Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 99: Tàn dư?




Nghê Thành nước Đại Nam

Chỉ còn khoảng hai ngày đường nữa, đội quân viễn chinh của Hàn Thừa Vĩ sẽ về tới kinh thành. Nhưng dọc đường, vì Trà Ngân bị ốm một trận, lại thêm chuyện Trấn Nam Vương âm mưu phản nghịch, hoàng đế quyết định tương kế tựu kế, bắt gọn một đám người với kế hoạch tày trời. Mọi người cảm thấy hiện tại tạm có thể ăn ngon ngủ yên. Lại qua thêm một ngày, Trà Ngân đã dần bình phục, lúc này đế vương mới thả lỏng tâm tình, hạ lệnh cho toàn quân nhanh chóng tiếp tục lộ trình.

Thừa Vĩ cũng rất cẩn thận, hỏi xem tình hình phía Trấn Nam vương phủ đã hoàn toàn được khống chế chưa, nghe cấm vệ quân bẩm báo thì gật gù hài lòng. Xưa nay, hắn rất tin tưởng vào năng lực của lực lượng cấm vệ quân bí mật này. Họ đã ra tay thì nhất định không xảy ra một sai sót nhỏ, bởi họ là những nhân tuyển ưu tú nhất, ngàn người chọn một. Mỗi ngày của họ đều trải qua việc rèn luyện kham khổ, khắc nghiệt như địa ngục, để tôi luyện bản thân trở nên thật tinh anh, can trường và nhất là chỉ phục tùng duy nhất một mệnh lệnh của đế vương mà thôi.

Vấn đề tiếp theo của hắn khi về triều chỉ còn là lập lại uy thế, cho cái đám lão thần điêu toa, ngoài mặt phục tùng sau lưng chống đối kia biết, hiện tại ai mới là người có sức mạnh, có thực quyền. Bất kỳ kẻ nào còn nung nấu ý nghĩ khinh nhờn, ngôi cửu ngũ như hắn quyết sẽ trừng trị chẳng nương tay. Bè cánh thì đã sao, cũng chỉ là những lão già sắp gần đất xa trời hợp lực với lão thừa tướng họ Mạc đáng ghét. Một lần xung trận này, không những làm tăng vị thế của hắn trong lòng muôn dân, đối với việc trừng trị những kẻ phản nghịch như Trấn Nam vương gia còn là đòn phủ đầu "giết gà dọa khỉ", tin rằng có thể chấn chỉnh triều cương hữu hiệu nhất.

Chặng đường còn lại không xa lắm, nhưng Thừa Vĩ vẫn cứ xót cho người thương mệt nhọc. Hắn sai người mang một chiếc khăn thấm nước, vắt thật ráo, muốn tự tay lau cho nàng:

- Nàng vừa ốm dậy, đừng quá gắng sức mệt mỏi. Nếu có mệt cứ nói với ta, đừng ngại. Ta lập tức sai người dừng lại nghỉ chân đôi chút cũng không sao. Đưa tay đây, ta lau cho nào!

- Thôi được rồi, ta có tay. Cũng không phải ốm liệt giường, đừng làm quá lên như vậy. Huynh đưa khăn đây cho ta.

- Không được nói linh tinh cái gì mà "liệt giường". Có biết mấy hôm nàng mê man, cảm giác của ta thế nào không?

- Cảm giác thế nào? Cảm cúm thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu.

- Sao không nghiêm trọng, lỡ có chuyện gì ta biết đi đâu bắt đền lại hoàng hậu cho nước Đại Nam đây?

- Huynh nói đi đâu xa vậy, hoàng hậu gì ở đây...

Câu nói chưa dứt, Trà Ngân đã cảm thấy có cái gì không đúng cho lắm. Đến lúc nghĩ ra ẩn ý bên trong, gương mặt cô nhuộm một màu hồng rực. Cô bẽn lẽn không dám nói thêm, tập trung lau mặt, thực ra là để che đi sự ngại ngùng đang hiển hiện rõ ràng trên khuôn trăng xinh xắn. Song, dù nàng có làm như thế cũng không thể ngụy trang được vành tai cũng dần hồng phiếm lên.

Thừa Vĩ thấy người thương nghe lời thổ lộ chân thành mà vẫn còn kiên định không đáp lại, tâm trạng vô cùng hụt hẫng. Rồi lại phát hiện động thái nho nhỏ, từ ánh mắt bẽn lẽn, từ đôi tai phơn phớt hồng, đôi khi còn len lén nhìn về phía mình như chú thỏ nhỏ rụt rè đáng yêu không kể xiết. Hắn có cảm giác nàng cũng không phải là vô tâm vô tình với mình. Có điều nàng là thục nữ, tất phải e dè thôi. Bản thân hắn là nam nhi đại trượng phu, cứ chủ động thể hiện tâm ý, tin rằng không lâu nữa nàng sẽ đồng ý đón nhận tấm chân tình của hắn, vì có câu "nước chảy đá mòn" đó thôi.

Lau tay chân sạch sẽ thoải mái xong, dư âm ngượng ngùng vẫn còn chưa tan hết. Trà Ngân chỉ có thể giả vờ như không có gì, ngồi sát ô cửa trên xe ngựa, ngắm nghía quang cảnh bên ngoài. Lúc này, đoàn quân đã đi đến cánh rừng nhỏ. Đập vào mắt cô là khung cảnh có phần quen thuộc. Cô cũng không hoàn toàn xác định, chỉ cảm thấy nơi này rất đặc biệt, gắn liền với một cột mốc quan trọng của đời mình. Thế nên, cô gái nhỏ bắt đầu quan sát kỹ lưỡng hơn. Một lát sau, cô nhận ra đây là nơi đầu tiên mà mình xuyên không tới. Đi một vòng, đến tận hôm nay cô đã quay lại nơi bắt đầu. Lẽ nào đây chính là dấu hiệu mình sắp có thể được quay về rồi sao. Nếu đúng là vậy thì thật là tốt quá. Cầu xin Thượng Đế, cầu xin Đức Phật cho điều cô nghĩ là đúng, để cô có thể quay về đoàn tụ cùng gia đình dấu yêu. Nam Mô A Di Đà Phật. Nam Mô A Di Đà Phật...

Lưu lạc một thời gian, không thiếu ăn nhưng nỗi thương nhớ tình thân cứ dâng đầy. Có một tia hy vọng mở ra, cô cảm thấy tinh thần phơi phới, lại nhớ ra bản thân còn chưa biết cổng thời gian, không gian sẽ mở ra bằng cách nào, lòng cô lại trào dâng sự ảo não. Hoàng đế nhìn vẻ mặt tiểu cô nương bên cạnh mình biến đổi liên tục, sinh động đáng yêu, không kìm được liền đưa tay véo nhẹ lên một bên mặt mềm mịn trắng nõn nà của nàng. Trong mắt hắn đầy vẻ cưng chiều.

Nếu hắn biết người con gái này đang nôn nóng tìm đường về lại nơi thuộc về nàng. Tâm trạng lửng lửng lơ lơ cũng quên mất nơi đây có một người hết lòng hết dạ yêu nàng, mà nàng cứ thế kiên định muốn dứt áo ra đi, nhất định sẽ giận đến sôi gan sôi ruột, tím mày tím mặt chứ chẳng cười tươi rói như lúc này. Một cái chạm nhẹ lên mặt, nhiệt độ từ tay nam nhân truyền sang kéo cô về hiện thực. Trà Ngân quay sang, mặt vẫn còn chưa tan vẻ ngây ngốc, nhìn thấy đế vương anh tuấn cười mị hoặc, cô vô thức nhíu mày. Gương mặt cô như đang viết dòng chữ "Ta làm gì mà lại cười ta?". Cô còn chưa thốt lời đã nghe hắn hỏi:

- Đang nhớ bằng hữu Vân Ngọc của nàng phải không? Chờ ta ổn định triều cương rồi cho nàng đi chơi một chuyến nha!

Cái tên "Vân Ngọc" vang lên bên tai, cô gái nhỏ mới nhớ ra mình vẫn không nên manh động lúc này. Có về thì cùng nhau về, sao có thể bỏ mặc bạn ở đây mà tìm đường về trước, sung sướng riêng phần mình cơ chứ. Thôi được rồi, thời điểm thích hợp còn chưa tới, cứ tạm gác sang một bên đi vậy.

Trấn định lại cảm xúc, Trà Ngân đáp:

- Đúng là ta rất nhớ. Không biết cô ấy bây giờ sao rồi. Ta có cảm giác là lạ khó hiểu, chắc là do còn vướng mắc vụ chuỗi ngọc bị đứt lần trước. Phải thấy cô ấy ổn thỏa thì mới có thể an tâm được. Huynh phải nhanh lên, còn giúp ta xem tình hình của nàng nữa nhé.

- Ta hứa. Bằng hữu của nàng cũng là bằng hữu của ta thôi.

- Cảm ơn huynh. Huynh thực sự rất tốt với ta. Lần này trở về, ta hy vọng có thể góp ý đôi chút, giúp huynh phân ưu trong một số vấn đề, biết đâu chừng lại hữu ích, đúng không?

- Nhất định là rất có tác dụng. Chỉ đơn giản là một cái gật đầu thôi, chỉ e là nàng không đồng ý.

- Chỉ gật đầu thôi á? Huynh đừng có mà trêu ta. Ta đang nói chuyện...

Hai chữ "nghiêm túc" còn chưa nói trọn. Từ bên ngoài, một mũi tên xé gió vút qua ô cửa nhỏ bay thẳng vào bên trong cỗ xe ngựa. Nếu không phải hoàng đế có sự nhạy bén cao độ, kịp thời kéo Trà Ngân nghiêng sang một phía ám khí thì vị trí mũi tên hung tàn kia dừng lại đã là trên người nàng mất rồi.

Hoàng đế lúc này lửa giận ngút trời, toàn tâm toàn ý chở che cho người thương trong vòng tay. Mà Trà Ngân đang còn ngu ngơ chưa kịp biết chính xác là chuyện gì, đã cảm nhận được một vòng ôm vững chãi và vô cùng ấm áp, ngay sau đó nam nhân trầm giọng quát:

- Bắt giữ thích khách, giữ lại mạng chó của chúng cho ta.

- Dạ

Bên ngoài, tiếng binh khí giao nhau ầm ĩ. Hoàng đế một tay vén rèm, một tay vẫn giữ chặt người thương, ôm nàng bước ra. Vẻ mặt hắn vân đạm phong khinh lướt qua một lượt, đôi mắt dần đục lại, nhuốm đầy sát khí. Hắn thầm nghĩ lẽ nào tàn dư của Trấn Nam vương vẫn còn? Đúng là cáo già giả dạng, bao nhiêu năm qua ẩn nhẫn, không để lộ bất cứ một kẽ hở nào. Được, muốn tìm chết cứ đến đây cả đi. Hắn nhất định dần hết chúng ra thành bã mới hả giận.

Đám thích khách mò đến quả thực nội công thâm hậu. Nếu chỉ là đối phó với đội cấm vệ quân bình thường thì có thể nói là không quá khó khăn. Nhưng đây là lực lượng cấm vệ được huấn luyện đặc biệt ở cấp độ địa ngục, đối với họ, thích khách này cũng chỉ như tôm tép nhãi nhép mà thôi. Không mất quá nhiều thời gian, họ đã áp chế lần lượt từng kẻ. Có nhiều tên cứng đầu cứng cổ, liều chết trước khi bị bắt về dụng hình. Chỉ còn lại ba tên tư chất kém cỏi hơn một chút, bị đối phương ra tay trước, đoạt lấy viên dược kịch độc nên tự sát không thành, cam chịu bó tay vô lực. Bọn chúng bị nhét giẻ vào trong miệng. Ngay cả ý định cắn lưỡi kết liễu cũng bất thành. Lúc bấy giờ, hoàng đế mới khoan thai bước đến gần.

Trà Ngân từ lúc bị ám sát, tinh thần đã chấn kinh, vẫn còn chưa thoát hỏi hoảng hốt. Khi được ôm ra khỏi cỗ xe ngựa, tận mắt chứng kiến hai bên giao đấu, lại càng mắt tròn mắt dẹt, không ngờ trên đời này sao mà nhiều cao thủ quá kinh khủng, quá lợi hại như vậy. Cô gái nhỏ cứ chăm chú, quên mất ai kia đã ôm lấy mình rất lâu. Đến khi đám thích khách bị thảm bại, nam nhân nào đó mới thả từng bước chân đầy khí phách, điềm tĩnh mà uy nghiêm cất lời:

- Điều tra lai lịch của ba tên này. Bắt giữ người thân của bọn chúng. Kẻ nào thức thời khai ra chủ mưu thì sẽ được tha cho thân nhân. Nếu còn ngoan cố, dụng cực hình từng người một ngay trước mắt bọn chúng. Đi đi!

Trong số ba thích khách bị bắt giữ, có hai kẻ còn rất trẻ. Bản thân là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, được người ta cho ăn cho mặc, đổi lại sẽ trở thành công cụ giết người khi chủ nhân sai khiến. Chỉ có một tên còn lại, hắn không ngờ trên đời này lại có người con gái khiến mình muốn chở che, yêu thương đến lúc bạc đầu nên đã lén lút tổ chức, cùng nàng thành thân, dự định sau lần ám sát này sẽ dựng lên màn kịch tử nạn rồi "rửa tay gác kiếm", bên cạnh người thương sống một cuộc đời bình đạm mà niềm vui ngập tràn. Trớ trêu là hắn vẫn không thoát khỏi định mệnh. Ngay lúc này đây, khi thanh âm uy nghi của nam nhân đầy quyền lực kia cất lên, tay chân hắn cảm thấy vô cùng buốt giá, trái tim cũng nhức nhối tựa như vạn tiễn xuyên tâm. Trong đầu hắn đầy ắp hình ảnh Mỵ Nhi của hắn bị người lôi ra kẹp tay, giật móng, tùng xẻo, đóng đinh ngay trước mặt mình. Tiếng hét của nàng sẽ vang dội, sẽ hóa thành mũi dao từng thời từng khắc đâm nát trái tim hắn. Những điều khủng khiếp đó khiến gương mặt hắn sa sầm, đôi chân không nghe theo điều khiển của đại não mà run rẩy liên hồi.

Hoàng đế từ lúc hạ lệnh, mắt luôn dõi theo nhất cử nhất động của ba tên. Phát hiện thần sắc của một trong số đó dần dần sợ sệt, kỳ lạ, hắn biết mình nên bắt đầu từ đâu. Khóe miệng hắn câu lên nụ cười nhàn nhạt âm u bí hiểm. Ngoài Trà Ngân thường xuyên được nhìn thấy nụ cười vô hại mỗi lần hắn lên cơn mặt dày vô sỉ. Với tất cả mọi người, nụ cười của hắn vô cùng hiếm hoi, đều là sự pha trộn của vẻ nguy hiểm và tàn độc. Có quyến rũ nhưng sẽ chết người khiến người ta vừa si mê vừa sợ hãi. Chỉ có thân tín của hắn mới biết điều đó biểu thị cho cái gì, liền âm thầm mặc niệm cho kẻ gan to bằng trời, tự động lao vào lưỡi đao của đế vương. Có biết trước khi là minh quân như bây giờ, ngài ấy từng là bạo quân hay không hả?

Trà Ngân hiện tại đã trấn định lại tinh thần, liền nhắc Thừa Vĩ buông tay. Hắn nghe lời rút tay về, nhưng lòng lại rất luyến tiếc cảm xúc ôm ôn hương nhuyễn ngọc từ nàng ban nãy. Chỉ là bây giờ việc hệ trọng, vẫn nên tập trung giải quyết cho sớm. Nghĩ vậy, hắn chỉ tay về hai tên thích khách, sai thuộc hạ giải xuống. Tên thích khách còn lại bị lôi đi phía sau hoàng đế. Tối hôm đó hành trình không thể tiếp tục vì Thừa Vĩ muốn thẩm vấn hung phạm, nhanh chóng tìm cho bằng hết tàn dư phản trắc trước khi về tới kinh đô.