Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 82: Đế vương ma hóa




Thời điểm này, Trà Ngân đã nằm im lìm bất động, dù Thừa Vĩ có khản giọng gọi thế nào, cô cũng không đáp lại. Nam nhân uy vũ, tưởng chừng chỉ đổ máu chứ không đổ lệ, lúc bấy giờ, hai bên khóe mắt đã nhòe cay. Trái tim hắn tựa như có một thanh kiếm bén nhọn đâm vào, đau đến tê tâm liệt phế.

Trước mặt Thừa Vĩ là cỗ xe ngựa trống không, do tên Thế Triệt kia bỏ lại, vì nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp, hắn ta cần gì phải ở lại thêm nữa. Nhưng rời đi mà còn tạo ra âm thanh huyên náo, thì không tốt chút nào cho kế hoạch hiện thời, tất nhiên hắn sẽ chọn rút đi trong im lặng. Đế vương lúc này chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, có phương tiện thuận lợi đưa nữ tử trong lòng mình di chuyển an toàn hơn, liền lập tức bế nàng vào bên trong, cũng quát tên cận vệ nhanh tay ra roi thúc ngựa, quay về điểm dừng chân tạm thời. Ở đó có quân y, sẽ trực tiếp cứu chữa cho nàng.

Lần đầu tiên, một người trước nay chưa bao giờ tin tưởng vào mệnh trời, chỉ tin vào năng lực của bản thân từ khi ép mình trở nên mạnh mẽ như Thừa Vĩ, lại vì một người con gái mà hoảng hốt. Cảm giác cả bầu trời yêu thương trong lòng mình dần vụt mất, giống như mẫu hậu năm ấy, khiến thần trí hắn bấn loạn như muốn nổ tung, đành phó thác niềm hy vọng trong lời khấn nguyện: "Nam mô A Di Đà Phật! Cầu xin ông Trời, cầu xin Bồ Tát phù hộ cho nàng tai qua nạn khỏi. Con nguyện giảm bớt tuổi thọ của mình, chỉ mong nàng được bình an. Nam mô A Di Đà Phật! Nam mô A Di Đà Phật... "

Thừa Vĩ miệng không ngừng lẩm nhẩm câu chú, chốc chốc lại hối thúc cận vệ đánh xe nhanh hơn, rồi tiếp tục gọi tên Trà Ngân, không cho phép nàng thiếp đi thật sâu vì sợ lỡ như nàng chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa. Nóng ruột nóng gan, con đường quay về với hắn sao mà xa xôi đến vậy. Hắn cứ nhẫn nhịn đến khốn khổ, mãi một lúc lâu mới đến trạm dừng của đoàn quân Đại Nam. Ở khắc này, hình tượng đế vương lãnh khốc thường ngày hắn dựng nên đều trở thành mây bay, chỉ còn lại một nam nhân thâm tình với nữ tử mình yêu tha thiết, hộc tốc bế Trà Ngân vào bên trong. Vừa chạy, hắn vừa cao giọng hạ lệnh:

- Gọi quân y tới ngay cho trẫm!

- Vâng.

Quân y xuất hiện là một nam tử trung niên cấp tốc mang hòm thuốc bên người chạy theo chân hoàng đế. Sau đó, gian phòng đóng kín cửa, nội bất xuất ngoại bất nhập. Bên ngoài, toàn bộ binh sĩ chứng kiến một màn này, càng nhận ra tình cảm sâu đậm của đế vương dành cho nữ quân sư mưu lược. Trong lòng họ thầm cầu Trời khẩn Phật cho tiểu cô nương kia vượt qua tai ách, vừa là quý trọng một nhân tài của đất nước, vừa là để cho hoàng đế nguôi cơn thịnh nộ. Nếu nàng mà xảy ra chuyện gì, ngài ấy lại trút giận cả lên mọi người ở đây thì bọn họ phải làm sao. Họ còn có phụ mẫu, có thê nhi chờ đợi ở nhà nên cũng vô cùng khát khao cơ hội đoàn tụ lắm đấy.

Quân y ở trong phòng cả nửa ngày. Đến khi cánh cửa có động tĩnh, nam nhân chạy ra cùng thần sắc sợ hãi sau tiếng gào thét nhuốm bi thương:

- Ngươi cút đi ngay cho trẫm! Cút.

- Dạ, dạ!!!

Quân y được tha cho một mạng, mừng rơi nước mắt, vội vàng co giò rời khỏi, khép ngay cánh cửa. Ở bên trong phòng, tiếng rơi vỡ loảng xoảng liên tục, cảnh báo có chuyện không hay xảy ra. Quả nhiên, mãi một lúc lâu sau, đế vương bước ra với đôi mắt ngầu đỏ, khuôn mặt lãnh trầm hung ác như quỷ từ địa ngục lên đòi mạng, hoàn toàn bị hắc hóa. Hắn gầm lên một tiếng, thấu cả trời xanh, tựa như chúa sơn lâm bị trúng mũi tên của thợ săn, đang cảm thấy bi thống và phẫn hận:

- Nàng chết rồi! NÀNG. CHẾT. RỒI! AAAAAAAAAA......

Binh sĩ rùng mình hoảng sợ nhìn hoàng đế, bất giác nhớ lại ngày trước, ngài ấy được mệnh danh là "bạo quân" giết người không chớp mắt, liệu có hung tàn hệt như lúc này chưa? Ngôi cửu ngũ anh minh thần võ của bọn họ đi đâu mất rồi, chỉ còn lại là con người khát máu này đây sao? Ai nấy đều nơm nớp lo lắng cái chết của tiểu cô nương kia sẽ làm cho đại sự biến đổi khôn lường. Và rất nhanh, họ đã biết được đáp án từ đế vương.

Thừa Vĩ sau tiếng thét chói tai thể hiện nội tâm điên cuồng. Hắn lướt đôi mắt hắc ám bắn ra tứ phía, câu nói tiếp theo chính là mệnh lệnh, cũng là lời thề mang tất cả căm thù trong đó:

- Yên Trường Quốc! Ta nhất định khiến các ngươi máu chảy thành sông! Ba quân tướng sĩ, chuẩn bị sẵn sàng cho ta.

- Rõ!

Dứt lời, Hàn Thừa Vĩ quay vào trong phòng đóng chặt cửa. Ai cũng suy đoán, đế vương là muốn ở cạnh di thể của quân sư thêm chút nữa, trước khi bước vào trận chiến khốc liệt, chưa biết khi nào mới có hồi kết. Mọi người vừa cảm thương cho tiểu cô nương xinh đẹp tài hoa bạc mệnh, trời xanh ghen ghét má hồng. Cũng vừa phiền não bội phần, cứ ngỡ hòa bình lập lại, sắp trở về bên gia đình thân thương lại bỗng dưng phát sinh biến cố bất ngờ. Đạo "trung quân ái quốc" dù rất mất hứng với cục diện lúc này, bọn họ cũng phải cố gắng chấn chỉnh lại tinh thần để ứng chiến với Yên Trường Quốc, không cho phép bọn chúng khinh người quá đáng, cũng là trừng trị bản tính lật lọng tráo trở, mới vừa quay lưng đã động thủ với Đại Nam của họ. Ngay hôm ấy, phó tướng đã duyệt binh sẵn sàng, chỉ còn chờ quân lệnh từ đế vương nữa thôi.

Đêm đó, không khí bao trùm sự nặng nề nguy hiểm. Đế vương cuối cùng cũng chịu mở cánh cửa sau khi trải qua một hồi khép mình bi thương. Thừa Vĩ bước ra ngoài, trên đôi tay hắn đang bế một thân ảnh bé nhỏ được che kín bằng lớp áo choàng rộng rãi. Hắn đi từng bước khó nhọc, tâm trạng cũng nặng nề tựa như bước chân hắn lúc này, thần sắc lạnh lẽo như băng ngàn năm khiến ai nấy cũng đều khiếp vía không dám đến gần. Hắn lặng lẽ tiến về cánh rừng sát núi, tự tay đào đào bới bới bằng thanh trúc tạm bợ nhặt được gần đó, những giọt mồ hôi rịn ra trên vầng trán vẫn không khiến hắn ngừng tay. Qua một lúc lâu, trên khoảng đất bằng phẳng xuất hiện cái hố dài và khá sâu, Thừa Vĩ cảm thấy vừa đủ mới dừng lại, đi về phía thân ảnh đang được choàng kỹ càng mà ban nãy hắn đặt nằm tạm trên thảm cỏ xanh mướt. Một lần nữa, hắn ghì chặt thân ảnh bé nhỏ vào lòng, vai run run để lộ cảm xúc đau đớn vô cùng tận của hắn.

Thừa Vĩ thần người ra như thế gần nửa canh giờ, mới hôn lên đỉnh đầu thân ảnh đang nằm trong đôi tay mình, rồi bế lên tiến đến chiếc hố sâu bên kia, đặt vào đó. Hắn đứng khựng nhìn thân ảnh ấy lần cuối, mới buồn bã lấp cái hố lại. Vừa xong, hắn lấy ra một tấm gỗ nhỏ đã mang theo bên người từ trước, cắm lên trên mỏm đất nhô cao, nội dung trên đó vô cùng đơn giản "Quân sư chi mộ". Nam nhân chí tại bốn phương, giờ lặng lẽ một góc trong bầu đêm trông cô đơn thảm hại đến bậc này, mắt hắn vẫn không rời từng chữ khắc trên tấm bia tạm bợ, lập lời thề vàng đá chẳng phai:

- Ta thề với trời, kẻ nào làm tổn thương nàng, ta sẽ bắt chúng nhận lãnh cái giá thật đắt. Nàng tạm ở đây chờ ta, khi nào chiến thắng khải hoàn, ta đưa nàng quay cố hương được không?

Một người hỏi mà chẳng có người nào đáp lại, chỉ có làn gió lùa qua những phiến lá tạo nên thanh âm xào xạc, quyện vào tiếng dế đêm thành khúc ca bi thương, như nuối tiếc cuộc tình vừa chớm nở đã nhanh chóng lụi tàn. Hình ảnh ấy đối với bất cứ người nào đều sẽ mang đến cảm giác xót xa, thương cảm. Chỉ là lọt vào tầm mắt của tên ác quỷ khát máu thì không khác gì một trò chơi thú vị. Tên Thế Triệt kia sau khi trở về phục mệnh, tưởng nhiệm vụ ly gián đến đây đã kết thúc, ai ngờ chủ tử của hắn - Phương Chí Thanh, vẫn còn chưa hoàn toàn yên tâm, mới sai hắn theo dõi để xác nhận kết quả một lần nữa. Bây giờ thì mọi thứ đã bày ra rõ ràng trước mắt, nữ tử kia đã chết là sự thật không thể thay đổi, cũng như liên minh giữa Yên Trường Quốc và Đại Nam sẽ chẳng còn cơ hội cứu vãn được nữa. Hắn cảm thấy nên nhanh chóng hồi bẩm với Tứ hoàng tử chuyện này, sau đó chuẩn bị tốt bước đi mới trong kế hoạch nắm lấy quyền khuynh thiên hạ.

Một đêm này, tâm tình mọi người đều không tốt. Nhất là đế vương Đại Nam, trở về chuẩn bị tác chiến vẫn cứ ra ngẩn vào ngơ, nỗi căm tức bừng bừng như ngọn lửa, trở thành quyết tâm sắt đá, muốn tiêu diệt cho bằng được lũ tham tàn đạp lên mưu cầu hạnh phúc của bách tính muôn dân. Còn ở cứ điểm bí mật của phái Thanh Long, Tứ hoàng tử đang nóng lòng chờ tin tức Thế Triệt mang về, khi chắc chắn dự tính kia đã thành công trót lọt, hắn sẽ bắt đầu sẵn sàng nước cờ tiếp theo, lựa thời cơ thích hợp một kích đánh vào, ngai vàng sẽ về tay hắn là chuyện chắc như đinh đóng cột.