Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 111: Quyết định của Mộ Thiên Vẫn 2




Tôi xem xét một lượt thương thế của đệ tử trong giáo, cũng không có trở ngại gì lớn, có người nghỉ ngơi vài tháng là được, có người còn có thể tiếp tục đối phó với quân đội triều đình.

“Giáo chủ…” Hộ pháp đứng phía sau tôi, để tiện nghe phân phó của tôi.

“Ngươi…” Tôi ngắn gọi kêu hắn một tiếng.

“Có chuyện gì ? Giáo chủ ?” Hắn bước đến bên cạnh tôi, cúi đầu cung kính nói.

“Ngươi, đi gọi đương gia của bốn mươi lăm môn phái đã quy thuận giáo ta tới đây ! Bổn Giáo chủ muốn đích thân giáo huấn”

“Dạ, Giáo chủ” Hộ pháp lĩnh mệnh rời đi.

Khi trưởng lão chưởng môn của những môn phái đó đều đã đến, tôi đã ngồi trong đại đường mất kiên nhẫn cau mày nhìn, trong cả đại đường tản mác khí tức lạnh lẽo và nguy hiểm.

“Nói đi” Tôi thốt ra hai chữ, khóe miệng cười nhẹ, trong mắt không có ý cười nào, còn ẩn chứa từng trận sát khí.

Bên dưới yên tĩnh, không ai nói chuyện, đều khẩn trương nhìn quanh bốn phía.

“Tại sao chỉ điểm những người như vậy ?” Tôi tiếp tục nói, ngữ khí nặng thêm, “Có vị chưởng môn nào có thể nói với bổn giáo chủ không ?”

“Cái này…” Cuối cùng cũng có người mở miệng, ngữ khí do dự.

“Nói” Tôi lần thứ hai đơn giản ra lệnh.

Người bên dưới bất an động đậy. Tôi chỉ lạnh lùng nhìn tất cả.

“Ba !” Tôi rút Tương Thiên kiếm chém mạnh vào chiếc bàn bên cạnh ! Đứng thẳng người dậy, hung ác nhìn đám người đang đợi bên dưới, ngay cả hộ pháp bên cạnh cũng bị dọa giật bắn người, khẩn trương nhìn tôi.

“Ta kêu các ngươi nói, tại sao lại co đầu rụt cổ như vậy ! Chín trăm tên được gọi là ‘tinh anh’ trong môn phái các ngươi cả một vạn người cũng giết không xong, sau đó còn để đích thân bổn giáo chủ lâm trận ! Hại bổn giáo tổn thất gần một nửa đệ tử, nói cho bổn giáo chủ nghe, các ngươi đang tính toán cái gì !” Tôi bước xuống dưới, đứng trước mặt bọn chúng, nhìn bộ dạng sợ hãi co rút của bọn chúng, lửa giận bùng lên.

“Giáo chủ bớt giận…” Mấy chục người đồng loạt quỳ xuống, cắm cúi nhìn mặt đất, không dám thở mạnh.

Tôi cười lạnh, “Bây giờ bắt đầu gọi bổn giáo chủ là ‘Giáo chủ’ sao ? Nhưng đã quá muộn rồi. Tổn thất phân nửa đệ tử bổn giáo, các ngươi tính làm sao ?”

“Giáo chủ bớt giận, chúng ta…chúng ta lại phái ra…”

“Đủ rồi !” Tôi không nhẫn nại ngắt ngang, “Lại phái ? Phái bao nhiêu ? Cái ta cần là một trận quyết chiến cuối cùng !” Tôi lạnh lùng nói, “Các ngươi, toàn bộ đều ra trận cho ta ! Nếu có ai không tận lực, thì đi chết cho ta !”

“Giáo chủ…” Có rất nhiều người hoảng sợ ngẩng đầu nhìn tôi, “Giáo chủ, cái này…”

“Làm không được sao ?” Tôi nheo đôi mắt đỏ như máu lại, trong mắt ẩn chứa khí tức nguy hiểm, “Vậy thì chỉ có chết !”

Tôi trở tay dùng nội lực hút Tương Thiên kiếm đang ở trên ghế chủ tọa tới, nhanh chóng rút ra, lại dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đâm thẳng vào thân thể của kẻ phía sau, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy ngân quang lóe lên, kém theo một âm thanh lạnh giá, người kia không tiếng động ngã trên mặt đất.

Một mảnh tĩnh mịch.

Tất cả mọi người không dám tin nhìn. “Bạch y Tu La” mỗi lần ra tay, đều không báo cho người ta biết. Nàng thích giết ai thì giết.

Tôi quét mắt một lượt, sau đó không hề tốn sức thu kiếm lại. Máu tươi bắn lên bạch y của tôi, vạn phần mê hoặc.

“Làm không được sao ?” Tôi lặp lại lần nữa, trong mắt chứa vẻ khát máu.

“Làm được ! Làm được !”

Tôi mãn nguyện cười, phân phó hộ pháp : “Kéo thi thể của đương gia này xuống, của phái nào thì trả về cho phái đó, để chúng tự mình chọn ra một người, nghe chỉ thị của bổn Giáo chủ”

“Dạ, Giáo chủ, thuộc hạ tuân mệnh” Hộ pháp kéo người chết đó xuống. Máu tươi lan trên mặt đất, biến mất ở cửa lớn.

“Còn về các ngươi…” Tôi nhìn đám chưởng môn đang run lẩy bẩy kia, cười lạnh nói, “Các ngươi lui xuống đi, khi nào gọi thì phải đến, lần sau chậm như vậy, đừng trách bổn giáo chủ không lưu tình”

“Dạ, Giáo chủ” Bọn chúng như trút được gánh nặng lui xuống.