Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 94: Ma tính quay lại 1




“Giáo chủ !” Hà Lẫm vừa nhìn thấy tôi, vội vã kêu lên, “Giáo chủ ! Người đi đâu vậy ?”

Tôi phất tay, không nhìn Hà Lẫm.

“Ta mệt rồi, đừng làm phiền ta” Tôi nhàn nhạt nói. Hà Lẫm nhìn tôi một cách kì lạ.

“Giáo chủ…Mắt của người…hình như có chút đen…” Lão cẩn thận nói.

“Thật không ?” Tôi kiệt sức cười, bước vào phòng của mình.

Tôi ngủ rất nhanh, giống như muốn ngủ mãi, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh dậy. Trong bóng đêm, không có máu, không có ánh sáng của kiếm, không có tiếng kêu thảm thiết, không có sợ hãi.

Lần này tôi ngủ rất an giấc. Chỉ là mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ, mái tóc đen lặng lẽ tung bay trước mặt tôi, nhìn không rõ gương mặt hắn, cũng không nhìn rõ biểu hiện của hắn. Chỉ là cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, cũng là ban ngày như khi đi ngủ.

Tôi thay một bộ đồ khác, thay bộ bạch y đã nhuốm đầy máu xuống. Đẩy cửa bước ra ngoài.

“Giáo chủ tốt” Rất nhiều người nhìn thấy tôi, cung kính gọi tôi.

“Hà Trưởng lão đâu ?” Tôi hỏi.

“Hà Trưởng lão ở phòng khách” Có nha hoàn nói với tôi.

Tôi đi vào phòng khách, Hà Lẫm và hai vị hộ pháp đang ngồi vào vị trí thảo luận một vài vấn đề. Nhìn thấy tôi, Hà Lẫm đứng dậy.

“Giáo chủ, bọn thuộc hạ vừa nghe được một tin tức…” Hộ pháp vui mừng nói.

“Chuyện gì ?” Tôi hỏi.

“Chính là Huyền Minh Giáo đó ! Nghe nói sáng sớm hôm nay Minh Giáo chủ đã giải tán rồi ! Sau này, không có ai có thể đối đầu với Giáo chủ chúng ta !”

“Giáo chủ vốn dĩ là thiên hạ vô địch !” Hà Lẫm trừng mắt nhìn hộ pháp.

“Giải tán sao ?” Giọng nói tôi trở nên kiệt sức, “Thực sự đã giải tán sao ?” Sau khi nhìn thấy vẻ khẳng định của Hà Lẫm, tôi mới cười lớn.

“Giáo chủ…” Bọn họ hoang mang nhìn tôi.

Tôi thu lại nụ cười, ác độc nhìn bọn họ : “Nếu có dấu vết khôi phục, thì làm giống như từng làm với Hoài An Môn, giết sạch cho ta !”

“Dạ, Giáo chủ…” Bọn họ dường như đều bị sự thay đổi của tôi dọa. Mỗi người đều cẩn thận.

“Các ngươi đang nói gì thì tiếp tục đi” Tôi cười nói, rời khỏi phòng khách.

Thiên hạ đúng là chỉ có một mình tôi, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy trống rỗng như vậy ?

Tôi đột nhiên muốn đến một nơi.

Khúc trang.

Tôi băng qua rừng cây, nắm chặt Tương Thiên kiếm. Tôi nhìn thấy Khúc trang ở giữa núi, nhưng tôi không dừng lại. Nơi tôi muốn đi là đỉnh núi, bởi vì ở đó là phần mộ của nghĩa mẫu.

Từ xa nhìn vào, có thể nhìn thấy một công trình rất trang nghiêm trên đỉnh núi. Tôi đẩy cánh cửa đang đóng chặt, đập vào mắt là phần mộ cao quý hoa lệ. Bia mộ làm bằng đá chuyển từ Giang Nam tới, trên đó khắc những chữ vừa tỉ mỉ vừa to lớn “Khúc trang Tống Diệc Nhu Phu nhân chi mộ”, lạc khoản đề “Nữ nhi Mộ Thiên Vẫn”.

Xung quanh mộ quét tước rất sạch sẽ. Nó ở bên trong, sẽ không bị phơi nắng, sẽ không bị mưa ướt.

Tôi dựa vào tường, không nói gì cả, chỉ an tĩnh nhắm mắt lại.

Tâm trạng này…Tôi có thể nhớ đến vẻ bi thương của Tô Cách khi đứng trước phần mộ của tôi.

Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên bức ảnh khảm trên bia mộ kia. Là tôi năm mười sáu tuổi. Nụ cười mười sáu tuổi ngây thơ. Khiến tôi nóng mắt lên.

Tôi hiện tại, qua một tháng nữa là mười bảy. Tôi hiện nay làm cái gì ? Giết người vô số, dấy lên tinh phong huyết vũ trong võ lâm, khiến ai nghe thấy cũng biến sắc.

Có thể tìm lại được vẻ ngây thơ của năm đó không ?

Lúc này, trong đầu tôi đột ngột mạnh mẽ đau ! Tôi nắm chặt tay thành quyền, chỉ có thể nghe thấy tiếng nghiến răng, còn có tiếng tim đập loạn.

Giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy nộ khí xung thiên ! Không nói được nguyên nhân, thậm chí nộ khí này muốn tôi tự mình hủy diệt bản thân, hủy diệt những tất cả mọi người ! Màu máu lan rộng trong mắt tôi, đau đớn càng gia tăng, tôi vung Tương Thiên kiếm chống đỡ thân thể run rẩy của mình, tôi cũng có thể cảm thấy bởi vì sự run rẩy trong đau đớn của bản thân , thân kiếm cũng bắt đầu run rẩy.

Tôi điên cuồng muốn nhìn thấy máu, muốn nhìn thấy bức tranh máu bắn lên bạch y của tôi đẹp như thế nào, nhất định là rất đẹp.

Tôi cười lạnh ra tiếng, lại bởi vì đau đớn mà điên cuồng hét lên !