Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 110: Quyết định của Mộ Thiên Vẫn 1




Rất nhanh, cả một vùng đất rộng lớn chỉ còn lại tôi và Minh Sát. Bên cạnh là thi thể chất đống hòa lẫn cùng máu tươi.

Gió thổi tung cát bụi trên mặt đất, cũng thổi lên bạch y của tôi cùng hồng y của Minh Sát đan xen vào nhau.

Tôi nhìn gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng nhưng trắng bệch của hắn, cau mày nói : “Huynh sao rồi ?”

Khóe môi hắn câu ra nụ cười trào phúng, thanh âm lạnh lùng không chút ấm áp : “Ta lại luyện “Quỷ” một lần nữa”

“Cái gì !” Tôi thất thanh kêu lên, “Nhưng, hiện tại huynh rõ ràng là sử dụng Huyền Minh kiếm pháp !”

Hắn cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống, che mất đi vẻ mặt của hắn, “Ta đã luyện “Quỷ” một lần, Thiên Vẫn, ta và nàng đều giống nhau”

Tim tôi bỗng dưng trống rỗng.

“Ta và nàng giống nhau, Thiên Vẫn” Hắn ngẩng đầu lên, “Thậm chí, võ công của ta đã cao hơn nàng rất nhiều, nàng…có thể cùng ta rời khỏi nơi này không ?”

Giọng nói hắn lạnh giá, lại có chút mong chờ. “Ta sẽ không luyện “Quỷ” nữa, cái ta muốn chỉ là hoàn toàn thành quỷ. Sau đó, ta sẽ luôn dùng Huyền Minh kiếm pháp, như vậy, ta sẽ không bị lún vào quá sâu, hơn nữa còn có thể giúp nàng”

“Thật không ?” Tôi cười khẽ, “Huynh muốn ta từ bỏ chức vị Giáo chủ này sao ?”

Minh Sát không nói gì, chỉ là chăm chú nhìn tôi. Vết máu trên Huyền Minh kiếm được gió thổi, nên đã đông lại, tạo nên màu sắc đỏ thẫm kì dị. Khí tức lạnh lẽo mà hắn tỏa ra đã giảm đi phân nửa.

Tôi bỏ Tương Thiên kiếm vào bao kiếm, xoay người đi. Minh Sát kéo tay tôi, “Thiên Vẫn, nếu nàng không đồng ý, vậy, hãy để ta đi cùng nàng !” Ngữ khí của hắn vô cùng kiên định, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ kiên trì. “Cho đến khi chết” Hắn thêm vào một câu.

Tôi không tỏ vẻ gì, quay người lại nhìn hắn. Thật lâu sau mới cười nói, “Minh Sát, hiện nay ta phải về bổn giáo để xử lý sự vụ”

“Ta biết” Minh Sát thở ra, do dự rất lâu, mới nói, “Nàng về trước đi, ta muốn đi một mình”.

Tôi không nói tiếp, quay người đi. Vết máu đông lại ở mỗi nơi tôi bước qua, giống như là vật tế dành cho tôi.

“Hà Lẫm !”

Tôi bước vào đại đường, cao giọng gọi.

“Giáo chủ…” Hà Lẫm bước tới, vết máu trên y phục lão loang lổ, gương mặt tiều tụy.

Tôi liếc nhìn lão, “Bị thương sao ?”

Hà Lẫm có chút do dự : “…”

“Không cần như vậy, ta sẽ không mắng ngươi, cũng sẽ không trách tội ngươi” Tôi cau mày nói, “Giáo ta thương vong bao nhiêu ?”

Vẻ mặt Hà Lẫm có chút bi thương, cũng có thất vọng, “Hồi Giáo chủ, Giáo ta đã chết tám ngàn đệ tử”

Tôi nắm chặt Tương Thiên kiếm, lạnh giọng nói : “Giáo ta khác nào tổn thất hơn phân nửa đệ tử ?”

Hà Lẫm không gật cũng không lắc đầu, chỉ thở dài, “Bọn họ đều trung thành hết mực với Giáo chủ…”

“Vậy, người của những môn phái kia thương vong bao nhiêu ?”

Gương mặt Hà Lẫm có chút trắng bệch, hắn nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói, “Bọn chúng đều là lũ khốn ! Về sau thuộc hạ tra lại rõ ràng, phát hiện còn thừa ba trăm người ! Chết không bao nhiêu, nhiều tên ngay từ khi bắt đầu đều đã chạy mất !”

Tôi hừ lạnh một tiếng, không biết trong lòng phẫn nộ biết bao nhiêu : “Trận chiến với Huyền Thần Tuân còn chưa kết thúc, những người còn lại của Giáo ta, qua vài ngày nghỉ ngơi, theo ta đi đến các môn phái !”

Hà Lẫm cả kinh : “Giáo chủ, vạn lần không thể ! Giáo ta không thể tiếp tục tổn thất nhân lực ! Lỡ như quân đội triều đình…”

Tôi trừng lão một cái, “Hà Trưởng lão ! Ta hiện tại muốn thanh lí môn hộ, không được sao ? Nếu Huyền Thần Tuân lại đến, thì ta sẽ giết hắn ! Xem ai còn dám dẫn quân đến !

Hà Lẫm mặt vô biều tình, “Giáo chủ, nếu người cảm thấy như vậy là tốt, vậy thuộc hạ cũng không thể nói gì nữa. Có điều chỉ cần Giáo chủ muốn, thuộc hạ sẽ tận lực, chết cũng không từ !”

Trong lòng tôi có chút cảm động, phân phó hạ lệnh, “Hà Trưởng lão, ngươi cùng các hộ pháp lui xuống xem xét đệ tử bị thương của bổn giáo, cũng xem xét thương thể của mình. Ta sẽ nghĩ lại chuyện đối phó các môn phái”

“Dạ, Giáo chủ” Hà Lẫm lui xuống.