Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 69: Hoàng thành 2




Đường đường là Kình An Vương, tuấn mỹ phi phàm, văn ôn nho nhã, võ nghệ siêu quần, hiểu biết uyên thâm. Người trong Hoàng thành đều biết rất rõ Huyền Thần Y.

“Ta có hai ca ca, Đại ca là Đương kim Thánh thượng, Nhị ca là Đại tướng quân Tĩnh Đoan Vương, thực ra cũng là một tướng quân. Từ nhỏ bọn họ đều không thích ta, đặc biệt là Đại ca, xem ta như cái gai trong mắt, cho rằng trong khắp thiên hạ, chỉ có ta mới uy hiếp Hoàng vị của huynh ấy. Cho nên mới ngầm liên hệ với sủng thần của mình Trương Khánh Đông, muốn giết chết ta”

Ánh mắt Huyền Thần Y mênh mang, chắc chắn y vô cùng tức giận.

“Biệt trang ?” Tôi hỏi, trong lòng không biết là mùi vị gì.

“Đúng. Phủ đệ của Trương Khánh Đông là ở trong Hoàng thành, xa hoa vô cùng, cái bị thiêu rụi chỉ là biệt trang mà y ở khi giết ta thôi”

Tôi nắm chặt nắm tay, căm hận nhìn cảnh sắc bên ngoài xe ngựa.

Kẻ dám cả gan tổn thương Mộ Thiên Vẫn ta, thì cho dù có chết ta cũng không tha !

Huyền Thần Y chỉ chăm chú nhìn tôi, giữa chân mày có chút lo lắng.

Kình An Vương phủ rất lớn, rất có khí chất, nhưng không hề xa hoa, thậm chí còn lộ ra vẻ mộc mạc.

“Thiên Vẫn, ta có thể nhìn nàng không ?” Huyền Thần Y đột nhiên dè dặt hỏi một câu. “Trước giờ ta chừa từng nhìn thấy nàng tháo mạng che mặt”

Tôi chỉ cười, vươn tay kéo mạng che mặt xuống.

Giây phút này cả thế như như dừng lại. Trong mắt Huyền Thần Y lộ ra vẻ kinh diễm và ngạc nhiên.

“Ta vốn cho rằng…cho rằng danh hiệu “Tuyệt sắc Tu La” chỉ là lời đồn mang đậm vẻ truyền kì trong võ lâm, trăm nghe không bằng một thấy…Khi đó ta nhìn vào mắt nàng thì biết nàng nhất định tuyệt sắc, thật không ngờ còn hơn cả tưởng tượng của ta. Thiên Vẫn…”

Tôi khẽ cong khóe miệng, “Thật không ?”

Y cười, vươn tay vuốt má tôi, ngón tay thon dài khẽ run rẩy.

“Sau này…có thể đừng mang mạng che mặt không…” Y nhẹ nhàng nói một câu.

“Ngươi hôm nay khi giết Thẩm Tùy Tâm có mang khăn che mặt không ?”

“Vậy sau này đừng mang nữa, thật phiền phức”

Tôi đột nhiên thất thần trong một lúc.

“Có thể hay không…”

“Được” Tôi khẽ đáp.