Tô Quát a, có phải trong lòng con có oán trách gì đối với thầy hay không?"
"Không có."
Thẩm Tinh Chi liền cười, nói: "Đời này của thầy, tổng cộng cũng chỉ thu hai đồ đệ. Hiện giờ chiếu cố Tiếu Dao nhiều hơn, chỉ là nghĩ thân thể mình càng ngày càng không được, sắp lui xuống dưới, muốn nhân thời điểm chính mình còn có chút lực ảnh hưởng, nhanh chóng đem nó đẩy lên. Nó lần này cũng coi như là vận khí tốt, một bước lên trời, tiền đồ về sau, sư huynh đệ hai con còn phải giúp đỡ cho nhau mới được. Con là đại sư huynh, càng phải làm một tấm gương tốt."
"Ân," Tô Quát gật gật đầu, nói, "Con đều đã tận lực làm gương tốt."
"Con làm đã rất tốt," Thẩm Tinh Chi nói, "Là người làm sư phụ này làm chưa tốt, suy xét cho con tương đối thiếu. Nhưng mặc kệ nói thế nào, con theo thầy nhiều năm như vậy, tình cảm thầy trò chúng ta là không cần phải nói, cả đời thầy không có con cái, coi con như nửa đứa con trai, lại nói tiếp cũng là kỳ quái, khả năng là do Tiếu Dao tuổi còn nhỏ, thầy cũng yêu thương nó, đối với con, thầy lại luôn có chút không biết nên hòa khí như thế nào......" Ông nói liền cười cười, "Đối với con quản nghiêm khắc quán, cũng không có biện pháp đối xử với con như với Tiếu Dao. Nhưng là Tô Quát a, trong lòng con phải rõ ràng, sư phụ là coi trọng con, có thể dạy cũng đều dạy con, không có cất giấu nửa phần. Sư phụ cũng ngóng trông con có thể càng tốt, chính là chúng ta đã là thầy trò nhiều năm, trong lòng con có cái gì đều phải nói thầy biết, đừng nên tự mình chịu đựng, con a, tính tình chính là có cái gì cũng cất giấu không nói, chịu đựng tự mình khó chịu, người khác cũng nhìn không thấu con."
Tô Quát nắm chặt nước khoáng trong tay, ngữ khí mang theo chút say rượu, nói: "Sư phụ lại trách cứ con."
Thẩm Tinh Chi sửng sốt một chút, liền cười nói: "Không phải trách cứ con, là hy vọng trong lòng con nếu có cái gì, đều có thể nói với sư phụ."
"Vậy sư phụ với con, có thể nào có lời gì không?"
"Thầy đối với con luôn luôn là có cái gì nói cái đó nha," Thẩm Tinh Chi nói; "Hôm nay a, hai thầy trò chúng ta cứ nói ra hết, trong lòng con muốn hỏi, hôm nay đều hỏi đi. Chỉ một lần cơ hội này, con ngàn vạn phải quý trọng."
Ông nói liền nở nụ cười, Tô Quát trầm mặc một hồi, ngẩng đầu lên nói: "Năm trước khi thầy sinh bệnh, con cùng sư đệ đều đi thăm thầy, cậu ấy tặng cẩm chướng màu đỏ, thầy bày ở trong phòng ngủ, con tặng thầy vãn hương ngọc, là con tự mình trồng, không cách mấy ngày, lại bị thầy tặng đi, vì cái gì?"
Trong số ủy khuất anh ta chịu, này kỳ thật chỉ là một sự kiện rất nhỏ, anh ta vẫn ghi tạc trong lòng, hiện giờ cho anh ta cơ hội cái gì cũng có thể hỏi, anh ta muốn hỏi trước nhất, lại là việc bé nhỏ không đáng kể như vậy.
Thẩm Tinh Chi sửng sốt một chút, việc nhỏ rất nhỏ thế này, nếu không phải Tô Quát nhắc, chính ông đại khái đều chưa từng lưu ý, liền cười cười, nói: "Đó là một người bạn tới thăm thầy, thấy bồn vãn hương ngọc kia, rất thích, ông ấy biết thầy không quá thích, muốn cầm đi, thầy nghĩ ông ấy là người thích vãn hương ngọc, sẽ nuôi tốt hơn so với thầy, nên chuyển giao cho ông ấy...... Con nha, một lòng đều ở chuyện diễn, điểm này lại không biết làm việc bằng sư đệ con, thầy không thích hoa hương khí nồng đậm, con theo thầy mấy năm nay, cũng không biết."
Tô Quát cũng sửng sốt một chút: "......Vậy thầy cũng không nói với con."
"Một phen tâm ý của con, thầy cũng không dám nói không thích a, tóm lại đều là việc nhỏ, không muốn khiến con xấu hổ."
Lại nói tiếp vẫn là Tô Quát thận trọng, thế nhưng lưu ý đến ông tặng người khác.
Tô Quát sắc mặt liền đỏ, bởi vì mang theo tửu sắc, có vẻ hơi có chút quẫn bách: "Con...... Con chính là ngốc, đã rất nỗ lực nhìn mặt đoán ý, vẫn là làm không tốt."
Anh ta thật sự đã rất nỗ lực, thời điểm ăn cơm anh ta cũng sẽ giống Tiếu Dao chuyên chú quan tâm nhu cầu của trưởng bối lãnh đạo, trà lạnh hiểu được chủ động đi thêm nước, hiểu được thời điểm đi đường cùng trưởng bối phải đi ở phía bên có xe, vẫn luôn nhớ kỹ sinh nhật sư phụ, lễ tiết ngày nghỉ đều không quên chúc phúc, anh ta luôn là rất nỗ lực mà đi học đạo lý đối nhân xử thế, rất nỗ lực để càng tri kỷ, nhưng anh ta luôn là không thể tự nhiên, tinh tế giống Tiếu Dao vậy.
Thật giống như ở tư chất hát tuồng của mình, ngày sau càng nỗ lực, cũng vĩnh viễn đều không đuổi kịp ưu thế trời sinh của Tiếu Dao.
"Cho nên phương diện này thầy đối với con không có yêu cầu a," Thẩm Tinh Chi nói, "Thầy biết con đã rất nỗ lực."
Tô Quát nghe xong lời này, mũi bỗng nhiên đau xót, hốc mắt liền đỏ: "Con...... Sư phụ, con luôn cảm thấy mệt, con cảm giác mặc kệ làm cái gì, con đều đặc biệt đặc biệt nỗ lực, chính là con vẫn là không đuổi kịp người khác. Hát tuồng cũng giống vậy, con nỗ lực như vậy, đều còn không đuổi kịp thành quả không đến một năm của sư đệ. Tương lai khẳng định cũng không qua được cậu ấy, con tưởng tượng đến cái này, liền cảm thấy đặc biệt mệt. Con cảm thấy quá không công bằng a, con làm sao mà lại ngốc đến thế chứ?"
Anh ta nói liền ngẩng đầu lên, nước mắt liền chảy xuống.
Thẩm Tinh Chi trầm mặc một hồi, nói: "Con biết không, kỳ thật thời điểm thầy trẻ tuổi, tâm khí cũng rất cao, nghĩ mình không làm thì không làm, làm thì phải làm được tốt nhất, so với cha mình, so với ông mình đều phải tốt hơn, nhưng là sau lại càng ngày càng lực bất tòng tâm, rốt cuộc có một ngày đột nhiên ý thức được, đời này thầy dù tính nỗ lực đến chết, đại khái cũng đến không được trình độ kia của ông nội mình, bất quá là chiếm xuất thân Thẩm gia, có thể ở Lê Viên làm con của một người có tiến, liền đến đỉnh. Khi đó thầy cũng đặc biệt nhụt chí, giống y như con, vừa không cam lòng, vừa hận mình vô năng, chính là sau lại a, thầy từ từ suy nghĩ cẩn thận......"
Ông lôi kéo ghế dựa, xê dịch đến trước giường, kéo tay Tô Quát, nói: "Những lời này hiện giờ nói với con, khả năng có chút tàn nhẫn, nhưng sẽ có một ngày chính con cũng sẽ minh bạch, mỗi người đều có vị trí của mình, tựa như xã hội này, có người làm lãnh đạo, thì có người phải làm công nhân, có người cao cao tại thượng, có người thường thường dung dung, mỗi người đều muốn bò đến trên đỉnh kim tự tháp, vậy phía dưới không phải trống sao? Nói như vậy tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng nhận rõ chính mình, cũng buông tha chính mình, sống cũng liền không mệt mỏi đến vậy."
Tô Quát nghe xong, nước mắt chảy càng hung: "Nhưng mà sư phụ, con không muốn là người phía dưới, con muốn đến trên đỉnh kim tự tháp."
"Vậy nỗ lực leo lên trên, nhưng là cũng phải đối với chính mình tốt một chút, có thể leo lên trên là tốt nhất, leo không được, tận lực, cũng phải tiếp thu. Con cảm thấy mệt, không phải bởi vì chuyện con vẫn luôn nỗ lực hướng lên trên, mà là chưa leo đến độ cao con muốn, trong lòng không cam lòng, mới cảm thấy mệt. Con nên nhìn chằm chằm, không phải cái vị trí Càn đán tốt nhất kia, mà nên nhìn chằm chằm bản thân tốt nhất, trở thành Tô Quát tốt nhất có thể trở thành, sư phụ bảo đảm với con, con tương lai một ngày nào đó, sẽ cảm thấy mỹ mãn với bản thân như vậy."
Tô Quát đem đầu rũ vào đầu gối, khóc lên.
Đại khái vẫn là không cam lòng đi, người trẻ tuổi, luôn không thể dễ dàng tiếp thu chuyện chính mình vĩnh không thể trở thành bản thân lý tưởng này. Đây là quá trình tất nhiên để trưởng thành, cũng chỉ có thời gian mới có thể an ủi. Thẩm Tinh Chi cảm thấy Tô Quát chính là kéo đến quá căng, khóc một chút cũng rất tốt, phát tiết một chút, một ngày nào đó sẽ buông chấp niệm trong lòng.
Ông ở trong phòng Tô Quát ngây người rất lâu, vẫn luôn chờ đến Tô Quát khóc đủ rồi mới ra ngoài. Tô Quát khóc đủ đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng, ông đứng ở cửa nói với Tô Quát: "Còn có một việc, thầy vẫn luôn muốn nói với con," Thẩm Tinh Chi cười cười, nói, "Thử đi yêu đương đi, thầy thấy con mấy năm nay đều là một người, tháng năm tốt nhất, trừ bỏ hát tuồng, cũng nên hẹn hò, đây là chuyện mà thầy làm người từng trải, muốn nói với con nhất."
Tô Quát sinh mệnh chỉ có hát tuồng, mới có thể một chút suy sụp cũng không chịu đựng được, anh ta cần một chút tình yêu, chia sẻ sự chuyên chú quá mức với sự nghiệp của anh ta.
Tô Quát gật gật đầu, đại khái vẫn là ngượng ngùng, cái gì cũng không nói.
Kỳ thật nhìn thầy Tiếu Dao cùng Chu Hải Quyền, anh ta cũng không phải là không hâm mộ. Có lẽ anh ta thật sự hẳn là thả lỏng một chút, thử yêu đương nghiêm túc một lần.
- ----------------------------------------------------------------------