Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn

Chương 32: Chương 32





Nhìn thấy mẹ có phản ứng này, Mạc Lệ Phong chỉ cảm thấy châm chọc.

“Mẹ con Tiểu Mãn, tôi nhất định sẽ mang đi.

” Mạc Lệ Phong quyết định, không cho mẹ và em gái cơ hội phản bác, đứng dậy cũng đi vào trong phòng.

Nguyên Bảo đã sớm ngừng khóc, chỉ là còn khiếp ý tựa vào trong lòng Giang Tiểu Mãn.

Mẹ con Mạc Trần thị khi dễ Giang Tiểu Mãn, cùng với thái độ Mạc Linh Chi thường thường mắng chửi Nguyên Bảo, khiến Nguyên Bảo nhỏ tuổi đã luôn có tâm lý sợ hãi bọn họ.

Chỉ cần nghe thấy âm thanh, sẽ cảm thấy sợ hãi.


Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo, thấy Mạc Lệ Phong đi vào, ngay cả người này cũng khó chịu.

"Nguyên Bảo, ngày mai đồng ý theo ba lên thành phố không?” Giang Tiểu Mãn dịu dàng hỏi, trong giọng nói mang theo ý cười rất nhỏ, làm cho người ta nghe liền cảm thấy như gió xuân thổi qua.

Cảm xúc sợ hãi của Nguyên Bảo dần dần trấn an trong lòng Giang Tiểu Mãn, chỉ là bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt cổ áo Giang Tiểu Mãn: "Mẹ thì sao?"
Giang Tiểu Mãn lắc đầu, ngày mai cô có chính sự phải làm.

“Nguyên Bảo không đi!" Nói xong, Nguyên Bảo lại muốn bĩu môi khóc lên.

Thấy cậu bé như vậy, Giang Tiểu Mãn lại vội vàng ôm đứa nhỏ vào trong ngực, đưa tay ra sau vỗ về tấm lưng nhỏ của nó.

"Ngày mai mẹ có chuyện rất quan trọng, Nguyên Bảo không muốn để mẹ làm xong chuyện thì đưa Nguyên Bảo vào thành phố à?”
Đừng nhìn trẻ con chỉ mới ba bốn tuổi, chúng cũng có năng lực tư duy của mình.


Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, lại rụt rè nhìn Mạc Lệ Phong đứng ở cửa, tự cho là nhỏ giọng nói bên tai Giang Tiểu Mãn: "Mẹ, mẹ định đi đánh người xấu phải không?"
Đây là lời Giang Tiểu Mãn buổi sáng nói với cậu bé khi thả ở nhà thím Lưu.

Giang Tiểu Mãn gật đầu: "Đúng.

Đánh người xấu xong chúng ta vào thành phố với ba con.


Có lẽ Nguyên Bảo không rõ đánh người xấu có liên hệ gì với việc vào thành phố, nhưng cậu bé biết sau này sẽ không gặp lại Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi.

Gật đầu nói: "Vậy được rồi!”
Nghe giọng điệu miễn cưỡng của bạn nhỏ, Giang Tiểu Mãn nhịn không được cười ra tiếng: "Ừ.

Mẹ cám ơn Nguyên Bảo!”