Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 67: Sự ra đi của Minh Sát 2




Minh Sát cũng không xuất hiện nữa. Mỗi ngày khi tỉnh lại chỉ nhìn thấy trên bàn có đã sẵn đồ ăn mà tôi thích. Y giống như là mất tích.

Hôm nay, sau khi tôi tỉnh lại, nhìn thấy trên bàn ngoài trừ đồ ăn còn có ba bộ kiếm pháp, một bộ là tâm quyết nâng cao nội lực để nhận thức các loại âm thanh. Còn lưu lại một mảnh giấy : Hôm nay là sinh thần của nàng, ta không có thời gian đem đồ ăn tới, nên tặng mấy quyển mật tịch cho nàng. Dưỡng thương cho tốt. Minh Sát.

Hai tháng trôi qua, vết thương trên lưng đã tốt hơn nhiều. Võ công cũng có bước tiến triển dài. Tôi cầm Huyền Minh kiếm lên, chỉnh trang y phục chuẩn bị rời đi. Minh Sát xuất hiện trước mặt tôi không một tiếng động.

“Xuất hiện rồi sao ?” Tôi châm biếm nói.

“Đúng” Y rất bình tĩnh, “Nàng muốn đi ?”

“Vết thương trên lưng ta đã hồi phục, phải đi thôi” Tôi lạnh lùng nói, “Lần này ta muốn thiêu rụi cả phủ đệ của hắn thành tro, một người cũng không buông tha !”

“Không cần đâu, cái đêm mang nàng về đây ta đã giết sạch người ở trong đó, nhà cũng đốt luôn” Y lạnh nhạt cười, “Nàng đi nhanh như vậy, muốn đi tìm Huyền Thần Y sao ?”

Tôi không nói.

“Nàng muốn sao thì cứ làm vậy, chỉ cần ngươi cảm thấy vui”

“Được” Tôi đáp lại một chữ.

“Nhưng qua khỏi năm nay nàng phải quay về Ma giáo tiếp tục làm Giáo chủ của nàng” Y đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

Tôi thở dài, “Xem đi. Ma giáo thiếu ta cũng đâu có giải tán”

“Sớm biết như vậy, lúc đó ta không nên cho nàng ra ngoài” Giọng nói y áp bức.

“Có lẽ vậy. Minh Sát, ta phải đi. Tạm biệt” Tôi nhẹ nhàng đáp.

“Sẽ không gặp lại nữa” Trong giọng nói của y mang theo đau khổ, “Ta sẽ rời xa nàng. Sau này cũng sẽ không gặp lại nữa…Nàng phải bảo trọng, việc của Ma giáo nàng tự mình nghĩ cách”

Tôi ngạc nhiên nhìn gương mặt tuấn mỹ của y, trong lòng đột nhiên tràn ngập một cảm giác không nói rõ được. Tôi cúi đầu rời đi.

“…Được…”