Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 101: Trở lại Minh giới Địa cung 2




Lúc này, tôi mới nhìn thấy thứ hắn cầm trong tay, Hắc ám linh ngọc.

“Huynh cầm cái này để làm gì ?” Tôi hỏi.

Hắn lắc đầu, cười với tôi : “Không có gì”

Tôi chỉ vào vết thương trên bụng hắn, có chút tội lỗi và đau lòng hỏi hắn : “Có còn đau không ? Ta không biết mình lại có thể độc ác làm bị thương huynh như vậy…”

“Không đau, Thiên Vẫn. Cho dù rất đau, vết thương nhỏ này đối với Minh Sát ta cũng không tính là gì cả” Hắn không chút để ý nói, quay đầu lại, trong mắt dường như có rất nhiều thương cảm, “Thiên Vẫn, nếu bốn năm trước ta không mang nàng về đây, không dạy nàng võ công, vậy tất cả những chuyện hiện nay có phải sẽ không xảy ra không ?”

Tôi không nói, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Hắn cười mỉa mai : “Ta cho rằng Minh Sát ta không sợ bất cứ gì, nhưng, ta lại sợ nàng sẽ như vậy mãi. Ta của năm đó, bởi vì luyện “Quỷ” mà tẩu hỏa nhập ma, ta im lặng tám năm, về sau lại nghe được hai người Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong đang rất đắc ý, nên ta muốn tìm người thay ta giết bọn họ. Ta tự mình không thể đi, bởi vì trong người ta vẫn còn lưu lại tàn tích của ma tính”

“Cho nên huynh tìm ta. Sau đó khi ta đi ra khỏi Mộ Dung Sơn trang, mới mang ta về đây, mưu tính hào kiếp hai năm sau của huynh ?” Tôi nhàn nhạt nói.

Trong mắt hắn có sự khổ sở sâu sắc, “Phải. Ta không phủ nhận. Thiên Vẫn, ta vĩnh viễn không oán hận nàng đã cho ta một nhát kiếm này, bởi vì đó là ta xứng đáng. Nếu không phải ta, nàng sẽ ở lại Mộ Dung Sơn trang bên cạnh Mộ Dung Sở, hoặc nàng sẽ trở lại Khúc trang, trải qua cuộc sống tốt đẹp…Thiên Vẫn, nàng không nên như vậy…”

“Sẽ không” Tôi ngắt ngang lời hắn, “Cho dù huynh không tìm ta, ta cũng sẽ ăn cắp bí tịch của Mộ Dung Lệnh. Ta là người như vậy, ta thích hô mưa gọi gió, thích cao cao tại thượng. Ta vốn chưa từng oán hận huynh dạy võ công cho ta, ngược lại, ta cảm kích huynh”

Năm đó đã trôi xa rồi.

“Sự tình đã qua rồi, Minh Sát” Tôi cười nói, “Ta cảm kích huynh đã xuất hiện trong cuộc đời ta”

“Nhưng ta hận !” Giọng nói hắn vô cùng kiên định, “Ta hận bản thân mình, hận bản thân mình bảo nàng ăn cắp bí tịch của Mộ Dung Lệnh, để nàng luyện thành kiếm pháp tà ác trong đó…Nếu không, nàng tuy rằng là ‘Bạch y Tu La’, cũng sẽ không trở nên tàn nhẫn và cực đoan như vậy !”

Tôi chỉ yên lặng nhìn hắn, hắn ôm chặt tôi trong lòng, mái tóc đen phất phơ trước mắt tôi : “Thiên Vẫn, ta rất muốn cứ như vậy cùng nàng bên nhau, bên nhau đến già…”

Lòng tôi trở nên mềm yếu hơn, tôi rất muốn nói với hắn, tôi cũng nguyện ý cùng hắn vĩnh viễn bên nhau, rời xa giang hồ, tôi cũng sẽ không làm “Bạch y Tu La” nữa, để nàng vĩnh viễn trở thành một truyền thuyết.

Cho dù là trước khi đến với thế giới này, hay là ở hiện tại, lần đầu tiên tôi xuất hiện cảm giác này, buông bỏ cuộc sống cao cao tại thượng, cùng người tôi yêu vĩnh viễn bên nhau.

Tình cảm lúc trước đối với Lăng Sở, tất cả tôi đã trao cho Minh Sát, cho người đã dạy tôi tất cả võ công, cho người đã khiến tôi trở thành kẻ giết người không chớp mắt.

Tôi đang muốn trả lời hắn, nhưng, đột nhiên một trận đau đớn truyền đến, mang theo hận ý mãnh liệt !

Giống như khi ở trên đỉnh Khúc trang ngày đó ! Tôi nhắm chặt mắt, hi vọng có thể dần dần loại bỏ hận ý và đau đớn này !

Có lẽ là cảm nhận được tôi không ổn, Minh Sát thả tôi ra. “Thiên Vẫn, nàng làm sao vậy ?”

Thân thể tôi run rẩy. Tay bất giác nắm chặt Tương Thiên kiếm ! Dùng hết sức, tôi có thể cảm nhận được tay đang run rẩy dữ dội !

Bên tai là giọng nói lo lắng và quan tâm của Minh Sát : “Thiên Vẫn ? Nàng có phải lại bị…nàng…”

Tôi mạnh mẽ mở to mắt !

Thế giới màu đỏ như máu, tất cả đỏ như máu ! Mang theo ánh sáng đỏ như máu !

Minh Sát bị dọa ! Hắn lo lắng muốn chạm vào tôi, tôi hất tay của hắn ra !

Tôi nghiến răng áp chế cơn run rẩy, trong lòng lại nổi lên từng trận từng trận thù hận ! Đột nhiên, tôi cuối cùng cũng không nhịn được ngước nhìn trời cười lớn !

“Thiên Vẫn !” Gương mặt khẩn trương của Minh Sát ở trước mắt tôi, chân mày tuấn mỹ cau lại, trong mắt lộ vẻ lo lắng rất nhiều !

“Đừng đụng ta” Tôi lãnh tĩnh nói, dùng bao kiếm chỉ vào hắn.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng câu ra nụ cười lãnh khốc : “Minh Sát, ngươi đừng đụng ta !” Tôi nhìn đôi tay đang vươn ra của hắn rống giận !

“Không muốn chết, thì để ta rời đi. Hôm nay Mộ Thiên Vẫn ta không muốn đánh với ngươi” Tôi nhàn nhạt nói. Rút Tương Thiên kiếm ra.

Minh Sát cũng không nói gì cả. Chỉ là bi thương thở dài, rời đi.

“Mộ Thiên Vẫn, ta vĩnh viễn đợi nàng ở đây…”

Khi tôi rời đi, sau lưng truyền đến câu nói nhẹ nhàng này của hắn. Lòng tôi đột nhiên âm ỉ đau. Nhưng tôi lựa chọn không đề ý, rời khỏi Minh giới Địa cung.