[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 148
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Liên quan đến chuyện đổi vai này, lãnh đạo đoàn kịch sớm đã có đồn đãi, Tô Quát nguyên lai còn không tin thật, thẳng đến một nhân viên công tác phía sau màn có quan hệ thực tốt với mình nói cho anh ta: "Sự tình còn chưa có định ra kết cục cuối cùng, bất quá theo tôi thấy, khả năng đem anh thay thế rất lớn. Anh nếu là không muốn, liền thừa dịp chưa quyết định chắc chắn ngẫm lại biện pháp."
Tô Quát còn có thể nghĩ biện pháp gì, liền trực tiếp tìm đạo diễn Điền Chương, Điền Chương nói: "Việc này tôi thật đúng là không định được, những kim chủ các ba ba kia định đoạt."
Ông là có chút bất mãn, lời nói cũng mang theo tức giận. Làm đạo diễn, phiền nhất sáng tác nghệ thuật của mình phải chịu gông cùm xiềng xích, chính là bất mãn thì bất mãn, cuối cùng vẫn là phải nghe ban tổ chức an bài, huống hồ 《 Mẫu Đan Đình 》 là tuồng kịch lớn nhất mấy năm gần đây của giới Côn khúc, đầu tư cao, quy mô lớn, phân lượng của ông ở trong đó, còn thấp hơn những đạo diễn trước kia. Ông vốn đang rất thích Tiếu Dao, bởi vì chuyển đổi vai, hoài nghi sau lưng Tiếu Dao có nhân mạch.
"Nhà cậu ấy không có người gì, muốn nói có hậu trường gì, cậu ấy gần đây mới vừa qua lại với bạn trai, rất có tiền." Tô Quát nói: "Bất quá việc này hẳn là không phải anh ta ở sau lưng làm, sư đệ này của tôi, người vẫn là rất thành thật."
Điền Chương hút thuốc, không nói chuyện.
Tô Quát trong lòng cũng nặng nề, đang trầm mặc, liền nhận được điện thoại của Thẩm Tinh Chi: "Thầy tới Minh Xuyên, hiện tại ở Vọng Giang Lâu Bạch Phong khu, con với sư đệ con nhanh qua đây đi, các con trong khoảng thời gian này vất vả, chúc mừng chúc mừng cho mấy đứa."
Tô Quát tim đập như trống, cúp điện thoại, nhìn Điền Chương một cái. Điền Chương hỏi: "Làm sao vậy?"
"Sư phụ tôi tới." Tô Quát nói.
"Phỏng chừng chính là vì việc này tới đi," Điền Chương bóp tắt thuốc trong tay, nói, "Tôi thấy mười có bảy tám là muốn đổi cậu, bằng không ông ấy cũng sẽ không quản đường xa chạy tới."
Tô Quát sắc mặt khó coi lợi hại, đứng dậy muốn đi, Điền Chương kêu lên: "Tô Quát."
Tô Quát xoay người lại, Điền Chương nói: "Mặc kệ đổi hay không, ở trong lòng tôi, cậu đều là Đỗ Lệ Nương tốt nhất."
Tô Quát cười cười, xoay người liền đi ra ngoài, chỉ để lại hương khí nhàn nhạt.
Anh ta người này rất thích hương.
Tô Quát không trực tiếp qua, mà là về khách sạn, thay quần áo chính mình thích nhất, tóc chải đến không chút cẩu thả, ở trước gương soi lại soi, nhìn nhìn chính mình trong gương, vẫn như cũ coi là mỹ mạo thanh xuân, chỉ là ánh mắt có chút tiều tụy, cậu liền lấy bút kẻ mắt ra, vuốt một chút, vẽ một đôi mắt có chút sắc bén cùng mị hoặc.
Mới vừa thu thập xong, liền nghe thấy được tiếng gõ cửa bên ngoài, anh ta đi qua mở cửa, thời điểm Tiếu Dao nhìn thấy anh ta có hơi sửng sốt, cậu cảm thấy sư huynh hôm nay...... Rất không giống nhau.
Bất quá cậu nhất thời không nhìn ra biến hóa trang điểm mắt, nói: "Sư huynh, anh nhận được điện thoại của sư phụ chưa, ông nói ông đến Minh Xuyên, muốn gặp chúng ta."
"Nhận được," Tô Quát nói, "Đi thôi."
Hai người song song ra khỏi khách sạn, đến giao lộ bắt xe. Thời tiết nóng, thành phố Minh Xuyên phồn hoa tựa cẩm, trong không khí đều là hoa thơm ngọt. Hai người đứng ở giao lộ, Tô Quát vừa nhìn dòng xe cộ vừa nói: "Chuyển đổi vai, cậu nghe nói chưa?"
Tiếu Dao sửng sốt một chút, nói: "Đổi vai?"
Cậu thật đúng là không nghe nói.
Cậu tới đoàn kịch muộn, tiếp xúc cơ bản đều là nhân viên tầng dưới chót, chuyện như đổi vai này, chủ yếu vẫn là truyền ở tầng quản lý, sự tình còn chưa định, Phó Thanh Phương ngày thường cùng cậu ở chung cũng không có nói với cậu, nhưng thật ra bọn họ đều nói, cậu diễn Xuân Hương luôn được khen ngợi, ban tổ chức đều cho cậu đánh giá rất tốt.
Nhiệm vụ diễn xuất của cậu lần này vẫn là tương đối đột nhiên, lâm thời nhận được mệnh lệnh, thế cho nên cậu cũng chưa kịp thông báo cho Chu Hải Quyền qua xem.
Tô Quát cười cười, nói: "Đợi lát nữa tới chỗ sư phụ rồi, thù cậu sẽ biết thôi."
Tô Quát là không tin Tiếu Dao hoàn toàn không hiểu rõ, cho nên nhìn thấy phản ứng này của Tiếu Dao, trong lòng ngược lại có chút không vui vẻ, liền không nói nữa. Hôm nay trang điểm mắt của anh ta họa sắc bén, Tiếu Dao chỉ cảm thấy anh ta không còn ôn nhu hòa khí như ngày xưa, nghĩ khẳng định là đã xảy ra chuyện.
Bọn họ tới Vọng Giang Lâu, Thẩm Tinh Chi đã đang ngồi đó, thấy hai người bọn họ, liền để cho bọn họ ngồi xuống.
"Các con diễn xuất tuy rằng thầy không xem, nhưng đều nghe nói, rất tốt. Đáng tiếc hai ngày trước thân thể thầy không tốt, nên không đến đây cổ động cho các con. Theo lý thuyết hai người các con lần đầu tiên cùng đài xướng Côn khúc, thầy nên ngồi dưới đài."
"Sư phụ, thân thể thầy tốt hơn chưa?" Tiếu Dao hỏi.
"Khá hơn nhiều." Thẩm Tinh Chi nói lại nhìn về phía Tô Quát: "Hôm nay có chút không giống với bình thường, trang điểm mắt?"
"Muốn thay đổi một chút phong cách," Tô Quát cười nói, "Cái gì cũng không thể gạt được sư phụ."
"Người trang điểm nhiều năm như vậy, chút này còn có thể nhìn không ra sao." Thẩm Tinh Chi nói, "Đều ngồi đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Minh Xuyên đều là quán ăn Quảng Đông, Thẩm Tinh Chi chọn mấy món, liền đưa cho Tô Quát bọn họ. Thời điểm Tô Quát gọi món ăn, Tiếu Dao dựa qua nói: "Em cũng đều không hiểu mấy món ngon gì, sư phụ và sư huynh hai người chọn đi, con cọ ăn là được."
"Cho nên anh nói em là người có phúc khí." Tô Quát cười nói, "Cái gì cũng không cần làm, ngồi là có thể ăn."
(Cũng hơi tội mà cái nết đánh bay cái lòng trắc ẩn của tui á)
Tô Quát lúc này đây không khách khí, chọn vài món, cuối cùng Thẩm Tinh Chi lại thêm một món canh, để cho bọn họ lên đồ ăn.
Đồ ăn nhẹ rất nhanh đã được đem lên, ăn một hồi, Thẩm Tinh Chi liền nói: "Nếu không, ba chúng ta uống một chung đi? Đều đừng uống nhiều, một người một chút."
Ông nói đã kêu người phục vụ lên: "Chỗ này của mấy người có phải có có mấy loại rượu nhẹ hay không, lên hai bình."
Người phục vụ liền lên hai bình tiểu Mao Đài 50 ml, Thẩm Tinh Chi rót một ly cho cả hai người họ, nói: "Một ly này, trước chúc mừng Tô Quát, diễn được liên tiếp nhiều tràng như vậy, từng buổi thành công, không dễ dàng, cũng vất vả con. Nào, uống một ly."
Tô Quát đỏ hốc mắt, không nói chuyện, chỉ cười uống hết ly rượu kia. Tiếu Dao còn chưa biết chuyện, nhưng thật ra hưng phấn vô cùng, nói: "Lần này sư huynh diễn chính là tốt nhất trong mấy lần em xem, em ở trên đài xem, cùng dưới đài cảm giác lại không giống nhau, đều cảm thấy chính mình hoa mắt say mê."
"Ở trên đài cùng dưới đài so tự nhiên là không giống nhau. Bất quá con chỉ lo khen sư huynh con, sao lại biết chính mình diễn không tốt đây, con diễn cũng rất tốt, bọn họ đều khen con, thầy đều nghe thấy đó." Thẩm Tinh Chi nói, "Ly thứ hai này, chúc mừng Tiếu Dao, xem như lần đầu tiên chân chính lên đài hát tuồng, đây là bắt đầu, còn là bắt đầu tốt, nào, uống một ly."
Tiếu Dao bưng chén rượu, nói: "Cảm ơn sư phụ, cũng cảm ơn sư huynh."
Hai ly rượu xuống bụng, đồ ăn nóng cũng bắt đầu lên. Thẩm Tinh Chi lần này phá lệ chiếu cố cảm thụ của Tô Quát, thường dặn dò anh ta ăn nhiều, lại nói anh ta gầy, nên nghỉ ngơi đàng hoàn một chút.
Tô Quát liền nói: "Không phải lập tức là có thể nghỉ ngơi sao? Sư phụ, con nghe nói lãnh đạo phía trên tính toán để sư đệ thử Đỗ Lệ Nương xem?"
Tiếu Dao vốn đang gắp đồ ăn, vừa nghe lời này sợ tới mức thịt đều rớt, nhanh chóng nhìn về phía Thẩm Tinh Chi, lại nhìn nhìn Tô Quát.
Thẩm Tinh Chi cười cười, nhưng thật ra bình tĩnh bình yên, nói: "Con đã nghe nói rồi? Bọn họ là có ý tứ này, đại khái cũng là muốn mấy người mới của đoàn kịch chúng ta lên nhiều hơn."
Tô Quát liền cười nhìn về phía Tiếu Dao, đôi mắt ở phía dưới ánh đèn rạng rỡ sinh quang, rất đẹp: "Sư đệ, chúc mừng cậu nha, nhanh như vậy đã gánh chính. Nhớ năm đó tôi chính là đi theo sư rèn luyện thật vai phụ nhiều năm mới gánh chính."
Tiếu Dao nói: "Con hát Đỗ Lệ Nương?"
Trình độ của cậu còn chưa đủ đi?
Thẩm Tinh Chi cười hỏi: "Như thế nào, không dám?"
"Không phải không dám, chỉ là......" Đây là thật sao, để cậu thay thế Tô Quát? Cậu rốt cuộc minh bạch được trước đó Tô Quát nói "Đổi vai" là có ý tứ gì.
Từ "Đổi vai" này quá có tính công kích, cậu thân là sư đệ, muốn đổi vai của sư huynh, này cũng quá xấu hổ đi, đây là chủ ý của ai?
Cậu liền nhìn về phía Thẩm Tinh Chi, Thẩm Tinh Chi nói: "Người phía trên ra quyết sách khẳng định đều là trải qua suy xét thị trường, đại khái là muốn thông qua đổi vai để marketing một phen xào xào nhiệt độ đi? Diễn xuất lưu động chính là thể thức như vậy, hậu kỳ dễ dàng yếu đi, sư huynh con có thể kiên trì đến bây giờ, đã thật không dễ dàng. Hơn nữa loại diễn xuất lưu động này, đổi vai cũng là thái độ bình thường, con sẽ không luôn cho rằng, về sau 《 Mẫu Đan Đình 》 hàng năm xướng, trở thành hạng mục diễn xuất cố định, sư huynh con cũng không đi về phía trước, chỉ thủ bộ diễn này sao?"
Ông vừa nói như vậy, Tiếu Dao liền dễ dàng tiếp thu hơn nhiều, nếu nói đổi cậu đi xướng, sư huynh cậu có thời gian để làm thêm việc khác, cũng không đến mức xấu hổ đến vậy. Cậu liền nhìn về phía Tô Quát, Tô Quát lại không nhìn cậu, chỉ lấy một chiếc đũa, chậm rì rì mà khuấy ly nước trà trước mặt.
Thẩm Tinh Chi liền hỏi: "Tô Quát, con thấy thế nào?"
Tô Quát liền cười, nói: "Con là một người hát tuồng, phía trên an bài như thế nào con làm theo như thế đó. Nghe theo an bài."
Thẩm Tinh Chi liền khụ một tiếng, nói: "Bọn họ tới hỏi ý của thầy, thầy là nghĩ thế này, con hát nhiều tràng như vậy, cũng thật sự vất vả, nên nghỉ ngơi một chút. Lần này là ban tổ chức yêu cầu, muốn đổi Tiếu Dao đi lên thử xem, con cũng biết, nếu bọn họ không đồng ý, mặc dù thầy đề cử sư đệ con đi lên, gương mặt này của thầy cũng không đủ phân lượng. Mặt khác, cái này đối với sư đệ con mà nói, là cơ hội tốt bánh có nhân rơi từ bầu trời, người mới có thể có loại cơ hội này rất khó, bỏ lỡ, về sau cho dù thầy có tâm tìm cơ hội thế này cho nó, cũng không dễ dàng."
Tô Quát nói: "Sư phụ không cần nói nữa, con đều hiểu rõ."
Anh ta là thật sự hiểu rõ. Kỳ thật đối với anh ta mà nói, bị thay thế cũng không phải chuyện khó có thể tiếp thu đến vậy. Chính như sư phụ anh ta nói vậy, ai có thể thủ một nhân vật qua cả đời đâu. Phàm là diễn viên nổi danh, nhân vật đều là đổi lấy đổi đi, năm nay không đổi, sang năm cũng sẽ đổi. Từ toàn bộ ích lợi của thầy trò bọn họ mà nói, để Tiếu Dao tiếp nhận, là ích lợi lớn hơn so với anh ta tiếp tục hát.
Vậy anh ta vì cái gì còn sẽ không thoải mái như vậy đây, giống như rất ủy khuất, giống như không thể thấy sư đệ mình tốt đẹp.
Đại khái chính là ủy khuất đi, Tiếu Dao so với anh ta, mệnh tốt thế này, thành tựu anh ta nỗ lực mấy năm, Tiếu Dao dễ như trở bàn tay liền đạt tới. Cũng có lẽ thật sự không thể nhìn sư đệ mình tốt đi, ít nhất không thể tốt hơn so với mình, bằng không đại sư huynh như anh ta, về sau đặt chân ở đâu.
Đồng môn sư huynh đệ, đã là đồng môn, cũng là đối thủ, trên đỉnh tháp nếu chỉ có thể đứng một người, anh ta vẫn là hy vọng là mình. Anh ta trừ bỏ diễn cái gì cũng không có, mà sư đệ mình, có được nhiều như vậy.
"Con có thể nghĩ như vậy là tốt nhất." Thẩm Tinh Chi nói, "Cũng may cũng không phải người ngoài, là sư đệ của chính con."
Tô Quát liền cười cười, "Ân" một tiếng.
Thẩm Tinh Chi lại nhìn về phía Tiếu Dao, cười nói: "Thế nào? Dám tiếp không?"
Tiếu Dao vừa kinh ngạc, vừa hưng phấn, hát tuồng, ai không muốn hướng lên trên đâu, huống chi cậu sở dĩ lựa chọn hát tuồng, chính là vì muốn nổi danh, xứng đôi Chu Hải Quyền. Đây là mục đích cậu hát tuồng.
Cậu liền gật gật đầu: "Con cũng nghe theo an bài của sư phụ và đoàn kịch."
"Vậy là tốt rồi, sư huynh con xướng nhiều tràng như vậy, có kinh nghiệm, con có khó khăn gì, thì thỉnh giáo nó nhiều hơn. Mạnh Xuyên tuồng kế tiếp, vẫn là sư huynh xướng, ở trong lúc này con phải chuẩn bị cho tốt, chờ tới thời điểm tuần Giang Châu, con nhận công việc của sư huynh. Nào nào nào, ba người chúng ta lại uống một ly, vì hai đứa con. Sư phụ hy vọng cả hai đứa đều tốt, tương lai trở nên nổi bật, thầy cũng dính được chút quang của các con."
Tiếu Dao rất cung kính mà giơ ly bằng hai tay, đặt ổ thấp nhất, Thẩm Tinh Chi chỉ ý nói một chút, cũng không có chạm ly với cậu, cậu chỉ cùng Tô Quát chạm vào một chút, uống hết, rượu vào bụng, toàn thân đều nhiệt.
Cơm nước xong về sau, bọn họ cùng Thẩm Tinh Chi cùng nhau trở về khách sạn, Tiếu Dao trở lại phòng mình, liền gấp không chờ nổi mà đem tin tức tốt này nói cho Chu Hải Quyền.
Chu Hải Quyền cũng vui vẻ thay cậu, nói: "Chúc mừng em, đến lúc đó anh nhất định mua thêm mấy tấm vé, đi cổ động cho em."
"Chính anh có thể tới là tốt rồi...... Anh không tới cũng được, em sợ anh đến rồi, em sẽ khẩn trương."
"Anh đây lén đi, được không?"
"Vậy anh không cần nói với em a."
Chu Hải Quyền liền cười, nói: "Đi anh khẳng định đi, vợ anh lần đầu tiên gánh chính, anh không đi, làm sao ổn được?"
Một cậu "vợ anh"* này tới đặc biệt đột nhiên, Tiếu Dao không cảm thấy ngọt ngào, chỉ cảm thấy rất xấu hổ, lập tức cả mặt đỏ bừng nói: "Ai là vợ của anh!"
*Ảnh nói là "tức phụ" á, tui thấy bản gốc nghe soft hơn.
"Bạn trai, bạn trai." Chu Hải Quyền cười cười, nói: "Bạn trai, cố lên, anh là thật sự vui cho em, anh biết em chính là có thể."
Đại khái người mình yêu mỗi ngày nói mình có thể được, chính mình dần dần cũng cảm thấy chính mình có thể được.
Tiếu Dao rất hưng phấn, "mua" vài tiếng đối với màn ảnh.
Trong một gian phòng khác ở cách đó không xa, Tô Quát ghé vào trên ban công hóng gió. Tóc của anh ta để rất dài, gió thổi qua hỗn độn bất kham, cơ hồ che khuất nửa khuôn mặt anh ta. Đại khái vì uống rượu, trong lòng anh ta rất phiền muộn, che mắt lại, bỗng nhiên nghẹn ngào. Chính là nghẹn ngào như vậy mười mấy giây, chảy vài vệt nước mắt, bỗng nhiên lại không có cảm giác, chỉ còn lại có nước mắt bị gió thổi qua, lạnh căm căm.
Chính anh ta cũng cảm thấy có chút không thể hiểu được, không biết là vì cái gì, đại khái mấy năm nay vẫn luôn rất áp lực, hiện giờ quá mệt mỏi, có chút kham không nổi. Chỉ là đường tương lai khả năng càng khó đi, càng mệt, cho nên phải tưởng tượng, liền cảm thấy nhân sinh vô vọng.
Chính là dáng vẻ này, luôn là dáng vẻ này, vừa khó vừa mệt cũng phải tiếp tục đi về phía trước. Anh ta không được thông minh như người khác, may mắn cũng so không được người khác, cho nên phải càng nỗ lực mới được.
- -----------------------------------
ĐOẠN SAU TRÀ XANH KHÔNG THỂ XANH HƠN Á MẤY BỒ, BÌNH TĨNH NHÉ.