Dịch giả: Lê Thị Hồng Nhung
Nguồn: e-thuvien
- Một mình đến phòng của một người đàn ông lạ, chẳng lẽ cô không thấy nguy hiểm gì sao?
- Vâng, đúng là cũng có những gã đàn ông nhìn chúng em với con mắt thèm thuồng thật đáng sợ. Nhưng mà chỉ cần nhìn vào mắt họ hoặc chịu khó để ý một chút là có thể hiểu ngay ý đồ đen tối của họ nên đối với em thì hầu như cũng không có gì đặc biệt nguy hiểm cả. À, nhưng chắc ý của anh là không phải nguy hiểm kiểu như thế mà anh muốn hỏi bọn em vì tiền mà làm những việc này, nếu lỡ để những ngón tay bẩn thỉu cho vào chỗ đó thì sẽ bị viêm nhiễm, bệnh tật có phải không?
Kawashima tắt đèn trong phòng đi, cởi hết quần áo ra và lên giường nằm sấp xuống đệm. Người phụ nữ kia ngồi bên thành giường, dùng những móng tay vuốt nhè nhẹ dọc theo sống lưng, hai bên sườn và bắp đùi của anh. Rồi cô ta dùng các đầu ngón tay xoa theo hình vòng tròn, các ngón tay đưa rất nhẹ nhàng, êm ái như chí thoáng lướt qua trên bề mặt da vậy. "Cũng giống như đang khám bệnh ấy nhỉ?", Kawashima thầm nghĩ. "Hiện nay em đang sống cùng một người đàn ông nữa, anh ấy đã mua tặng em cái áo khoác da lông thú này đấy!", cô ta ngồi dưới giường ngước lên nhìn Kawashima và nói. Người phụ nữ đó đặt một hộp giấy ăn ở bên cạnh, sức đầy dầu vào tay trái rồi nhẹ nhàng vuốt ve từng đường gân thớ thịt trên người Kawashima.
- Thế cô không định cởi quần áo ra à? - Kawashima ngóc đầu dậy hỏi.
- Nếu anh đồng ý trả thêm 10.000 yên nữa thì em sẽ cởi. - Người phụ nữ kia trả lời, bàn tay vẫn làm việc đều đều.
- Được, tôi sẽ trả. - Kawashima vừa nói vậy, cô ta liền lấy giấy ăn từ từ lau sạch dầu trên tay và bắt đầu cởi bỏ quần áo ngay tại chỗ.
- Nhưng mà anh sẽ không được chạm vào em đâu đấy! - Cô ta vẫn không quên nhắc nhở Kawashima.
Hy vọng sẽ được nhìn thấy lớp da thịt mềm mại ở bụng người phụ nữ trước khi cô ta cởi nốt chiếc quần tất mặc ở trong cùng ra, Kawashima với tay bật chiếc đèn ngủ ở đầu giường để nhìn cho rõ. Người phụ nữ kia cũng chẳng tỏ vẻ gì là e ấp, ngượng ngùng muốn che giấu cái thân thể lõa lồ của mình trước mặt người đàn ông lạ cả. "Ôi, một thân hình mới đáng nhớ làm sao?", Kawashima thầm nghĩ, nó làm anh nhớ lại người phụ nữ hơn anh mười chín tuổi trước kia. Một cái bụng mà chỉ cần ôm chặt một chút là những ngón tay đã ngập chìm trong lớp da thịt mềm tèo tèo, hai bầu ngực xanh lét, nổi đầy gân và mạch máu, hai núm vú đen sì và ủ rũ, hai cánh tay, hai bên sườn và cặp đùi chỉ khẽ chuyển động cũng làm cho lớp da thịt nhão nhèo ấy rung lên, phập phồng, những ngón chân cái mà móng đã ngả vàng và nứt nẻ. Nhìn người phụ nữ này, những hình ảnh thân quen ngày nào lại hiện ra rõ mồn một trước mắt Kawashima. Vì đã quá quen với một thân thể như vậy nên lần đầu tiên ôm lấy Yoko, chính Kawashima còn phải cảm thấy khác lạ đến ngỡ ngàng. Giờ thì Yoko đã hai mươi chín tuổi và cũng đã có một đứa con nhưng dù có chạm vào cơ thể cô, vào cổ, cánh tay hay thậm chí là những cái móng tay của cô, anh cũng có được cái cảm giác sung sướng phản hồi lại trên từng đầu ngón tay. Còn bây giờ, nằm trên giường ngắm nhìn một cái mông xẹp lép, phẳng lì của người phụ nữ kia, đúng là Kawashima đã chẳng còn ham muốn gì nữa. "Thật chẳng khác nào mấy cái bánh xốp bán ế được bày trong các cửa hàng vào dịp Giáng sinh, cho dù có động vào nó thì cũng chẳng thấy có độ xốp hay đàn hồi gì cả, ai mà thèm cơ chứ!", Kawashima nhìn và tưởng tượng. Hình như là chính các tế bào da trên cái cơ thể già nua kia cũng tự nhận thức được rằng mình đã lão hóa hết rồi nên không chút e ngại tỏ ra cho người ta thấy rằng đừng có đụng chạm vào làm gì. Nhưng Kawashima đang nhìn vào cái cơ thể dù không che đậy vẫn không có nổi một chút sức hấp dẫn ấy và phóng tinh.
Sau khi đã trả cho người phụ nữ kia 30.000 yên và để cô ta ra về, Kawashima vẫn cứ ở trần và nằm yên trên giường như vậy, chỉ đôi lúc mới lật người và nằm ngửa ra một chút. Anh có cảm giác như đang được bao bọc trong một sự yên bình và trống rỗng khó tả, một cảm giác mà từ trước đến nay anh chưa từng nếm trải. Trong lúc này, Kawashima đã suy nghĩ rất nhiều về những lúc anh tự tách ý thức ra khỏi thể xác mình. Đó là những lúc mà cái cảm giác kinh ngạc tuột bậc và nỗi hoảng sợ hãi hùng cùng với sự căm tức khủng khiếp bộc phát cùng lúc, hòa lẫn vào nhau khiến anh không thể kiểm soát nổi bản thân mình nữa. Sau đó, đương nhiên sẽ là một cảm giác vô cùng khó chịu. Cũng không ít lần, Kawashima phủ định việc này, anh nghĩ làm gì có chuyện ý thức tách rời ra thế được, tuyệt đối không thể có chuyện anh có một ý thức khác, một nhân cách khác. Kawashima cứ trằn trọc mãi với những suy nghĩ quẩn quanh như vậy. Và rồi vừa nhìn lên trần nhà, Kawashima vừa thầm ước: "Giá như cái cảm giác này cứ kéo dài mãi thì hay biết mấy!". Hoàn toàn không thấy hưng phấn nhưng mà lúc phóng ra một lượng tinh dịch lớn thì thực sự là rất khoan khoái, và bây giờ cảm giác ấy vẫn còn. Chỉ cần nhìn lên trần nhà thôi cũng đủ cảm thấy dễ chịu rồi. Nhưng thực ra, ngay lúc này Kawashima cũng không hiểu rõ rằng, bên cạnh cái cảm giác khoan khoái dễ chịu còn có một cảm giác buồn tê tái. "Nhưng dù sao thế này cũng đâu phải là quá tồi!", nghĩ vậy rồi Kawashima ngồi dậy, có vẻ như vừa chợt nhận ra một điều gì đó. Anh mở cặp, lấy cuốn sổ ra và lại viết tiếp.
"Người được chọn là một cô gái của một câu lạc bộ SM với đủ hai tiêu chuẩn: trẻ trung và nhỏ nhắn. Nếu to béo quá thì khi có vấn đề phiền phức xảy ra mình cũng khó mà khống chế được sự kháng cự của cô ta"