Chương 5:
Dư Hoàn đã linh cảm sẽ có phân cảnh này, Diêu Hi khẳng định muốn thử cô một chút.
Nhưng khi nhiệt độ lòng bàn tay của Diêu Hi xuyên qua lớp váy mỏng, Dư Hoàn vẫn cứ rùng mình dữ dội.
Cô hơi vặn người, cố gắng thoát ra, kết quả Diêu Hi càng siết chặt hơn.
Dư Hoàn sợ hãi, cô nhìn gương mặt luôn tươi cười trước mắt, đôi môi run lên vì sợ: "Hơi...đau, anh buông tôi ra được không?"
Diêu Hi lúc này mới buông cô ra, Dư Hoàn như được ân xá, chạy như trốn vào toilet.
Dư Hoàn ở trong phòng tắm cả nửa tiếng, đến khi Diêu Hi gõ cửa, cô mới run rẩy bước ra.
Diêu Hi đã mặc sẵn quần áo ở nhà, nhìn thấy cô đi ra, anh nở một nụ cười quái dị rồi nghiêng người đi vào phòng tắm.
Dư Hoàn da đầu tê dại, cô nghĩ, anh chắc hẳn sẽ không thử cô nữa.
Nhưng mà năm phút sau, Diêu Hi từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy cô ngồi ở trên sô pha, chậm rãi hỏi: "Cô không mệt sao? Không đi ngủ?"
Dư Hoàn kéo góc váy, không biết nên trả lời như thế nào, đơn giản là không đáp lại.
Diêu Hi đi thẳng vào phòng, phủi toàn bộ những cánh hoa hồng trên chiếc giường đỏ xuống dưới đất, sau đó dựa vào cửa nhìn cô trêu chọc: "Yên tâm đi, giường lớn như vậy, thêm một người ngủ không thành vấn đề, đêm tân hôn cũng không thể để cô ngủ ở sô pha được."
Dư Hoàn từ trên ghế sô pha cứng ngắc đứng lên, bước vài bước vào phòng ngủ, cảm thấy não của mình dường như hơi thiếu máu.
Khi Diêu Hi đang thu dọn giường, vẫn luôn dùng dư quang nhìn cô, đợi đến khi Dư Hoàn vừa bước vào, anh dùng một tay kéo Dư Hoàn vào trong ngực, sau đó đè xuống...
Khuôn mặt yêu nghiệt của Diêu Hi phóng to trước mắt, Dư Hoàn thậm chí quên cả thở.
Soái là soái, đủ khiến lòng người kinh ngạc.
Nhưng vừa nghĩ đến những hành vi điên rồ của Diêu Hi trong tương lai, Dư Hoàn hoàn toàn không còn tâm trạng thưởng thức soái ca trước mắt.
Dưới sự căng thẳng, cô vô thức nắm chặt ga trải giường, móng tay sắp gãy.
Diêu Hi mỉm cười, anh cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh thậm chí còn đưa tay nắm lấy dây áo của Dư Hoàn, cười tủm tỉm nhìn cô: "Bà xã, đêm xuân đáng giá ngàn vàng."
Nghe vậy, hàm răng của Dư Hoàn run lên.
Thật lâu sau, cô mới nặn ra một câu: "Chúng ta chỉ mới tổ chức hôn lễ, còn chưa có lãnh chứng, như vậy, phải chăng không ổn lắm?"
Diêu Hi nhướng mày khi nghe đến đây: "Ồ, cô thực ra nhắc nhở tôi, vậy ngày mai liền đi thôi."
Dư Hoàn hận đến nỗi muốn tát bản thân!
Trong cốt truyện, Dư Hoàn và Diêu Hi cũng đi lãnh chứng, nhưng mà là vào vài tháng sau, bị Diêu Hi ép đi.
Dư Hoàn nói lời này, chỉ để trì hoãn thời gian làm Diêu Hi nhanh chóng từ trên người mình đứng lên, không nghĩ tới, Diêu Hi cư nhiên đem thời gian lãnh chứng đổi tới ngày mai.
"Cái đó...Tôi nghĩ chúng ta không cần vội vàng như thế" Dư Hoàn run rẩy nói, cô dường như nghe thấy tiếng móng tay út của mình bị gãy.
"Không phải cô nói với tôi được đổi một chú rể đẹp trai hơn khiến cô rất vui sao? Nhìn cô có vẻ không vui lắm.
Bằng không cô nói thật đi, trong lòng cô hận tôi lắm đúng không?"
Vào lúc này, Diêu Hi đều không thèm che dấu sự chế nhạo.
Thấy Dư Hoàn không hé răng, anh nói tiếp: "Tôi có thể cho cô một cơ hội, bây giờ tôi cho cô địa chỉ của Khâu Diệc Phong, hiện tại cô chạy qua còn kịp."
"Tôi sẽ không đi, từ khoảnh khắc hắn ta đào hôn, tôi với hắn đã hoàn toàn chấm dứt."
Đôi mắt Diêu Hi khẽ nheo lại, anh thấy sự kiên định trong mắt Dư Hoàn không có vẻ gì là giả nên mỉm cười nói: "Vừa vặn, tôi đối với cô cũng không phải không có hứng thú.
Nếu ngày mai chúng ta đi lãnh chứng, hôn lễ cũng đã làm, cô cũng nên làm tròn bổn phận của một người vợ, đúng không?"
Dư Hoàn chưa kịp phản ứng, Diêu Hi đã kéo dây áo cô xuống, bờ vai tròn trịa mịn màng trực tiếp lộ ra trước mắt Diêu Hi.
Ánh mắt anh nghiền ngẫm, mỗi một bước đều giống như khiêu khích, chờ đợi phản ứng tiếp theo của Dư Hoàn.
Dư Hoàn nhắm mắt lại, cân nhắc một chút, cô đột nhiên ngước lên, đặt tay lên vai Diêu Hi, mỉm cười gật đầu: "Anh nói rất đúng, vợ chồng hai bên đều nên thực hiện nghĩa vụ của mình, vậy thỉnh ông xã đêm nay hầu hạ em thật tốt, để em cảm nhận sâu sắc "một đêm xuân đáng giá ngàn vàng"."
Không phải là phi lễ thôi sao? Còn không biết ai phi lễ ai đâu.
Dư Hoàn đời trước vẫn luôn chăm chỉ làm việc, lúc qua đời cũng không có bạn trai.
Đời này vừa tới liền được đưa một "lễ vật" lớn như vậy, cô cũng không cần ngượng ngùng, cứ coi như là bị vai ác cắn một ngụm!
Vẻ đùa cợt của Diêu Hi lập tức đông cứng lại, mùi thơm nhàn nhạt trên người Dư Hoàn tràn vào khoang mũi, sắc mặt Diêu Hi tối đi, trực tiếp buông bàn tay đang nắm dây áo của Dư Hoàn, từ trên người cô đi xuống.
Dư Hoàn biết rằng đây chỉ là chiến thắng tạm thời.
Thừa dịp Diêu Hi thất thần, cô vội vàng giữ chặt dây áo, lại lần nữa trốn vào toilet.
Diêu Hi đứng đờ ra tại chỗ một lúc rồi đột nhiên cười thành tiếng.
Anh duỗi tay ra, giả vờ cầm không khí cảm thụ một chút, khóe miệng hơi nhếch lên: "Dáng người thật không tồi, Khâu Diệc Phong đúng là...không có mắt nhìn!"
Sau đó, Diêu Hi vẫn là lấy trong tủ ra một chiếc chăn bông mới, gọi Dư Hoàn ra khỏi phòng tắm, vẻ mặt ôn hòa mở miệng: "Tối nay tha cho cô, chăn bông này cho cô ngủ.
Tất nhiên, nếu như cô muốn ngủ ở sô pha, tôi cũng không ngăn cản."
Nói xong, Diêu Hi ôm chăn trở về phòng ngủ trước, sau đó nằm dựa ở một bên cửa sổ sát đất, nghiêng đầu ngủ mất.
Cuối cùng, Dư Hoàn không chọn ngủ trên sô pha, thay vào đó, sau khi Diêu Hi ngủ say, lựa chọn ngủ ở phía bên kia.
Chiếc giường này cực kì mềm mại thoải mái, thậm chí chiếc chăn bông lụa cũng mềm tới mức khiến người ta buồn ngủ.
Một giấc này, Dư Hoàn ngủ ngon hơn trong tưởng tượng.
Khi cô tỉnh lại, Diêu Hi đã quần áo chỉnh tề đứng dựa vào cửa, mỉm cười nhìn cô: "Tỉnh rồi? Dậy đi ăn sáng một chút, sau đó đưa cô đi Cục Dân Chính."
Sau khi nói xong, không đợi Dư Hoàn có cơ hội phản bác, anh đi vào bếp mang bữa sáng ra.
Dư Hoàn nhìn chằm chằm chén cháo tuy đơn giản mà thơm ngon trên bàn, ngây người hỏi: "Anh nấu sao?"
Diêu Hi khẽ cau mày, hỏi lại: "Có vấn đề gì sao? Cô muốn ăn đồ bên ngoài?"
Dư Hoàn vội vàng xua tay: "Không phải, tôi chỉ ngạc nhiên là anh tự tay làm bữa sáng."
Diêu Hi cười cười, ngữ khí lơ lỏng bình thường: "Chỉ cần có thời gian, tôi sẽ tự làm.
Nếu cô không thích, có thể tùy thời phân phó, tôi sẽ cho người đúng giờ mua về cho cô."
Dư Hoàn thụ sủng nhược kinh xua tay: "Không, không cần, cái này là được rồi."
Cháo Diêu Hi làm rất thơm, hương vị thực ngon, Dư Hoàn ăn chậm rãi, Diêu Hi bên kia đã thực mau chiến đấu xong, sau khi ăn xong, còn nhìn thoáng qua đồng hồ, một bộ xử lí theo phép công: "Ăn xong rồi thì thu dọn một chút, sổ hộ khẩu cùng chứng minh thư đều chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Dư Hoàn sửng sốt, cô lập tức đặt chiếc thìa trên tay xuống, hít một hơi thật sâu nhỏ giọng nói: "Cái kia, anh có muốn suy nghĩ lại không? Tỷ như, làm một cái công chứng tài sản trước khi kết hôn? Đến lúc đó vạn nhất ly hôn, cũng không xảy ra tranh chấp tài sản."
Diêu Hi nhướng mày cười: "Chúng ta vừa mới kết hôn, cô đã bắt đầu nghĩ đến chuyện ly hôn rồi sao?"
Dư Hoàn bị anh làm cho nghẹn, một lúc sau mới cười gượng: "Ý của tôi không phải vậy, tôi biết tài sản trên danh nghĩa và cổ phần anh có rất nhiều, nếu không công chứng rõ ràng trước, tôi lo là sẽ chiếm hời của anh..."
Khi Dư Hoàn nói chuyện với Diêu Hi, cô căng thẳng không thể giải thích được, thậm chí còn không dám nhìn anh, sợ rằng một giây sau vai ác tức giận liền phải bóp ch3t cô.
Diêu Hi bị cô chọc cười: "Không sao, tôi không lo bị cô chiếm hời.
hơn nữa theo tôi biết, cô cũng không thiếu tiền."
Dứt lời, Diêu Hi lại lần nữa mở miệng: "Cô ăn no rồi phải không? Ăn no rồi thì thay quần áo xuất phát đi.
Tôi thấy cô chỉ mang qua đây hai cái vali, một lát nữa lãnh chứng xong, cô trực tiếp bảo trợ lí mang đồ dọn qua đây.
Cô không có ý kiến chứ?"
Dư Hoàn ngây ra như phỗng, cô dám có ý kiến sao? Cô dám nói bản thân chưa ăn no sao?
Dư Hoàn còn không dám lề mề trang điểm thay quần áo, dùng mười lăm phút trang điểm, lại dùng mười phút đổi quần áo, nhanh chóng xuất hiện ở cửa.
Cô trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy màu xanh ngọc yến còn tính là *điệu thấp.
(***khiêm tốn, khiêm nhường)
Diêu Hi khá bất ngờ với tốc độ của cô, sau khi chờ Dư Hoàn ngồi vào xe, Diêu Hi thở dài hơi chua chát: "Trước Khâu Diệc Phong luôn nói với tôi rằng, cô sửa soạn phải đến hai giờ đồng hồ, nhưng tôi thấy cũng không đến mức, có phải là cảm thấy ở cùng tôi không cần thiết phải trang điểm kĩ càng như vậy?".
Dư Hoàn không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, mà quay đầu giả vờ lạnh mặt: "Tôi đề nghị anh từ nay về sau đừng nhắc tới cái tên Khâu Diệc Phong trước mặt tôi."
Diêu Hi cười như không cười liếc cô, không lên tiếng nữa.
Quá trình lãnh chứng suôn sẻ hơn trong tưởng tượng, chụp ảnh, điền thông tin, thậm chí không có cả tuyên thệ, nhân viên Cục Dân Chính đã vội vàng đóng dấu cho bọn ho.
Sau khi hai người cầm giấy hôn thú ra khỏi Cục Dân Chính, Diêu Hi còn hào phóng đưa cho Dư Hoàn một cái thẻ đen: "Đây là thẻ phụ của tôi, bất kể cô dùng hay không, đều là việc tôi nên làm với tư cách là chồng của cô.
Tôi chốc nữa còn có một cuộc họp gấp cần giải quyết, không thể đưa cô về."
Dư Hoàn vốn đã quen với kiểu nói chuyện này của Diêu Hi, cô hơi hơi mỉm cười, tỏ vẻ hiểu ý: "Công việc của anh là quan trọng nhất, người đại diện đang đợi tôi rồi, anh bận đi."
Trước khi khởi động xe, Diêu Hi còn không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lời tôi nói với cô, chúng ta mới kết hôn, phải sống cùng nhau, nếu tôi phát hiện cô chạy ra ngoài sống một mình, tôi sẽ cho người đem cô bắt trở về."
Dư Hoàn gật đầu: "Được nha, tôi đã nói, thương lượng trước với tôi là được, không cần uy hiếp."
Nói xong, Dư Hoàn đeo kính râm quay người vào xe Bặc Mạn.
Sau khi đợi xe của Dư Hoàn rời khỏi Cục Dân Chính, Diêu Hi mới lái xe rời đi theo hướng ngược lại.
Bặc Mạn toàn bộ hành trình nhìn chằm chằm quyển sổ trong tay Dư Hoàn phát ngốc, một lúc sau mới hỏi: "Lẽ nào sau này chị thực sự sống cùng anh ta?"
Vẻ mặt của Dư Hoàn hờ hững: "Đúng vậy, hiện tại chị không thể rời đi."
Bặc Mạn hướng về phía Dư Hoàn quơ quơ bảng hotsearch: "Em đã gọi điện cho những người tham dự hôn lễ ngày hôm qua, bọn họ nói, Diêu Hi đã thông báo trước với họ, không ai được phép tiết lộ thông tin trong đám cưới hôm qua.
Vì vậy trên Weibo rất bình lặng, có vài bài đăng ẩn danh trên diễn đàn nói về cuộc hôn nhân bí mật của chị, nhưng mà rất nhanh liền chìm xuống, nhấc không được bọt sóng."
Dư Hoàn cười cười: "Xem ra, Diêu Hi tạm thời tha cho Khâu Diệc Phong."
Đời trước, hotsearch trên Weibo đã bùng nổ vào sáng ngày hôm sau.
Trong cốt truyện, mức độ ảnh hưởng của sự việc này đối với Dư Hoàn và Khâu Diệc Phong không giống nhau.
Khâu Diệc Phong trong một hời gian dài không thể nhận đóng phim.
Mặc dù Dư Hoàn không biết tại sao Diêu Hi lại làm như vậy, nhưng cô tin rằng, buông tha một lần, lần sau sẽ phải trả lại gấp đôi.
Thủ đoạn của nhân vật phản diện, cô trước nay đều chưa từng hoài nghi.
Loại người như Khâu Diệc Phong, không phải không báo, chẳng qua chưa tới thời điểm!
Tiếc là, Dư Hoàn chưa đợi được Diêu Hi báo thù Khâu Diệc Phong, đã trông thấy anh ta đang cúi đầu khom lưng cầu tình với phó đạo diễn ở trước cửa công ty Hoa Chí Văn...
Bặc Mạn nhìn thấy Khâu Diệc Phong, nghiến răng nói: "Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, mang theo hai vệ sĩ, không biết có đủ người không."
Dư Hoàn quay đầu lại hỏi: "Em muốn làm gì?"
Bặc Mạn nới lỏng gân cốt, hừ lạnh một tiếng: "Đánh hắn! Dù sao hắn cũng có lỗi với chị, có ăn mệt cũng chẳng dám ho he."
Bặc Mạn hăng hái, chỉ là ngay trước khi chuẩn bị thực hiện ý đồ, cô quay đầu liếc nhìn Dư Hoàn đang đeo kính râm không rõ biểu tình, nhíu mày hỏi: "Chị sẽ không, luyến tiếc hắn đi?"
Dư Hoàn trầm ngâm, cô nhìn lại một chút tình tiết cốt truyện, nếu phải đợi Khâu Diệc Phong gặp xui xẻo, có vẻ như phải đợi rất lâu.
Việc báo thù này, không phải lúc nào cũng có thể nhờ người khác giúp đỡ.
Dư Hoàn đột nhiên rũ mắt, ngồi trở lại trong xe lạnh giọng nói với Bặc Mạn: "Xuống tay cẩn thận chút, giết người là phạm pháp!"
- ---------
Chương 6:
Chương 6:
Sau khi Bặc Mạn nhận được phân phó của Dư Hoàn, cô lập tức vẫy tay với hai vệ sĩ bên cạnh.
Khâu Diệc Phong mới xuất đạo chưa được hai năm, mặc dù có đóng qua nam chính của hai bộ web drama, nhưng mà đó đều là tài nguyên Dư Hoàn đưa cho hắn. Bản thân không có đội ngũ, công ty cũng là công ty nhỏ, thậm chí không có cả vệ sĩ.
Bặc Mạn sức chiến đấu mạnh mẽ, cộng thêm hai vệ sĩ cường hãn, đánh Khâu Diệc Phong, như vậy là quá đủ.
Đúng như dự đoán của Dư Hoàn, phó đạo diễn bên cạnh Hoa Chí Văn hai ba câu đã đuổi Khâu DIệc Phong đi.
Không được Dư Hoàn giới thiệu, Khâu Diệc Phong muốn lấy được tài nguyên trong tay Hoa Chí Văn chỉ là viển vông.
Huống chi, mặc dù Hoa Chí Văn không trực tiếp đến tham gia hôn lễ của Dư Hoàn, nhưng ông đã phái trợ lí bên người chạy tới đưa một cái đại hồng bao. Về tình hình ngày hôm đó, Hoa Chí Văn sao có thể không rõ.
Hoa Chí Văn với Dư Hoàn mà nói, như thầy như cha. Dư Hoàn bị ủy khuất lớn như vậy, người của Hoa Chí Văn sẽ không cho Khâu Diệc Phong sắc mặt tốt.
Lúc trước nguyên chủ cầu xin Hoa Chí Văn cho Khâu Diệc Phong tài nguyên, Hoa Chí Văn không vui lắm, chính nguyên chủ mấy lần tới cửa năn nỉ gãy lưỡi, Hoa Chí Văn mới miễn cưỡng đồng ý.
Bây giờ Khâu Diệc Phong không có thân phận bạn trai của Dư Hoàn, quả thực khó qua.
Cuối cùng, Khâu Diệc Phong vẫn ủ rũ cúp đuôi mà rời đi, trước khi đi hắn vẫn đứng đó, nhìn tòa nhà trước mặt một hồi lâu...
Dư Hoàn ngồi trong xe nhìn thấy toàn bộ, cô không biết lúc này Khâu Diệc Phong đang nghĩ gì. Nhưng cô biết rằng Khâu Diệc Phong là một người đàn ông rất có tham vọng.
Hắn ta không thích nguyên chủ như thế, còn có thể lá mặt lá trái trước mặt nguyên chủ lâu như vậy, chẳng phải chỉ để hot thôi sao?
Dư Hoàn khẽ thở dài một tiếng, cô ngồi ở trong xe nghịch chiếc vòng trên cổ tay, sau đó nhìn Bặc Mạn cùng hai vệ sĩ hùng hổ bước tới chỗ Khâu Diệc Phong.
Sau khi Khâu Diệc Phong nhìn thấy Bặc Mạn, anh ta lập tức liếc nhìn xung quanh, sắc mặt trắng nhợt, hỏi Bặc Mạn: "Là Dư Hoàn tìm tôi sao?"
Bặc Mạn cười như không cười nói: "Nơi này đông người, không thích hợp nói chuyện, chỗ ngoặt đằng sau có vị trí, chúng ta qua đó."
Khâu Diệc Phong biết hai vệ sĩ phía sau Bặc Mạn, anh ta không quá nguyện ý đi theo bọn họ, biết rằng Bặc Mạn không dễ đối phó.
Bây giờ Dư Hoàn không ở cạnh, nếu Bặc Mạn tức giận, với hiểu biết của Khâu Diệc Phong về Bặc Mạn, cô sẽ động thủ ngay trên đường.
Khâu Diệc Phong không muốn bị chụp ảnh vì loại chuyện này, rồi lên đầu đề!
Huống chi, vấn đề giữa anh ta và Dư Hoàn luôn cần được giải quyết.
Khâu Diệc Phong nắm chặt hai tay, vừa đi vài bước, đột nhiên hỏi: "Dư Hoàn muốn gặp tôi sao?"
Bặc Mạn nhướng mày, nhún vai: "Cứ đi qua anh sẽ biết."
Khâu Diệc Phong không nghi ngờ cô, cuối cùng vẫn đi theo Bặc Mạn đến chỗ ngoặt phía sau.
Dư Hoàn lúc mới xuất đạo đã ký hợp đồng với công ty của Hoa Chí Văn, đối với hoàn cảnh xung quanh cực kì quen thuộc.
Cô vẫn luôn vững chắc ổn định ngồi ở trong xe, căn bản không quan tâm Bặc Mạn đánh Khâu Diệc Phong thành cái dạng gì.
Nhưng cô biết Bặc Mạn là người có chừng mực, sẽ không đánh thừa sống thiếu chết, cũng sẽ không tha cho hắn ta.
Ước chừng mười lăm phút sau, Bặc Mạn kết thúc cuộc chiến, gửi một tin nhắn Wechat cho Dư Hoàn: "Đánh xong, hắn ồn ào muốn gặp chi, chị tới gặp hắn, hay để em trực tiếp thay chị giải quyết luôn?"
Dư Hoàn chậm rãi sờ sờ móng tay út của mình, trong lòng cảm thấy tiếc, chiếc móng tay hoàn mỹ mảnh mai nguyên chủ để lại, tối hôm qua bị cô bấm gãy.
Nhưng rất may không có dính vào thịt, cũng không quá đau.
Vì hôm nay đi lãnh chứng nên Dư Hoàn sơn móng tay màu hồng nhạt tương đối nhẹ nhàng. Cả bộ trang phục dường như không có chút khí thế nào.
Bất quá muốn đè ép loại khốn nạn như Khâu Diệc Phong cũng không cần đến khí thế
Nghĩ đến đây, Dư Hoàn trực tiếp trả lời: "Đợi đã, chị lập tức tới."
Khi Dư Hoàn đến nơi, Khâu Diệc Phong đã nhìn không ra hình dạng. Gương mặt từng khiến nguyên chủ thần hồn điên đảo giờ đã sưng tấy lên.
Hắn ta bị hai tên vệ sĩ áp chế, đau đớn quỳ trên mặt đất, nhìn thấy Dư Hoàn đến gần, trong mắt lóe lên tia oán hận, nhưng ngay sau đó, hắn ta nhấp một ngụm nói với Dư Hoàn: "Rất tốt, tôi đã biết sớm muộn gì chúng ta cũng có ngày này, đi đến bước đường này."
Dư Hoàn khép nửa mắt, cũng không thèm nhìn thẳng vào anh: "Ồ? Phải không? Xem ra anh cũng biết chuyện anh làm là quá phận, khiến người ta nghiến răng nghiến lợi không thể tha thứ."
Khâu Diệc Phong nắm chặt hai tay, miệng đầy là máu, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
"Hôm nay bị đánh, tôi chịu. Tôi có lỗi với cô, tôi thừa nhận! Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai."
Dù đời kiếp Dư Hoàn chưa từng yêu đương nhưng cô không thích câu này lắm.
Cô vẫn còn nhớ hồi đại học, một người bạn cùng phòng trong ký túc xá đã dành rất nhiều tâm tư tình cảm cho bạn trai.
Sau này người đó bắt cá hai tay, chủ động đưa mặt ra cho bạn cùng phòng của Dư Hoàn đánh hắn.
Lúc ấy, người đàn ông đó văng tục nói: "Cô đánh đi, cái tát này hạ xuống, tôi và cô không còn nợ nhau gì nữa."
Dư Hoàn khi đó ở cùng bạn cùng phòng, tận mắt nhìn bạn cùng phòng khóc không thành tiếng, cuối cùng, bàn tay kia cũng không rơi xuống. Bởi vì bạn cùng phòng nói, tôi sẽ không đánh anh, tôi muốn anh cả đời đều nợ tôi.
Bây giờ Dư Hoàn nghĩ lại, đây là một câu nói phi thường lưu manh. Con gái người ta vì anh trả giá tất cả, trong mắt anh, dùng một cái tát là có thể kết thúc.
Sở dĩ là không ai nợ ai, chẳng qua tra nam viện cớ cho bản thân, giảm chút áy náy trong lòng.
Dư Hoàn không phải bạn cùng phòng đời trước, càng không phải nguyên chủ. Cô bật cười, chậm rãi đến gần Khưu Diệc Phong, trịch thượng nhìn anh: "Anh nhìn xem quần áo của anh từ trên xuống dưới, có cái nào không phải tôi trả tiền?"
Khâu Diệc Phong nghe xong lời này, sửng sốt một hồi.
Dư Hoàn nhìn chằm chằm anh, lại tiếp tục mở miệng: "Còn nhớ lúc anh vừa tốt nghiệp, công việc đều tìm không được. bị một *tuyển trạch viên giả lừa đi học diễn xuất, sau khi học xong, làm một cái diễn viên quần chúng còn vất vả. Mà lúc đó người duy nhất giúp anh, là tôi!"
(**tuyển trạch viên ở đây là chỉ những người chuyên đi tìm kiếm những người có tiềm năng trở thành ngôi sao, thường cast các idol, người mẫu ở trên đường, trung tâm thương mại,...)
"Là tôi cho anh cơ hội, cho anh từ nhân vật có lời thoại chậm rãi đi lên. Là tôi cho anh cơ hội việc làm, giúp anh trả tiền nhà, cũng là tôi mua quần áo cho anh. Nói trắng ra, nếu không có tôi, anh lấy đâu ra địa vị trong cái giới này? Không có tôi, Weibo anh lấy đâu ra năm vạn fans? Nhân vật hiện giờ của anh, công việc kinh doanh anh nhận được, tất cả là dựa vào Dư Hoàn tôi."
"Tôi đánh anh một trận, thật là để trút giận. Nếu anh cảm thấy chỉ cần như vậy liền cùng tôi không ai nợ ai, anh cũng quá không biết xấu hổ rồi."
Khâu Diệc Phong chưa bao giờ nhìn thấy Dư Hoàn như thế này, trong ấn tượng của anh, cô luôn trang điểm tinh xảo, đôi môi đỏ thẫm.
Nhưng vừa rồi cô đi tới, Khâu Diệc Phong ngoài ý muốn cảm thấy rất đẹp.
Tuy nhiên cảm giác này nhanh chóng bị đè ép bởi cơn giận.
Anh nhớ rõ, Dư Hoàn từ trước tuy nóng tính nhưng vẫn tính là thuận theo anh.
Mặc dù Dư Hoàn từng mắng mỏ trách móc anh, cũng chưa bao giờ động vào một đầu ngón tay của anh. Bất kể Khâu Diệc Phong yêu cầu điều gì, cô cũng sẽ không từ chối.
Nhưng bây giờ, cô thực sự ra lệnh cho người của cô đánh gãy hai cái xương sườn của anh!
Nghĩ lại, đào hôn rồi tìm người thế thân, xác thực đối với Dư Hoàn đả kích quá lớn.
Khâu Diệc Phong cũng đơn giản trực tiếp cùng cô xé rách mặt, anh ngẩng đầu, cắn chặt hàm răng hỏi: "Vậy cô muốn như thế nào?"
Dư Hoàn trầm tư một lát, sau đó cười duyên: "Cũng dễ bàn, tôi là người rộng lượng, sẽ không giết người chỉ vì một chút thù hận. Chỉ cần anh từ nay rời khỏi làng giải trí, đem tất cả những gì tôi đã cho anh trả lại, tôi liền thành toàn cho anh và Giang Vũ Nghênh, tôi cũng sẽ không lại tìm anh gây phiền toái, anh thấy thế nào?"
Khóe mắt Khâu Diệc Phong muốn nứt ra, gào rống nói: "Cô cho tôi cơ hội, cho tôi tài nguyên, nhưng tất cả những gì tôi có được ngày hôm nay, đều là tôi nỗ lực đổi lấy, cô dựa vào cái gì yêu cầu tôi như vậy?"
Bặc Mạn nghe không nổi nữa, trực tiếp hừ một tiếng: "Xì! Anh làm việc chăm chỉ? Anh cho rằng giới giải trí là nơi nào? Một người xuất thân không chính quy như anh, anh cảm thấy dựa vào nỗ lực của bản thân liền có được cơ hội diễn vai nam chính? Không có Dư Hoàn, anh chả là cái thá gì cả."
Dư Hoàn xua tay, ý bảo Bặc Mạn không cần phải như vậy.
Cô không vì lời nói của Khâu Diệc Phong mà tức giận.
Trên thực tế, Dư Hoàn cũng không trông cậy vào việc Khâu Diệc Phong nghe lời cô, ngoan ngoãn rời khỏi giới giải trí.
Đây chính là nam chính của quyển sách, sau này còn phải trở thành ảnh đế. Chuyện xưa của anh ta sẽ không dừng lại ở đó.
"Ồ, nói như vậy là cậu không đồng ý sao?" Dư Hoàn vẻ mặt u ám nheo mắt hỏi.
Khâu Diệc Phong cũng cứng lại: "Tôi sẽ không rời khỏi giới, có bản lĩnh, cô liền chơi chết tôi."
Dư Hoàn mỉm cười, bình tĩnh nhìn người đàn ông trên mặt đất, nói từng chữ: "Xã hội pháp trị, giết người là phạm pháp. Đạo lý đơn giản vậy tôi vẫn hiểu được. Hôm nay tôi đánh anh, tiền thuốc men, một đồng tôi cũng không trả, tôi tùy thời đợi anh đến kiện tôi."
"Đương nhiên, nếu như anh có lá gan đó."
Nụ cười của Dư Hoàn lúc này phá lệ âm trầm quỷ dị. Khâu Diệc Phong lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, hắn đột nhiên nhận ra có lẽ ngay từ đầu mình đã sai, không nên trêu chọc nữ nhân này!
Dư Hoàn trước khi đi còn quay đầu ném lại một câu: "Tuy nhiên, tôi vẫn khuyên anh, anh hiện tại nghe lời rút lui, còn có thể tránh được tai họa tiếp theo. Nhưng nếu không đi, chờ anh, tuyệt không phải là chuyện tốt. Chúng ta cũng coi như có duyên, đây là lời khuyên cuối cùng của tôi dành cho anh. Nếu không nghe theo thì sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận về quyết định của mình ngày hôm nay! "
Dứt lời, Dư Hoàn đeo kính râm quay đi không ngoảnh lại.
Đợi Dư Hoàn ngồi lên xe, cô liền gọi cho Diêu Hi.
Khi đó, Diêu Hi đang ở trong phòng mở họp, điện thoại rung lên, anh liếc nhìn đã muốn cúp máy, nhưng khi nhìn thấy tên Dư Hoàn, ma xui quỷ khiến lại bắt máy, sau đó ra hiệu cho phòng họp im lặng.
Diêu Hi luôn nghiêm mặt với cấp dưới, chưa bao giờ có sắc mặt tốt, nhưng sau khi nghe điện thoại, giọng nói bất giác mang theo một tia ôn nhu.
Các quản lý cấp cao trong phòng hội nghị đều lén lút liếc mắt nhìn nhau, có lẽ rất ngạc nhiên với sự thay đổi của Diêu Hi.
Bất quá bản thân Diêu Hi cũng không nhận ra, chỉ cười hỏi: "Làm sao? Mới tách ra một lúc, liền gấp không chờ nổi muốn gọi cho tôi?"
Dư Hoàn không đẩy đưa cùng anh, mà đi thẳng vào vấn đề: "Tôi cho người đánh gãy hai cái xương sườn của anh em tốt Khâu Diệc Phong của anh, có muốn qua đây cứu anh ta không?"