[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 146
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếu Dao ở trong phòng tắm cọ xát cả buổi mới ra, đi đến trước giường vừa nhìn, Chu Hải Quyền thế nhưng đã ngủ rồi.
Cậu có hơi sửng sốt, trong lòng liền có chút mất mát, còn có chút hối hận, chính mình không nên ở trong phòng tắm kỳ cọ lâu như vậy.
Cậu liền tay chân nhẹ nhàng mà lên giường, lặng lẽ kéo chăn ra, đang muốn nằm vào, Chu Hải Quyền bỗng nhiên xoay người một cái, liền đem cậu đè ở dưới thân.
Tiếu Dao sợ tới mức kêu một tiếng: "Anh không ngủ a."
"Ước gì anh ngủ đúng không?" Chu Hải Quyền đè ở trên người cậu, chống lên trán cậu, nói: "Càng không tha cho em."
Anh nói xong liền hôn lên bờ môi của cậu, vừa hôn vừa nói: "Thật gấp chết anh."
Tiếu Dao liền vui vẻ, cậu chỉ thích xem bộ dáng sắc tình thế này của Chu Hải Quyền, vừa hưng phấn, vừa cảm thấy buồn cười, Chu Hải Quyền hôn không lâu lắm sẽ liền không chỉ là hôn nữa, bắt đầu sờ loạn, Tiếu Dao sợ hãi kêu một tiếng, thân thể đột nhiên run lên, Chu Hải Quyền liền càng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Một đêm này hai người cuối cùng tiến một bước.
Tuy rằng không có làm đến cuối cùng, nhưng nửa người trên cuối cùng đã hoàn toàn phá được, sáng sớm ngày hôm sau Tiếu Dao tỉnh lại ở trong lòng ngực Chu Hải Quyền, mới vừa mở to mắt, liền cảm giác trên eo có cánh tay ôm, sau lưng đó là một thân hình ấm áp, bởi vì trước kia chưa từng trải qua, cho nên cậu đặc biệt không quen, muốn kéo cánh tay Chu Hải Quyền ra, liền nghe sau tai có người nói: "Tỉnh?"
Tiếu Dao liền đặc biệt ngượng ngùng, trời đã sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, tiếng nói của anh còn có chút khàn khàn, hỏi: "Mấy giờ?"
"7 giờ không đến."
"Em phải dậy rồi." Cậu nói liền động một chút, "Anh buông em ra trước."
Chu Hải Quyền nói: "Lại ôm một hồi."
Tiếu Dao cũng không dám lộn xộn, sợ lau súng cướp cò. Chu Hải Quyền ôm một hồi, dán lỗ tai cậu hỏi: "Thoải mái không?"
Anh vừa nói nhiệt khí liền phun đến bên lỗ tai cậu, Tiếu Dao hơi rụt đầu, muốn né tránh, Chu Hải Quyền nói: "Về sau mỗi ngày ôm em như vậy được không?"
Ngữ khí phi thường ôn nhu lấy lòng, cứ như chó con.
"Em thật sự phải dậy rồi," Tiếu Dao nói, "Sáng sớm em phải dậy luyện giọng nói, hiện tại đã có chút muộn rồi."
Chu Hải Quyền lúc này mới buông lỏng cậu ra, Tiếu Dao rốt cuộc được tự do, liền bọc chăn, duỗi tay lấy áo ngủ mình cởi ra ngày hôm qua, ngày hôm qua thời điểm bị Chu Hải Quyền cởi ra ném tương đối gấp, trực tiếp ném tới trên sàn nhà, cậu vươn một con cánh tay tới, đến gần được chút, không đủ đến đó.
Cậu liền ngồi dậy, Chu Hải Quyền liền nhìn thấy dấu hôn trên lưng cậu, từng khối từng khối, thể chất của Tiếu Dao thật là chưa trải qua lăn lộn, lúc anh hôn thì rất sướng, hiện giờ thấy được lại đau lòng hối hận, liền duỗi tay sờ soạng một chút, Tiếu Dao lập tức run lên một cái, nói: "Anh đừng sờ loạn, toàn thân em đau."
"Đau thật hay giả?"
Tiếu Dao liền đỏ mặt, kỳ thật sau lưng không đau, đau chính là ngực, ngày hôm qua bị chơi hỏng rồi, chăn vừa cọ liền đau. Cậu nhanh tay vớt lấy áo ngủ, tránh ở trong ổ chăn mặc quần áo, nhưng Chu Hải Quyền cùng cậu là một cái ổ chăn, thời điểm mặc quần áo khó tránh khỏi sẽ đụng tới Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền nói: "Sáng sớm tinh mơ đã bị em vặn ra một thân lửa."
Tiếu Dao không để ý tới anh, tự mình mặc áo ngủ vào nhanh như bay, chạy nhanh xuống giường, chạy đến toilet, nghe thấy Chu Hải Quyền ở sau lưng cười, bộ dáng thập phần thỏa mãn thích ý.
Chu Hải Quyền là thật thỏa mãn, không tự mình trải qua, cũng không biết cái gọi là tai ấp vai kề tình nồng ý mật, là một chuyện sung sướng đến vậy, thể xác và tinh thần đều sung sướng, nằm yên trên giường không muốn dậy.
Anh hiện tại cũng không tiện lắm, lửa lớn.
Tiếu Dao nghẹn hỏng rồi, vào trong tolet rồi tranh thủ xả một chút, tiểu xong rồi liền đi tắm rửa, vừa mở nước ấm, có vài chỗ liền có chút rát đến hoảng. Về một ít đam mê của Chu Hải Quyền cậu thật sự không hiểu, cậu lại không phải phụ nữ, trước ngực không có mấy cân thịt, rốt cuộc có cái gì tốt, Chu Hải Quyền liền "Thích không còn gì để nói" như vậy.
Bất quá lần này Chu Hải Quyền tốt xấu là chú ý, không trồng dâu tây ở trên cổ cậu, Tiếu Dao tắm rồi ra tới, nói: "Anh không có việc gì thì ngủ thêm đi, đợi lát nữa em trở về, mang bữa sáng cho anh."
Chu Hải Quyền không lên, chỉ nằm ở trên giường nói: "Em lại đây."
Tiếu Dao liền đến gần, cười khom lưng hôn nhẹ Chu Hải Quyền, lúc này mới ra cửa.
Đại khái là tâm tình tốt, ra cửa chính là cảnh xuân đầy mặt. Khi tới đoàn hí kịch, Tô Quát bọn họ sớm đã đang luyện, đây là thói quen trong nghề này cơ bản mỗi người đều có, mặc kệ đi đến nơi nào, mặc kệ trình độ đến tầng nào, công phu nên luyện đều phải luyện, mỗi ngày đều không thể dừng.
Tô Quát đã mồ hôi đầy đầu, cười nói: "Sao lại không ngủ thêm chút."
Tiếu Dao ngượng ngùng mà cười cười, không nói chuyện, ở bên cạnh anh ta bắt đầu làm nóng người. Tô Quát nghĩ đêm qua cậu cùng Chu Hải Quyền ngủ cùng nhau, buổi tối khẳng định là phải phát sinh chút gì đó, ôm tâm thái như vậy nhìn Tiếu Dao, liền cảm thấy trên người Tiếu Dao tất cả đều là xuân sắc xuân vị, nhưng thật ra khiến anh ta trong lòng kì quái, nhịn không được có một ít hình ảnh không phù hợp với trẻ em nổi lên trong óc, trong lòng ê ẩm có chút buồn bã.
Chính anh ta tới tuổi này rồi còn chưa có yêu đương đàng hoàn một lần, lại thấy người trẻ tuổi hơn mình có được một cọc nhân duyên mỗi người đều cực kỳ hâm mộ, tâm tình liền tương đối phức tạp, ngược lại cũng không thể nói là đố kỵ, đại khái là ba phần hâm mộ, ba phần không cam lòng, còn có ba phần mất mát, một phần cuối cùng, là hối hận.
Có lẽ anh ta cũng nên trong những năm tháng phong hoa tốt nhất, yêu đương một lần không uổng một đời.
Phó Thanh Phương hôm nay cũng dậy trễ hơn chút, sắp 8 giờ mới dậy, chuẩn bị đi xuống ăn sáng, kết quả mới ra khỏi cửa phòng, liền thấy cách đó không xa, Chu Hải Quyền từ trong phòng Tiếu Dao ra tới.
Bà hơi sửng sốt, nhìn Chu Hải Quyền vào thang máy, ngượng ngùng đi chung với anh, liền đứng tại chỗ một hồi, sau đó đi đến trước cửa phòng Tiếu Dao gõ gõ cửa, kết quả nửa ngày cũng không ai đáp.
Phó Thanh Phương liền cảm thấy việc này cổ quái, thời điểm đi xuống ăn sáng nhịn không được hỏi Tô Lâm: "Con hiện tại còn liên hệ với Chu Hải Vinh không?"
"Sớm cắt đứt rồi. Sao lại đột nhiên hỏi đến anh ấy?"
"Không có gì, chính là đột nhiên gặp anh cả nó, liền nhớ tới nó, hỏi một câu."
Tô Lâm cho rằng bà lại đang lo lắng chuyện mình với Chu Hải Vinh sẽ hợp lại, liền nói: "Dì nhỏ, dì yên tâm, hai chúng con không có khả năng hợp lại."
Phó Thanh Phương nói: "Đã biết, con bên chỗ sư phụ con học thế nào?"
"Đang luyện giọng nói ạ." Tô Lâm nói.
Phó Thanh Phương lại dặn dò vài câu, liền cúp điện thoại. Ăn sáng xong thì bà đến đoàn hí kịch, Tiếu Dao cùng Tô Quát bọn họ đã luyện xong rồi, đang đi ra. Bởi vì người nhiều, bà cũng không hỏi Tiếu Dao, chỉ cùng bọn họ chào hỏi.
Bà bắt đầu có loại dự cảm không tốt, hơn nữa tưởng rất là hoang đường, nghĩ có thể là Tiếu Dao cùng Chu Hải Vinh yêu đương, lại thông đồng với anh chồng của mình hay không, thừa dịp đi công tác, hai người ở khách sạn làm tới rồi.
Bà năm đó vì tình yêu làm tiểu tam, lúc trước thật là cảm thấy tình yêu lớn hơn trời, vì thế rời khỏi Lê Viên cũng cảm thấy rất đáng giá, chỉ là từ lão Chu tiên sinh qua đời về sau, tuổi dần dần lớn, mới bừng tỉnh phát hiện chính mình trừ bỏ cái gọi là tình yêu này, mặt khác cái gì cũng không có được, hiện giờ lại nhập Lê Viên, như cũ có người đào ra chuyện bà năm đó làm tiểu tam. Hiện giờ không thể so với trước, lúc trước nữ diễn viên nữ minh tinh làm tiểu tam nhiều, người mắng hữu hạn, mấy năm nay theo phổ cập internet, làm tiểu tam cơ hồ là điểm đen sẽ chặt đứt kiếp sống diễn nghệ. Bà mặc dù ngoài miệng không nói, trong lòng cũng đã có chút hối hận. Phàm là vòng danh lợi, thanh danh liền phá lệ quan trọng, bà không muốn Tiếu Dao đi đường xưa lúc trước của bà.
Tiếu Dao thiên tư tốt, nếu nghiêm túc đi con đường này, tiền đồ tương lai có lẽ không thể hạn lượng, nếu có cái điểm đen này, tuôn ra chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tiền đồ nghệ thuật của cậu. Chỉ là chính bản thân bà đã có khuyết tật đạo đức, cũng không có tư cách đi nói Tiếu Dao cái này, nếu bà phỏng đoán chính là thật sự, chỉ sợ phải nói một tiếng với Thẩm Tinh Chi mới được.
Nghĩ vậy, Phó Thanh Phương liền để trong lòng.
Tiếu Dao luyện xong trên người đã ướt đẫm, mồ hôi chảy nhiều, trên người liền có chút rát đến hoảng, cậu chịu đựng đau về khách sạn, dự định giáo huấn Chu Hải Quyền một chút, để anh về sau thu liễm một chút. Lúc cậu đi đến trước tiệm bánh bao, liền gọi điện thoại Chu Hải Quyền, hỏi: "Anh muốn ăn chay bánh bao hay là bánh bao thịt?"
"Em đừng mua, anh đã mua về rồi." Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao sửng sốt một chút, liền về khách sạn, thấy Chu Hải Quyền đã đang ăn, ngậm bánh bao mở cửa cho cậu.
Tiếu Dao nói: "Sao anh đã dậy rồi?"
"Nằm không được." Anh cũng là người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, quen dậy sớm, "Em tắm rửa đi, đợi lát nữa cảm lạnh."
Tiếu Dao vừa đi vào phòng tắm vừa nói: "Lúc anh mua cũng không hỏi em khi nào trở về, không sợ lạnh?"
"Em không phải nói khoảng 8 giờ trở về sao."
Tiếu Dao ở trong phòng tắm cởi quần áo, nói: "Em vừa ra mồ hôi, trên người liền rát đến hoảng." Cậu nói rồi soi gương, phát hiện trên mông mình đỏ một khối tím một khối, "Đều là anh ngược đãi."
Chu Hải Quyền liền có chút hổ thẹn, nói: "Về sau có kinh nghiệm là tốt rồi."
Không có biện pháp, anh cũng là lần đầu tiên tình cảm mãnh liệt như vậy, đàn ông thật là động vật nửa người dưới tự vận hành, cảm giác vừa lên tới, lý trí gì cũng mất hết, xuống tay liền đặc biệt nặng, hận không thể đem Tiếu Dao gặm ăn, xoa nắn xoa nắn nhét vào trong thân thể, ngẫu nhiên kích thích lên, sẽ có chút dục vọng tàn sát bừa bãi, xuống tay liền không biết nặng nhẹ. Về sau làm quen kích thích như vậy, có kinh nghiệm, xuống tay khẳng định không nặng vậy nữa.
Tiếu Dao vốn dĩ muốn mượn cơ hội dạy dỗ Chu Hải Quyền, nghe anh nói "Về sau có kinh nghiệm là tốt rồi", tức khắc nói không ra lời, nửa ngày mới nói, "Đều sưng lên."
Chu Hải Quyền tự nhiên cũng biết cậu nói chính là nơi nào. Nếu nói những dấu vết đó trên người Tiếu Dao không phải anh cố ý, cũng không thể nghĩ ra, chính là nơi đó, thời điểm hưởng dụng trong đầu anh đã nghĩ, được rồi, nên dừng lại, còn không dừng lại chỉ sợ cũng sắp hỏng rồi.
Chính là đầu óc nghĩ như vậy, thân thể lại luyến tiếc từ bỏ. Bởi vì nơi mà Tiếu Dao phản ứng lớn nhất, tự nhiên cũng là chỗ mà anh cảm thấy hứng thú nhất, còn có cái gì càng kích thích hơn so với nhìn dáng vẻ người mình yêu ý loạn tình mê. Anh chỉ có thể ngược lại thương, thương lại ngược, lặp đi lặp lại như thế.
- -------------------------------------------------------
ĐÚNG LÀ THANH THỦY, ĐÓNG CỬA KÉO MÀN TẮT ĐÈN
GIẬNNNNNNNNNN