Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 68: Hoàng thành 1




Lần này gặp lại Huyền Thần Y cũng ở phủ tổng đốc.

Tôi bay người qua bức tường cao to, tìm từng phòng một. Cuối cùng tôi tìm được y trong một căn phòng được cây cối bao bọc trong phủ tổng đốc. Nơi này thật yên tĩnh, là sự yên tĩnh mà y vẫn luôn yêu thích. Trong phòng có ánh nến, từ cửa số có thể nhìn thấy hình bóng y đang đọc sách.

Tôi gõ cánh cửa điêu khắc tỉ mỉ làm bằng gỗ hồng, phát ra tiếng “cốc cốc”.

Y ngẩng đầy nhìn ra, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng và khó hiểu. Y đứng người dậy, mở cửa ra. Tôi bước vào phòng.

“Sở, nàng không sao chứ ? Hai tháng qua không nhìn thấy nàng, ta tưởng nàng…” Huyền Thần Y đột nhiên ôm lấy tôi, ôm thật chặt, giống như tôi lúc nào cũng có thể biến mất.

“Huyền Thần Y, ngươi…” Tôi không được tự nhiên đẩy y ra.

Y có chút lúng túng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

“Sở…Ta nghe nói, người trong toàn phủ họ đều chết, phủ đệ bị thiêu rụi, là nàng…làm phải không ?” Y chăm chú nhìn tôi.

Tôi lắc đầu. “Trương Khánh Đông là ta giết, nhưng những việc còn lại không phải ta làm”

Trong mắt y hiện lên ánh sáng không rõ ràng, có cảm động, có ôn nhu, có chuyển động nhẹ nhàng, cũng có sóng ngầm lay động.

“Ta cho rằng nàng chỉ nói mà thôi, kết quả…”

“Ta nói được làm được”

Trầm mặc một lát, y hỏi tôi, “Hai tháng nay sao ta lại không tìm được nàng…nàng đi đâu ?”

Tôi vẫn lắc đầu.

Y không tiếp tục hỏi tôi. “Chỉ cần…nàng quay lại là tốt rồi”

Tim tôi khẽ dao động, là một sự vắng vẻ không nói nên lời. Bởi vì quay lại, cho nên rời xa y.

“Sở, đi Hoàng thành với ta nhé ?” Huyền Thần Y cẩn thận mở miệng.

“Tại sao đi Hoàng thành ?”

Huyền Thần Y sững người trong giây lát, mới thốt ra : “Sở…ta gạt ngươi, kì thực ta là…”

“Một vị Vương gia” Tôi bình tĩnh giúp y nói nốt phần còn lại.

“Nàng biết ?” Y kinh ngạc nói.

Tôi cười, nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy nàng biết, ta là ai rồi, cho nên…nàng có nguyện ý cùng ta quay về không ?”

“Lí do, ta cần một lí do”

“Ta yêu nàng” Y kéo tay của tôi, kiên định nói.

Tôi đột nhiên cảm thấy một sự khó chịu không nói nên lời, thoát khỏi tay của y.

Huyền Thần Y đứng dậy. “Trong tửu quán ta vô tình gặp gỡ một bạch y nữ tử, ta biết nàng đang ngầm quan sát ta, kì thực nàng không biết từ lúc nàng bước chân vào tửu quán ta vẫn luôn để ý nàng. Tuy nàng mang khăn che mặt, nhưng vẫn không giấu được khí chất lãnh tĩnh thoát tục, khiến ta động tâm. Lần thứ hai gặp lại nàng đã giúp ta giết người trong thuyết thư quán, ra tay lợi hại, tốc độ nhanh hơn cả ta nghĩ. Nàng như một đóa bách hợp trong trắng tinh khiết, lại giống như con gái của Tu La địa ngục. Không có bất cứ từ ngữ nào có thể hình dung nàng được. Nhìn vào ánh mắt nàng, tinh khiết, không có một tia dục vọng, lại có lúc khiến người khác kinh tâm. Khoảnh khắc ấy, ta đã yêu nàng, chỉ là bản thân ta không biết”

“Nàng vì ta mà mạo hiểm, nàng vì ta nói một không hai, nàng vì ta mất tích, ta giống như phát điên tìm nàng hai tháng, lại không có chút tin tức gì của nàng. Giây phút đó, ta rất sợ nàng cứ như vậy mà đi, cứ như vậy mà rời khỏi ta. Ta đã nếm trải cảm giác đau khổ đó. Ta biết, ta đã yêu nàng. Ta chưa từng đòi hỏi cái gì xa vời, chỉ có lần này, ta chỉ hi vọng nàng có thể ở lại bên cạnh ta”

“Sở…” Y thấp giọng gọi tôi, mang theo ngữ khí âu yếm.

“Đừng gọi ta là Sở, ta không phải Lăng Sở” Tôi nhắm mắt lại, từng chữ từng chữ nói với y, “Ta là Mộ Thiên Vẫn”

Y sững người, tôi cười cay đắng, “Ngươi biết Mộ Thiên Vẫn là ai không ? Ta nói với ngươi, ‘Bạch y Tu La’, Giáo chủ Ma giáo”

Huyền Thần Y có lẽ là yêu tôi, không kém hơn Mộ Dung Sở. Nhưng y cũng chưa từng xuất hiện trong lúc tôi nguy khốn, chưa từng nói với tôi “Nàng ở đâu, ta đều ở đó. Còn việc cứu nàng, chỉ cần nàng có khó khăn, ta đều sẽ giúp nàng, bất kể ở đâu, bất kể đối thủ là ai”

Nhưng không thể phủ nhận, tôi đích thực động tâm với y. Nhưng không phải là yêu. Mộ Thiên Vẫn không cần tình yêu. Bởi vì người có thể khiến nàng yêu vẫn chưa xuất hiện.

“Ta không để ý” Giọng nói của y trở nên tuyệt vọng. “Ta không để ý nàng là ai”

“Ta không để ý, không để ý nàng là ai, không để ý nàng đã từng, thậm chí…không cần nàng yêu ta. Chỉ cần ta yêu nàng”

Tôi nắm chặt Huyền Minh, cảm giác lạnh lẽo, giống như nhiệt độ cơ thể của ai đó. Có thể y đã đi, tôi đã buộc y ra đi sao ?

“Được, ta đi Hoàng thành với ngươi”