Xuyên Thành Vợ Trước Của Vai Ác Khiếm Thị

Chương 4: 4: Đêm Tân Hôn





Bặc Mạn cảm thấy hơi thở còn chưa dịu lại, liền nghe được "tin dữ", sắc mặt tái mét, trực tiếp ngồi dậy, thay dép rồi vào cửa kiểm tra từng phòng.
Tống Như ở một bên lải nhải: "Cái người Diêu Hi kia không phải tới chữa cháy sao? Sao lại để chị Hoàn ở nhà anh ta? Hôn lễ hôm nay coi như không tính đúng không? Không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi mau đi, chị Hoàn một đại mỹ nữ, lưu lại đây, Diêu Hi kia nhất định không nhịn được."
Bặc Mạn cảm thấy, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện quá khiến đầu óc cô bị hỏng.
Lúc Diêu Hi đưa chìa khóa, Dư Hoàn đang hăng say diễn kịch, để phối hợp, Bặc Mạn không hề phản đối, lên xe đưa Dư Hoàn tới đây.
Sau khi nhận ra, Bặc Mạn vội vàng trải ra hai cái vali trước cửa, phân phó Dư Hoàn: "Mau lên, tháo trang sức thay quần áo, còn may em đi đâu đều chuẩn bị đầy đủ hết, thu dọn xong chúng ta rời khỏi nơi này.

Cũng không phải thực sự kết hôn với anh ta, không cần diễn giả thành thật."
Dù gì Dư Hoàn cũng là người của công chúng, Bặc Mạn khi ra ngoài luôn chuẩn bị rất kĩ, không biết bao nhiêu là kính râm, khẩu trang trong xe và vali.
Chung quy hôm nay Dư Hoàn kết hôn, quần áo cũng đã được chuẩn bị kỹ càng, để tránh rắc rối với giới truyền thông, Bặc Mạn còn chuẩn bị một bộ thường phục, vạn nhất bị theo dõi, có thể cải trang thoát thân bất cứ lúc nào.
Bắc Mạn đi theo Dư Hoàn nhiều năm, thời gian lâu như vậy, năng lực làm việc của cô rất mạnh, trạng thái mỗi ngày cũng rất tốt, không kêu mệt, giống như được bơm máu gà.
Dư Hoàn nhớ tới đời trước một người đại diện độc lập cô còn không có, mấy người trợ lý thì cả ngày chậm trễ, chưa từng hưởng qua đãi ngộ như vậy.
Xem ra, xuyên thành một nữ phụ độc ác cũng không khó chịu như trong tưởng tượng.
Dư Hoàn nắm lấy tay Bắc Mạn, cười lắc đầu với cô: "Đừng làm rộn, ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi cho tốt.

Nếu chị không nhầm, người của Diêu Hi lúc này đang ngồi xổm dưới lầu, anh ta chắc chắn sẽ không để chúng ta đi."
Bặc Mạn sắc mặt tái mét, cô lao đến bên của sổ liếc mắt xuống dưới, quả nhiên tài xế vãn chưa đi.
Tài xế không những không rời đi mà Diêu Hi còn cử một vệ sĩ canh gác dưới lầu.
"Hắn có ý gì? Còn không phải muốn cưỡng bách chị? Không phải là vệ sĩ thôi sao? Chúng ta chưa chắc không có, em lập tức gọi người, cùng lắm thì liều mạng với bọn họ!"
Tính chị đại của Bặc Mạn lại nổi lên.
Lễ phục trên người Dư Hoàn còn chưa thay, cô chậm rãi đi tới trước mặt Bặc Mạn, nắm tay cô an ủi.
"Diêu Hi là ai? Em không quên chứ? Giám đốc điều hành của một nền tảng video, thu mua lại một số công ty giải trí.


Theo hiểu biết nông cạn của chị, tài sản trên danh nghĩa của anh ta không chỉ có chừng này, trong cái vòng này chính là lão đại trăm phần trăm.

Chúng ta đắc tội anh ta sẽ không có chỗ tốt.

Bên cạnh đó người đến dự đám cưới cũng không ít, họ đều biết chị và Diêu Hi đã kết hôn.

Hôn lễ vừa kết thúc, cô dâu chú rể liền liều mạng sống mái với nhau, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì? Có việc gì từ từ thương lượng, đây là xã hội pháp trị, không phải đang đóng phim." Dư Hoàn bình tĩnh phân tích cho Bặc Mạn.
Bặc Mạn tính tình nóng nảy, nghe vậy lập tức nhào lên: "Vậy thì làm sao bây giờ? Chị đem bản thân thành vợ hắn ta rồi sao? Dù anh ta có ghê gớm đến đâu, chúng ta cũng không cần phải sợ, chị cũng nói, đây là xã hội pháp trị! Các người còn chưa có lãnh chứng, chưa tính là vợ chồng thực sự."
Dư Hoàn kéo rèm lại, trực tiếp nằm liệt trên sô pha của Diêu Hi, giọng điệu lười biếng chẳng quan tâm: "Có nhiều người chứng kiến như vậy, đám cưới này đã được định rồi.

Kết hôn với Diêu Hi cũng không tệ lắm, đừng lo lắng, chị ứng phó được."
Tống Như nuốt nước bọt, sau khi cùng Bặc Mạn liếc nhìn nhau, cô khàn giọng hỏi: "Vậy nếu...buổi tối, Diêu Hi muốn cùng chị làm chuyện vợ chồng, chị vẫn có thể đáp ứng hắn sao?"
Bặc Mạn cũng hùa theo: "Đúng vậy, hơn nữa chị vẫn là lần đầu tiên, há có thể tiện nghi hắn?"
Dư Hoàn mười sáu tuổi xuất đạo, xuất thân là Hoa nữ lang, lại được Hoa Chí Văn che chở, không ai dám làm gì cô.
Nói cách khác, trong số đông đảo các Hoa nữ lang, ngoại trừ yêu đương bình thường hoặc đắm mình trụy lạc, cơ bản không ai dám tiềm quy tắc các cô.
Mà nguyên chủ cùng Khâu Diệc Phong mặc dù đã ở bên nhau một năm nhưng Khâu Diệc Phong không muốn chạm vào cô ấy, thậm chí nắm tay còn cảm thấy miễn cưỡng.
Trong mắt Bặc Mạn, người như Khâu Diệc Phong hoàn toàn không xứng với Dư Hoàn.
Nề hà nguyên chủ từ trước ăn vào quả cân quyết tâm, không ai ngăn cản được.
Dư Hoàn nhớ về tình tiết trong quyển sách, Diêu Hi buổi tối trở về, trêu đùa nguyên chủ, làm bộ muốn cùng nguyên chủ viên phòng, nhưng nguyên chủ phản ứng vô cùng kịch liệt và nói nhiều lời khó nghe trước mặt Diêu Hi.
Trong mắt nguyên chủ, Diêu Hi là người anh em tốt nhất của Khâu Diệc Phong.


Vợ bạn không thể khinh, vì vậy cô ấy mắng mỏ Diêu Hi, gây ra rất nhiều rắc rối.
Diêu Hi ngày đó rất bình tĩnh và lí trí, anh chỉ đứng trước mặt Dư Hoàn, nhướng mày hỏi cô: "Cô cho rằng Khâu Diệc Phong thực sự quan tâm đến cô sao? Hắn ta để tôi thay thế vị trí chú rể, chính là không muốn quan tâm cô sống chết.

Cô nói cô muốn thay Khâu Diệc Phong thủ thân như ngọc, nhưng mà đêm nay, hắn ta không biết đang ở nơi nào cùng Giang Vũ Nghênh phiên vân phúc vũ đâu."
Lời này của Diêu Hi khiến nguyên chủ tức giận, nguyên chủ lập tức đem những đồ vật có giá trị trong nhà của Diêu Hi ra đập phá.
Trong sách viết, trong số những thứ bị đập vỡ, có di vật của mẹ Diêu Hi.
Diêu Hi giận tím mặt, trói nguyên chủ trong phòng khách cả một đêm, mà nguyên chủ cũng khóc suốt đêm trong phòng khách của Diêu Hi.
Dư Hoàn nhớ lại chuyện này, tức khắc liếc nhìn đồ đạc trong phòng khách rồi nói với Tống Như: "Tống Như, giúp chị một việc, nhìn thử nhà Diêu Hi có vật gì như dây thừng không, thấy rồi thì lấy đi giúp chị."
Mặt Tống Như tái đi sau khi nghe lời này...
Dây thừng? Cái này thật làm người liên tưởng đến một vài đồ vật không tốt!
"Diêu Hi còn có loại sở thích này? Trời ạ, chị Hoàn, chị đừng ở chỗ này." Tống Như vội vàng dậm chân.
Dư Hoàn thở dài: "Yên tâm, Diêu Hi sẽ không động đến chị."
Diêu Hi cũng sẽ không để cô rời đi, ít nhất, trong khoảng thời gian mối quan hệ của Giang Vũ Nghênh và Khâu Diệc Phong vẫn chưa ổn định, Diêu Hi sẽ không buông tha Dư Hoàn.
Dư Hoàn biết bất luận là so thủ đoạn hay thế lực, cô đều không phải là đối thủ của vai ác.

Vì vậy, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phản kháng, còn không bằng ngoan ngoãn đợi Diêu Hi trở lại.
Diêu Hi chỉ có thù oán với Khâu Diệc Phong, không đến mức không thể hòa hợp với cô.

Trong sách viết, Diêu Hi tuy rằng luôn lợi dụng nguyên chủ, nhưng vẫn còn lương tâm, hi vọng giúp được cô ấy nhiều nhất có thể.


Chính nguyên chủ đã từ chối tất cả, không cần Diêu Hi bố thí, bời vì mỗi lần nhìn thấy Diêu Hi, nguyên chủ đều nghĩ đến ngày mà Khâu Diệc Phong đào hôn, đó là cội nguồn cho sự thống khổ của cô ấy.
Dư Hoàn nghĩ đến đây, hít dâu một hơi, thật ra cô cực kỳ không muốn cùng vai ác đại ma vương ở chung.

Mỗi lần nghĩ đến tươi cười của Diêu Hi, trong lòng Dư Hoàn liền bồn chồn.
Dư Hoàn không chịu rời đi, Bặc Mạn cân nhắc lại tình hình hiện tại, cũng không thể ép buộc Dư Hoàn, vì vậy, cô và Tống Như đành phải ở lại đây.
Bặc Mạn thậm chí còn tính toán, cô và Tống Như cùng ở chỗ này ngủ dưới đất, trước tiên cùng Dư Hoàn vượt qua đêm tân hôn rồi lại nói.
Dư Hoàn không lay chuyển được cô, nghỉ đủ rồi, liền đứng lên tháo trang sức, sẵn tiện còn tắm trong nhà của Diêu Hi.
Thái độ thờ ơ của Dư Hoàn khiến Bặc Mạn bị sốc.

Cô thậm chí còn nghi ngờ việc Khâu Diệc Phong đào hôn là đả kích rất lớn với Dư Hoàn.
Ngay cả khi Dư Hoàn ở trong phòng tắm tắm rửa ca hát, trong lòng của Bặc Mạn đều loạn thất bát tao.
Thậm chí, cô còn lấy ra điện thoại, tìm người mình quen biết bí mật sắp xếp bác sĩ tâm lý, hi vọng có thể giải tỏa áp lực trong lòng của Dư Hoàn.
Diêu Hi mãi đến sáu giờ tối mới về, khi anh quay về thì thấy ba người phụ nữ đang ngồi trong phòng ăn chơi đấu địa chủ.
Vận may của Dư Hoàn siêu tốt, cả đêm đều thắng được tiền.

Lúc Diêu Hi bước vào, rõ ràng nhìn thấy trong tay Bặc Mạn có quân bài lớn, vẫn là buông tha Dư Hoàn để cô thắng.
Diêu Hi vô thức nhướng mày nhưng không nói gì, thay vào đó pha cho mấy người một ấm trà rồi đặt ở góc bàn, sau khi mỗi người bưng một cốc, anh mới chậm rì rì hỏi: "Khi nào thì hai người đi? Đêm tân hôn chạy đến nhà người khác ăn vạ, thế nhưng có chút không hiểu chuyện nha."
Sau khi nghe thấy giọng Diêu Hi, Bặc Mạn thong thả ung dung đặt bài poker xuống, quay đầu cười nói với anh: "Nghệ sĩ của chúng tôi lần đầu tiên kết hôn, không có kinh nghiệm, tôi sợ cô ấy sợ hãi, tính cùng Tống Như đêm nay ở đây với cô ấy."
Bặc Mạn sợ Diêu Hi cự tuyệt nên tiếp tục nói nhanh: "Anh yên tâm, tôi biết ở đây chỉ có một giường ở phòng ngủ chính, tôi và Tống Như có thể ngủ dưới đất."
Diêu Hi lớn lên với vẻ ngoài ấm áp, nhìn có vẻ vĩnh viễn đều là bộ dáng gặp người tươi cười, anh không nói đồng ý hay không đồng ý, chỉ híp mắt nói: "Cô nói lời này khách sáo rồi, tôi cũng không phải lần thứ hai kết hôn, cũng không có kinh nghiệm, cũng không rủ bạn tới ở cùng, cô nói xem?"
Bặc Mạn sắc mặt cứng lại, vô thức duỗi tay ra siết chặt tay Dư Hoàn, nhìn Dư Hoàn một cách sắc bén.
Dư Hoàn hiểu ý cô ấy, Bặc Mạn nói với cô rằng, nếu cô muốn rời đi, Bặc Mạn sẽ tuỳ thời mang cô lao đi.
Dư Hoàn thở dài, cô đặt bài poker trong tay xuống, đưa toàn bộ số tiền thắng được cho Bặc Mạn và Tống Như, sau đó nhẹ nhàng cười: "Hai người cũng mệt rồi, về đi.

Đêm tân hôn hai người ở đây, xác thực làm chậm trễ mọi chuyện."

Tống Như trợn mắt nhìn Dư Hoàn, nhịn không được hỏi ra tiếng: "Chị Hoàn, chị nghiêm túc?"
Diêu Hi vẫn đoan chính đứng ở đó, nhìn Dư Hoàn rất có hứng thú cười cười.
Dư Hoàn ngước mắt vừa vặn nhìn thẳng vào anh, nhưng thật nhanh thu lại ánh mắt, trịnh trọng gật đầu với Bặc Mạn và Tống Như: "Đương nhiên là nghiêm túc, hai người quay về đi, nghỉ ngơi một tối cho tốt, sáng mai đợi tin tức của chị."
Bặc Mạn cắn cắn môi dưới, thấy Dư Hoàn không có vẻ gì là đang nói đùa, liền kéo Tống Như lại nói: "Được rồi, hai chúng ta về trước đi."
Trước khi ra ngoài, Bặc Mạn vẫn còn cầm điện thoại đi động, chỉ vào Diêu Hi uy hiếp: "Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám khi dễ Dư Hoàn, tôi cùng anh liều mạng!"
Diêu Hi trước sau vẫn duy trì phong độ thân sĩ: "Tất nhiên là không, nhà gái các cô cứ yên tâm."
Sau khi tiễn Bặc Mạn và Tống Như, Diêu Hi mới nhẹ nhàng thở ra, anh một bên kéo cà vạt, một bên liếc mắt nhìn bộ trang phục ở nhà rất giản dị của Dư Hoàn, một chiếc váy dài màu đen bất quy tắc rũ xuống đầu gối.

Thiết kế lệch vai rất vừa vặn với dáng người của cô, vừa phải lại gợi cảm, thực sự rất quyến rũ.
Cô đã tẩy trang, mặt mộc ngước lên, thoạt nhìn sạch sẽ lại thoải mái.

Diêu Hi phải thừa nhận rằng, Dư Hoàn có gương mặt được ông trời ưu ái.
Vừa thanh thuần vừa quyến rũ, trang điểm lên là nữ vương, tẩy trang đi là nàng tiên.

Diễn viên như vậy, con đường phía trước chắc chắn sẽ rộng mở.
Sau khi treo xong Âu phục, lúc này Diêu Hi mới chậm rì rì ngước mắt lên nhìn cẩn thận, tầm mắt đi đến đâu, Dư Hoàn đều cảm thấy có chút không thoải mái.
"Xem ra vợ tôi đối với tôi cũng chưa chắc không có tình cảm, nghe lời như vậy lưu lại đây, tôi cũng không thể phụ lòng em được."
Nói xong, Diêu Hi bước nhanh về phía trước ôm Dư Hoàn vào trong ngực...
——————
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, thấy ở khu bình luận có bảo bảo hỏi bao giờ vai ác bị mù, sớm thôi, đang sắp xếp rồi.
Diêu Hi: Đau ở đây này, mới mấy chương đã có người mong tôi bị mù!
Hahahahahaha
——————-
Editor: Ulatr mong chờ~ing.