Xuyên Thành Vú Em Của Bệnh Kiều Vương Gia

Chương 3: Độc tính trong người vương gia lại tái phát!




Khi Cố Viễn được tỳ nữ dắt vào phòng rồi đặt mông ngồi trên chiếc giường của mình, cậu có một loại cảm giác như là mơ.

Chỉ ngắn ngủi có một ngày, cậu từ phú nhị đại tiêu tiền như nước, được nuông chiều từ bé ở thế kỷ 21, trở thành vú em của vương gia... Ở xã hội phong kiến.

Nghĩ đến đây, Cố Viễn nhịn không được cả người run lên.

Cảm giác vừa mới bị người đàn ông ôm chặt vào ngực mút vú còn rõ mồn một ngay trước mắt cậu, Cố Viễn thừa dịp tỳ nữ đang xoay người mà đỏ mặt, cậu cảm thấy hai núm thịt kia..... Sưng lên rồi.

Bị tên Vương gia kia...... Mút sưng.

Biến thái.

Cậu thầm mắng trong lòng.

Rất nhanh tỳ nữ đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó, Cố Viễn lập tức ngồi thẳng, tránh để cho đối phương nhìn ra điểm khác thường của mình.

Tỳ nữ hành lễ, không dám ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt quy củ dừng trên chân cậu, nói: "Cố Công tử, Vương gia sắp xếp sau này ngài sẽ ở đây. Có yêu cầu gì ngài có thể trực tiếp nói với nô tỳ."

"À à, được." Cố Viễn nghĩ nghĩ, hỏi một chuyện quan trọng nhất, "Vị vương gia kia của các người, tên là gì vậy?"

Cậu cảm thấy chuyện này rất cần thiết để hỏi.

Dù sao bây giờ cậu và vị Vương gia này cũng coi như là...... Quan hệ chủ tớ, cho dù có là xã hội phong kiến đi chăng nữa, nào có chuyện ngay cả tên 'chủ' là gì 'tớ' cũng không biết.

Kết quả, tỳ nữ lập tức 'bịch' một tiếng quỳ xuống đất.

Cố Viễn kiểu:???

Cậu theo bản năng muốn trốn đi, nhưng phản ứng lại nhanh chóng chạy lại đỡ nàng, "Đừng đừng đừng, ngươi đừng quỳ trước mặt ta......" Ngươi tùy tiện quỳ làm ta giảm tuổi thọ phải làm sao bây giờ......

Kết quả tỳ nữ càng cúi đầu thấp, giọng điệu sợ hãi nói: "Tên của vương gia, nô tỳ không dám tùy tiện gọi, mong Cố Công tử thứ tội."

"Thứ thứ thứ, ta thứ, ngươi đừng quỳ nữa......" Cố Viễn muốn kéo đối phương đứng dậy, ai ngờ sức lực của nàng còn mạnh hơn cậu gấp mấy lần, Cậu kéo hai cái cũng không lên, ngay lập tức, chân cậu 'bịch' một tiếng, quỳ xuống theo.

Cố Viễn: "......"

Vào lúc một chủ một tớ xấu hổ cùng nhau quỳ dưới đất, thì cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, một đôi ủng màu đen viền mạ vàng bước vào.

Cố Viễn tuyệt vọng quay đầu nhìn lại, đối diện với khuôn mặt tuấn tú vừa mới chôn trước ngực mình không lâu trước đó, khuôn mặt vốn dĩ không mặn không nhạt mà bây giờ đây hai hàng lông mày lại nhướng nhẹ lên.


Cố Viễn xấu hổ vuốt mặt.

Tỳ nữ quỳ đối diện cậu khi nhìn thấy đôi ủng kia xong, không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai, thậm chí Cố Viễn còn cảm giác được cơ thể nàng run lên.

Cố Viễn biết rằng mình không kéo nàng dậy được, nhưng cậu thật sự không muốn quỳ nói chuyện với người khác, vì thế cậu chủ động bỏ tay nàng ra, chống đất bò dậy, dù cho có sợ bị giảm tuổi thọ cách mấy, nhưng cậu không có thói quen hành lễ như người cổ đại, sau khi Cố Viễn đứng lên, cố ý tránh khỏi phương hướng tỳ nữ đang quỳ, vòng qua đi đến trước mặt chủ nhân mang đôi ủng màu đen.

Cố Viễn thấy đối phương nhướng mày càng rõ ràng hơn.

"Cái đó......" Cậu gãi đầu, cảm thấy vài phút vừa rồi mình làm tỳ nữ của người ta thành ra như vậy, hình như đây là vấn đề rất lớn, cậu chủ động giải thích: "Ta muốn hỏi nàng ngươi tên là gì, nhưng nàng......"

Hình như có chút sợ ngươi.

Cố Viễn vừa xuyên tới đây chưa được mấy tiếng, cậu thật sự rất khó hiểu về việc khi đề cập tới tên người nào đó lại sợ đến mức phải quỳ xuống đất.

Ngược lại Lận Kính Trầm không hề né tránh, hắn nói thẳng: "Bổn vương tên Kính Trầm, tự Bách Quân, phong hiệu chỉ một chữ Ninh."

Cố Viễn:?

Ủa, hắn nhiều tên như vậy, cậu nên gọi cái nào bây giờ đây?

Sự nghi hoặc của cậu hiện ra ngoài một cách rõ ràng, Lận Kính Trầm liếc mắt một cái liền nhìn ra được, thậm chí có thể nói, hắn ở trong triều cũng đã lâu, tiếp xúc với hàn ngàn những suy nghĩ thâm sâu khó lường, thật sự đã lâu rồi hắn không nhìn thấy một tên vừa đần vừa sáng ngời...... Như vậy.

Lận Kính Trầm nói: "Mọi người đều gọi ta là Ninh Vương."

"À à." Cố Viễn nhanh chóng nhớ lại, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Ánh mắt Lận Kính Trầm dừng trên khuôn mặt tỉnh ngộ của cậu một lát, con ngươi không tự giác liền mang theo ý cười, hắn quay đầu nhìn phòng, hỏi: "Phòng ở được không?"

Cố Viễn im lặng.

Thật ra không hẳn là rất vừa lòng, nhất là cái giường cậu vừa ngồi xuống kia, cứng đến nổi cái đít cũng không buồn ngồi, nhìn sơ qua gối đầu vừa cao vừa cứng, nhất định buổi tối sẽ ngủ không ngon......

Nhưng cậu hiểu đạo lý người cấp thấp không thể không cúi đầu, vì thế cậu cũng không dám nói gì, chỉ đơn giản gật đầu, nói ậm ừ rất vừa lòng.

"Vậy là tốt rồi."

Lận Kính Trầm nhìn xung quanh, cảm thấy quản gia dọn dẹp phòng này rất sạch sẽ, nhìn thoáng qua cũng biết rất để tâm vào việc này, dụng cụ trà, bàn ghế đều được làm từ những chất liệu tốt nhất, cửa sổ cũng lịch sự tao nhã, nhìn rất thoải mái, so với phòng ngủ của hắn, cũng không tệ lắm.

Lận Kính Trầm gật đầu, nói: "Vậy ngủ sớm một chút." Liền xoay người rời đi.

Người ở đằng sau Cố Viễn nối gót theo hành lễ với cậu, Cố Viễn vừa xoay đầu, vẫn còn một người đang quỳ dưới đất.


"......" Cậu thở dài, đi tới giữ chặt cánh tay của nàng, nhỏ giọng nói "Hắn đi rồi", sau đó mới hơi dùng chút lực, lúc này mới thành công kéo người lên.

"Ngươi tên là gì?" Cậu hỏi xong trong lòng còn có chút sợ hãi nói thêm: "Chuyện này chắc không cần phải quỳ rồi nói đâu hả?"

Tỳ nữ mặt đỏ tai hồng, hành lễ nói: "Nô tỳ tên Tuyết Liên, sau này sẽ phụ trách chăm sóc ngài."

Cố Viễn gật đầu.

Sau đó cậu hỏi thêm vài câu về tình huống trong phủ, rồi mới để Tuyết Liên ra ngoài.

Cố Viễn ôm tâm tình phức tạp nằm lên chiếc giường cứng ngắc.

Nhắm mắt trước đã, cậu nghĩ rằng, có lẽ, sau khi mở mắt ra, mình sẽ trở về thế giới thuộc về mình......

Giường quá cứng, gối đầu quá cao, kém xa nệm cao su gấp mấy lần, cả một đêm Cố Viễn không tài nào ngủ ngon, đến tờ mờ sáng cậu mới vừa nặng nề chìm vào giấc ngủ một chút, không lâu sau cậu cảm giác được có người nói chuyện bên tai mình.

Cố Viễn mơ màng mở mắt ra, phát hiện là Tuyết Liên, "Sao vậy?"

"Quản gia của vương gia tới đây, nói là độc tính trong người vương gia lại tái phát, gọi Cố công tử qua đó!"

"Hả?" Bây giờ Cố Viễn rất buồn ngủ, cậu thật sự rất muốn nói "Đi con mẹ mày", nhưng trong đầu có một tia tỉnh táo nhắc nhở cậu là, mạng nhỏ của mi còn nằm trong tay đối phương đó, hai người vừa mới ký 'hiệp định giúp đỡ lẫn nhau bất bình đẳng', cậu đành phải bò dậy, mắt nhắm mắt mở đi theo Tuyết Liên ra cửa.

Sắc trời còn sớm, thời tiết bên ngoài lạnh ghê gớm, Cố Viễn vừa bước ra khỏi cửa, liền bị cái lạnh làm cho giật cả mình, trong nháy mắt cậu liền tỉnh táo vài phần.

Phòng ngủ Ninh Vương ở bên cạnh phòng cậu, ra khỏi cửa viện cậu liền đi qua một cái cửa vòm, Cố Viễn tới ngoài phòng ngủ Ninh Vương, Vương quản gia đã sớm chờ ở bên ngoài, thấy cậu liền lau nước mắt hô to "Cố công tử! Ngài tới rồi!", Sau đó kéo cậu đi vào trong, vừa đi vừa nói: "Vương gia! Vương gia! Cố công tử tới!"

Phòng ngủ Lận Kính Trầm rất lớn, đi qua sảnh giữa, rồi đi qua suối nước nóng, mới tới giường hắn, chiếc giường được che chắn kĩ càng bằng một tấm rèm màu xanh thẳm bằng vải xô, thậm chí người bên ngoài cũng không tìm thấy được một kẽ hở nhìn vào trong, ngay ngắn làm người khác cảm thán.

Cố Viễn đi đến mép giường, một cánh tay trắng thon dài xuyên qua chiếc rèm màu xanh chuẩn xác cầm lấy cổ tay trái của cậu, sau đó Cố Viễn cảm nhận được một sức mạnh kéo cậu vào trong, giây tiếp theo, cậu chật vật ngã vào chiếc giường riêng tư của người đàn ông.

Hai mắt người đàn ông hồng hồng, khuôn mặt anh tuấn phủ một tầng mồ hôi mỏng, hắn như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Cố Viễn đang nằm trên, khàn giọng nói: "Ra ngoài."

Vương quản gia trả lời một tiếng, lập tức đi bước nhỏ ra ngoài.

Nhất thời trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Cái đó......" Cố Viễn muốn nói gì đó để đánh tan bầu không khí có chút ái muội này, nhưng người đàn ông giống như chờ không được mà nắm lấy hai bên vạt áo cậu, "roẹt" một tiếng, y phục nửa người trên của Cố Viễn liền biến thành từng mảnh nhỏ, cậu giống như trứng gà vừa được luộc xong, trong phút chốc nửa người trên liền trần như nhộng.

Hai tay người đàn ông vòng ra sau lưng cậu, đẩy lưng cậu xuống một chút, sau đó hắn vùi đầu xuống chuẩn xác ngậm lấy núm vú chằng chịt dấu răng mà thiếu niên chủ động dâng lên.