Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 113: Quyết định của Mộ Thiên Vẫn 4




Hoàng thành lại tăng binh. Khí thế hừng hực tiến về phía Ma giáo.

Khi Hà Lẫm đem tin tức này đến cho tôi, tôi nhìn Minh Sát đứng bên cạnh : “Huynh không phải nói huynh đã lấy mảnh giấy trên chân con chim rồi sao ?”

Minh Sát lắc đầu, “Ta cũng không biết” Giọng nói hắn trầm thấp, mang theo chút âm lãnh. Hà Lẫm nhìn cũng không dám nhìn hắn, chỉ cắm cúi nhìn mặt đất.

Tôi quay đầu nhìn Hà Lẫm : “Hà Trưởng lão, còn bao lâu nữa ?”

Hà Lẫm trầm mặc một lát, chầm chậm nói : “Không tới bảy ngày nữa”

“Huyền Thần Tuân thì sao ?” Tôi lại hỏi.

“Đang cùng bộ hạ thương thảo nghị sự” Hà Lẫm đáp, “Chắc là bọn chúng tăng cường thao luyện, chờ đợi viện binh”

“Chờ đợi viện binh ? Viện binh có thể không tới đâu” Tôi lạnh lùng nói, “Phái người qua đó, giữa đường chặn lại”

“Giáo chủ anh minh” Hà lẫm thán phục nói.

Minh Sát nhìn tôi, cười cười, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt trắng toát của hắn, vươn thẳng vào trái tim tôi. Đôi mắt đỏ tươi không còn vẻ lạnh lẽo nữa.

“Hà Trưởng lão, ngươi ra ngoài trước đi” Tôi phân phó nói, “Nói chúng đệ tử chuẩn bị cho tốt”

“Dạ, Giáo chủ” Hà Lẫm lui xuống.

“Nếu muốn cản lại, ta đi cho” Minh Sát cười nói, “Nếu có việc đổ máu, có thể để ta đi không ?”

“Tại sao ?” Tôi lạnh nhạt hỏi hắn.

Minh Sát ngẩng đầu, tóc đen lướt qua tay tôi, mềm mại như tơ, đen nhánh.

“Nàng không giống ta, ta đã ở Minh giới Địa cung tám năm, lại trải qua hai năm với nàng, ma tính đã bị áp chế không ít, hơn nữa bản thân cũng có thể khống chế được. Nếu là nàng, tâm tình của nàng vốn đã rất khó bình phục lại kích động, chịu sự kích thích của mùi máu, thì sẽ giống như lần trước ở Khúc trang, rất đau đớn.”

Tôi yên lặng, chỉ là cảm thấy có cái gì đó ấm áp chảy vào trái tim băng giá của tôi.

Minh Sát, đợi sau khi tiêu diệt đội quân triều đình, ta sẽ ở bên cạnh huynh.

Tôi tự nói với mình.

Đêm đã khuya, tôi phân phó xuống, mở một hội nghị nhỏ. Rất nhanh, Hà Lẫm và đám hộ pháp đã tới.

“Bổn giáo chủ tiêu diệt binh mã triều đình, mục tiêu chính đầu tiên là đối phó viện binh của triều đình” Tôi lạnh lùng quét mắt khắp đám người đứng bên dưới.

“Giáo chủ, bổn giáo còn chưa biết viện binh có bao nhiêu” Có người nhắc nhở.

“Hà Lẫm, ngươi biết không ?” Tôi hỏi Hà Lẫm.

Hà Lẫm nghĩ một lát, nói, “Theo dự đoán, chắc không dưới hai vạn người…”

Tôi cười lạnh nói : “Huyền Thần Giả thật xem trọng ta, tiêu diệt Ma giáo nhỏ bé như ta lại tốn nhiều binh mã đến thế”

“Có lẽ Thánh thượng biết là không thể tiêu diệt thì không yên tâm ? “ Hộ pháp nói, “Giáo ta rất khó để phái ra nhân mã nữa, huống hồ, còn có đội quân của Tĩnh Đoan Vương Huyền Thần Tuân ở đây. Điều này…”

“Ta đã tìm được người để đi” Tôi khẽ cười, “Ngươi không cần lo lắng”

“Dám hỏi Giáo chủ người đó là ai ?” Hà Lẫm bước lên hỏi.

“Minh Sát” Tôi nói.

Bọn hộ pháp trong chớp mắt biến sắc. Hà Lẫm cứng đơ người.

“Giáo chủ…Người, ngươi người là nói Minh Sát trong trận Giang Hoài Đại chiến mười một năm trước sao ?” Một hộ pháp nhịn không được hỏi, trong ngữ khí còn mang theo vẻ kinh hoàng.

“Phải” Tôi nói đơn giản, “Ngươi sợ cái gì ! “Bạch y Tu La” Mộ Thiên Vẫn ta ngươi cũng có thể trực tiếp đối mặt, sao lại không thể nhắc đến tên của hắn ?”

“Giáo chủ…” Hộ pháp vội vã nói, “Giáo chủ bớt giận, thuộc hạ tội đáng muôn chết…”

Tôi cười lạnh, “Bây giờ mới biết tội đáng muôn chết ?” Tôi lại nhìn Hà Lẫm, “Hà Trưởng lão, ý của ngươi thế nào ?”

Hà Lẫm gật đầu, “Đã là quyết định của Giáo chủ, vậy thuộc hạ cũng không phản đối, thuộc hạ cảm thấy Minh Sát đi cản viện binh, lấy võ công của hắn có thể nói là dễ như trở bàn tay. Cho nên thắng là cái chắc”

Tôi cười cười, vung tay, nói : “Việc này cứ quyết định như vậy. Các ngươi lui xuống đi, Hà Trưởng lão ngươi lưu lại”

Bọn hộ pháp lui xuống, Hà Lẫm đứng lại, cung kính nói, “Giáo chủ có gì phân phó ?”

“Hà Trưởng lão có biết lần này dẫn binh là ai không ?” Tôi hỏi.

“Hà Lẫm tạm thời không biết, có điều chắc là một người có võ công cao cường”

Sắc mặt tôi nghiêm trọng, “Hà Trưởng lão phải phân phó chúng nhân giáo ta, nếu Huyền Thần Tuân chó cùng vứt chậu, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt”

“Thuộc hạ biết”

“Ngươi cũng lui xuống đi, nhớ nghỉ ngơi cho tốt” Tôi nói.

“Dạ, Giáo chủ” Hà Lẫm lui xuống.