Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 87: Huyền minh giáo 2




Thời gian một tháng chớp mắt trôi qua.

Sự lớn mạnh của Huyền Minh Giáo nhanh hơn tôi nghĩ. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, thì dần trở nên lớn mạnh, kéo về một phần năm những môn phái đã quy thuận dưới trướng Ma giáo.

Võ lâm đều đợi lần này, đối đầu lần này trước nay chưa có !

Ma đầu Minh Sát dấy lên tinh phong huyết vũ xảy ra đại chiến Giang Hoài mười năm trước.

Giáo chủ Ma giáo “Bạch y Tu La” Mộ Thiên Vẫn hiện đang giết người vô số tạo nên hào kiếp của võ lâm.

Tà ác như nhau, võ công cao cường như nhau. Cũng từng hoặc hiện tại đều thành quỷ như nhau. Cùng có đôi mắt màu đỏ máu như nhau.

Vậy sẽ có kết cục gì ?

Tôi đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, tay nắm chặt thành quyền.

Tôi lòng đầy hận ý quét mắt nhìn một lượt những người có uy vọng trong Ma giáo đang quỳ bên dưới. Bọn họ run lẩy bẩy, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn tôi.

“Hà Lẫm !” Tôi cả giận nói, “Ngươi lại đây !”

“Giáo chủ…Thuộc hạ cũng không biết…những bang phái đó nói…nói…” Hắn vẫn không dám nói tiếp.

“Nói ! Nếu không, ta giết ngươi trước !”

“Bọn họ nói Giáo chủ quá tàn nhẫn ! Không giống như Minh Sát…” Hà Lẫm cuối cùng đánh liều nói.

“Thật sao ?” Tôi cười lớn mấy tiếng, tiếng cười ngoan độc nham hiểm, khiến người ta lạnh đến thấu xương, “Vậy được !” Tôi độc ác trừng mắt nhìn đám người bên dưới, “Để ta cho bọn chúng thấy cái gì gọi là tàn nhẫn !”

“Có mấy kẻ phản bội ?” Tôi lạnh lùng hỏi.

“Có…chỉ có chín người…” Có người nhỏ giọng đáp.

“Kiếm đã mang tới chưa ? Ngươi nói hôm nay rèn xong” Tôi nhìn đến Hà Lẫm.

Hà Lẫm gật đầu, vội vã đem một cái hộp là bằng gỗ hồng đậy nắp dâng lên trước mắt tôi. Tôi mở hộp, phát hiện trong đó có một thanh kiếm được quấn bằng tơ lụa màu vàng.

“Bởi vì…Giáo chủ lúc trước đều dùng ngân kiếm, cho nên lần này thuộc hạ phân phó tốt nhất là rèn được ngân kiếm…Giáo chủ yên tâm, thanh kiếm này rất cứng cáp…”

Thân kiếm có màu bạc trắng, có điều, nhìn vào, không hoa quý như Huyền Minh kiếm. Không có khảm nhiều bảo thạch pha lê như vậy, chỉ là điêu khắc tinh tế trên đó mà thôi. Chỉ có ở chuôi kiếm khảm một viên bảo thạch màu trắng bạc.

Là một thanh kiếm tốt.

“Tối nay, mang theo một trăm người ngựa cho ta, ta muốn máu nhuộm chín môn phái !” Tôi phân phó.

“Một trăm !” Hộ pháp không nhịn được thất thanh kêu lên, “Giáo chủ…chỉ có một trăm đủ không ?”

Tôi trừng hắn : “Lúc trước Tụy Linh Cung lớn như vậy một mình ta dùng không đến thời gian một nén hương thì diệt sạch, ngươi nghĩ chín bang phái đó có thể làm khó ta sao ?”

Hộ pháp nghẹn họng, hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh. Tụy Linh Cung, bất cứ ai từng nhìn thấy hiện trường đều gặp ác mộng không bao giờ quên.

Tôi cười lạnh, “Hà Trưởng lão, ngươi bảo vệ tốt bổn giáo, qua vài ngày nữa, ta sẽ dẫn theo vài người đi thăm Minh Sát !”

Tôi không cho lão có thời gian sợ hãi. “Lui xuống, chuẩn bị người ngựa cho ta !”

“Dạ ! Giáo chủ !”