"Khi nào?" Hứa Ngạn Văn kinh ngạc quay đầu lại, anh có cảm giác mình bỏ lỡ một trăm triệu, không, một tỷ.
Ánh đèn trong phòng chiếu phim rất tối, nhờ ánh đèn đan xen trên màn hình mới có thể nhìn rõ biểu cảm của Tiết Giai Duyệt.
Khuôn mặt cô cũng để lộ sự nghi ngờ, "Anh không nhận được sao?"
"Em đưa thư cho anh lúc nào?" Hứa Ngạn Văn hỏi lại một lần nữa, trong ký ức của anh không hề có chuyện này, nếu cô thực sự viết thư tình cho anh, vậy lá thư tình đó đã biến đâu mất?
Tiết Giai Duyệt nhìn anh, giống như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên cười tủm tỉm, nói: "Không nhớ thì thôi.
Đây cũng không phải chuyện lớn gì."
Hứa Ngạn Văn không nghĩ như vậy, vươn tay ra nắm lấy cánh tay của cô, cặp mặt đen nháy nhìn chằm chằm cô nói: "Làm thế nào mà không phải chuyện lớn? Chuyện này đối với anh rất quan trọng.
Lúc đó em viết thư tình cho anh? Vì sao anh không nhận được."
Nhìn thấy anh lo lắng như vậy, dường như anh rất để tâm đ ến.
Tiết Giai Duyệt do dự một lúc, nói: "Anh thực sự muốn biết?"
"Đương nhiên." Hứa Ngạn Văn trả lời rất kiên định, nếu như anh không muốn biết, anh đã không hỏi đi hỏi lại nhiều lần như vậy.
Anh thực sự không hề biết chuyện này.
Có ông trời mới biết anh đã bỏ lỡ điều gì, nếu không phải hiện tại Tiết Giai Duyệt vẫn ở bên cạnh anh.
Hai người cùng nhau đi xem bộ phim này, anh sẽ không bao giờ biết được tình cảm cô dành cho anh?
Tiết Giai Duyệt bình tĩnh nói: "Là Hàn Mộng Tuyết."
"Hả?" Hứa Ngạn Văn thắc mắc tại sao cô lại nhắc đến cô ấy, hơi nhíu mày, "Chuyện này có liên quan đến cô ấy?"
Tiết Giai Duyệt khẽ gật đầu, nhớ lại chuyện xảy ra năm đó, nhắm mắt lại nói: "Em lén viết thư tình cho anh.
Định đưa anh vào buổi lễ tốt nghiệp ở đại học.
Nhưng đã bị Hàn Mộng Tuyết nhìn thấy, cô ấy nói để cô ấy đưa hộ cho.
Cô ấy nói con gái nên dè dặt.
Ai lại đưa thẳng thư tình như vậy.
Nhỡ bị từ chối sẽ rất xấu hổ và đau khổ.
Em tưởng là thật nên đã đưa thư tình cho cô ấy."
"Anh không hề nhận được thư tình." Hứa Ngạn Văn khẳng định nói: "Anh thực sự không nhận bức thư em nhờ Hàn Mộng Tuyết đưa cho anh."
"Ừ.
Anh không nhận được thư tình.
Em chờ đợi câu trả lời của anh rất lâu.
Nhưng anh không hề hồi âm lại, đã khiến cho em rất thất vọng và đau khổ." Bây giờ Tiết Giai Duyệt cuối cùng đã hiểu ra, lúc trước cô cố gắng chờ đợi nhưng mãi không nhận được.
Cuối cùng nhận được tin tức Hứa Ngạn Văn chuẩn bị ra nước ngoài du học.
Hóa ra Hứa Ngạn Văn không hề nhận được thư tình của cô, anh chỉ nhận được thư trúng tuyển của trường đại học nước ngoài.
Lúc đó cô thực sự ngốc, rõ ràng Hàn Mộng Tuyết cũng thích Hứa Ngạn Văn, tại sao cô lại không nhìn ra được.
Lại còn nhờ Hàn Mộng Tuyết đưa thư tình giúp cô.
Thử nghĩ lại xem chắc chắn cô ấy không giúp cô chuyển thư tình cho Hứa Ngạn Văn? Hai người bọn cô là tình địch của nhau!
"Sau đó thì sao? Tại sao em không hỏi lại anh?" Một Tiết Giai Duyệt to gan lớn mật không nhận được câu trả lời của anh, chắc chắn rất đau khổ.
Hứa Ngạn Văn nhớ lại chuyện năm đó, hình như có một khoảng thời gian, Tiết Giai Duyệt lúc nhìn anh có vẻ không được tự nhiên.
Anh lúc ấy không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ cô nhóc đã lớn, có suy nghĩ riêng.
Hóa ra bên trong còn ẩn giấu chuyện này.
Tiết Giai Duyệt nhún vai, dường như không thèm để ý đến, nói: "Sau này anh bận rộn chuẩn bị đi ra nước ngoài.
Em chạy hỏi anh để làm gì.
Em tưởng anh đã từ chối em."
Mặc dù chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng bây giờ nhắc lại Tiết Giai Duyệt vẫn cảm thấy đau khổ.
Dù cô cố tỏ ra mình không thèm để tâm, nhưng thực ra cô vẫn để trong lòng.
Hứa Ngạn Văn cũng cảm thấy khó chịu, đưa tay lên chạm vào mặt Tiết Giai Duyệt, áy náy nói: "Chuyện này đã khiến em phải đau khổ.
Anh xin lỗi."
Tiết Giai Duyệt đặt tay mình lên tay anh, nói: "Anh không cần xin lỗi em.
Chuyện này không phải là lỗi của anh"
Hứa Ngạn Văn nhìn cô chằm chằm nói: "May là khi anh quay về em vẫn còn chờ anh."
"Làm gì có chuyện đó!" Tiết Giai Duyệt bĩu môi, "Anh đã khiến em rất thất vọng."
"Cái gì?" Hứa Ngạn Văn hoảng sợ, anh có một dự cảm không lành.
Tiết Giai Duyệt nhíu mày nói: "Anh về nước lúc em đang học năm ba đại học, gặp được Lục Tiểu Vũ, cô ta nhớ mãi không quên anh.
Lúc ấy cô ta cùng em là bạn học cùng phòng, lại là bạn học cùng lớp, lúc nào cũng đi cùng nhau, nhưng bởi vì anh, cô ta nhẫn tâm lập kế hãm hại em, mặc dù không thành công nhưng đã ghi lại được một bản ghi âm, đưa cho anh nghe và anh đã tin, còn oán trách em thật lâu, đối xử với em lạnh lùng như vậy.
Còn bảo với ông nội là anh không muốn cưới em.
Anh có biết lúc đó nhìn anh đáng ghét như thế nào không? Em thực sự rất giận anh, ư..."
Hứa Ngạn Văn bịt miệng Tiết Giai Duyệt lại, ngăn cản không cho cô nói những lời phía sau.
Anh không muốn nghe những lời khó nghe, cặp mắt sâu hút nhìn chằm chằm cô, nói bằng giọng điệu áy náy: "Anh xin lỗi vì đã từng làm những chuyện quá đáng với em.
Đây là lỗi của anh.
Sau này anh sẽ cố gắng sửa chữa, đền bù những sai lầm.
Em hãy tin tưởng anh, hãy ở bên cạnh anh, xem anh làm được những điều gì ở tương lai, được chứ?"
Tiết Giai Duyệt thầm nghĩ trong lòng, so với hát thì anh nói còn nghe hay hơn.
Hứa Ngạn Văn đoán được suy nghĩ trong lòng cô, ngay lập tức nói: "Anh không hề dỗ dành em.
Đây là những lời nói thật lòng của anh."
Tiết Giai Duyệt đảo mắt, "ư ư" hai tiếng
Hứa Ngạn Văn ngay lập tức hiểu, bỏ tay xuống để cô nói chuyện.
Tiết Giai Duyệt nhân cơ hội hỏi: "Nếu tương lai anh gặp một cô gái so với em còn tốt hơn về mọi mặt.
Xuất thân tốt hơn em, tính tình tốt hơn em, học vấn tốt hơn em, tài năng xinh đẹp hơn em? Một cô gái tốt như vậy anh sẽ lựa chọn cô ấy và từ bỏ em sao?"
Không sai, cô đang nhắc đến nữ chính trong sách, Hàn Mộng Tuyết.
Mặc kệ tình cảm hiện tại của cô và Hứa Ngạn Văn tốt đến mấy, Hàn Mộng Tuyết luôn là mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Hiện tại cô ấy vẫn ở nước ngoài chưa quay về nước.
Nhưng dựa theo nguyên tác trong tiểu thuyết.
Cuối cùng cô ấy sẽ trở về nước.
Cô chỉ muốn xác định suy nghĩ trong lòng của Hứa Ngạn Văn, xem cô có đứng ở vị trí quan trọng không thể lay chuyển được.
Quả nhiên khi nghe được câu hỏi của cô, sắc mặt Hứa Ngạn Văn tối sầm lại, "Em đúng là đồ ngốc?"
Tiết Giai Duyệt ngạc nhiên, lấy tay chỉ vào mũi mình, "Anh vừa mắng em?"
"Không mắng em thì mắng ai?" Hứa Ngạn Văn không hiểu Tiết Giai Duyệt đang nghĩ gì, sao cô hỏi câu hỏi như vậy.
Cau mày không vui nói: "Em hỏi anh sẽ lựa chọn em hay là người khác? Rốt cuộc em nghĩ anh là con người như thế nào? Nhân cách của anh tệ lắm sao? Em chung sống với anh hơn mười mấy năm trời.
Hóa ra em chưa từng hiểu anh?"
"Không..."
"Không?" Hứa Ngạn Văn đánh gãy lời giải thích của Tiết Giai Duyệt, tức giận nói: "Điều đó có nghĩa em thực sự hiểu anh? Cảm thấy anh là một kẻ tệ bạc sao? Anh sẽ làm những hành động ghê tởm với em?"
Tiết Giai Duyệt bị cướp lời nói: "..."
"Em có cần tìm hiểu sâu hơn không?" Hứa Ngạn Văn cặp mắt sâu hút nhìn cô, ngón tay vuốt v e gò má của cô.
Tiết Giai Duyệt nuốt nước bọt, nếu cô không hiểu sai, ý từ "sâu" mà Hứa Ngạn Văn muốn ám chỉ?
"Giai Duyệt." Hứa Ngạn Văn nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng nói dễ nghe trầm thấp giống như tiếng đàn Cello, truyền vào tai Tiết Giai Duyệt, khiến nhịp tim cô đập lỡ một nhịp.
"Anh..."
Hứa Ngạn Văn cúi đầu xuống, trán áp lên trán của cô, dựa sát vào nhau, hành động thân mật này đã đánh gãy lời cô định nói.
"Tình cảm anh dành cho em cần phải trải qua thời gian thử nghiệm." Hứa Ngạn Văn nói ra lời quyến rũ một cách trìu mến.
"Vậy còn em?" Anh lại hỏi, bầu không khí mập mờ vây quanh hai người.
Tiết Giai Duyệt suy nghĩ một lúc, nói: "Em...!ư.."
Tiết Giai Duyệt chưa kịp nói xong, nụ hôn của Hứa Ngạn Văn đã rơi xuống, bờ môi nóng bỏng phủ lên môi cô, ngăn cản những lời cô định nói.
Không cần nói, cô nói gì anh cũng đều tin.
Hứa Ngạn Văn dùng đầu lưỡi trơn ướt cạy môi Tiết Giai Duyệt, một nụ hôn dài cuồng nhiệt tràn ngập yêu thương, anh dùng hành động nói lên tình cảm anh dành cho cô.
Lúc đầu, Hứa Ngạn Văn hôn một cách mãnh liệt hung hăng, giống như một con sói muốn nuốt cô vào bụng.
Dần dần Tiết Giai Duyệt học được cách đáp lại nụ hôn của anh, vụng về giống như một đứa trẻ mới tập đi, từng chút từng một đáp lại nụ hôn của anh, môi của hai người quấn quýt dính chặt lấy nhau.
Trên màn hình, cảnh cuối cùng nam nữ chính hóa giải được hiểu lầm, nhận ra tình cảm của nhau.
Trao cho nhau nụ hôn say đắm giữa trời cao biển rộng, chỉ có duy nhất tình cảm của hai người.
Đèn trong phòng chiếu phim được bật lên.
Từ trong bóng tối đột nhiên sáng trở lại, cắt ngang nụ hôn của hai người.
Tiết Giai Duyệt gò má đỏ ửng, thở hổn hển, Hứa Ngạn Văn nhìn cô không chớp mắt, ngón tay cái vuốt v e bờ môi hồng căng mọng của cô, giống như đang vuốt v e món đồ quý giá nhất.
"Khụ." Phía trước truyền tiếng ho, là nhân viên đến quét dọn phòng chiếu phim.
Hứa Ngạn Văn cùng Tiết Giai Duyệt nghĩ không nên tiếp tục ngồi ở đây.
"Chúng ta đi thôi." Hứa Ngạn Văn nắm tay Tiết Giai Duyệt, dẫn cô rời đi, lúc đi ngang qua nhân viên lao công.
Tiết Giai Duyệt có hơi ngượng ngùng, đỏ mặt gật đầu chào nhân viên lao công.
Ngược lại nhân viên lao công vẫn rất bình tĩnh, mấy tình huống kiểu này bà ấy gặp nhiều rồi.
Bước ra khỏi rạp chiếu phim, Hứa Ngạn Văn quay sang nhìn Tiết Giai Duyệt, hỏi: "Bây giờ đi đâu tiếp?"
"Về nhà đi, bây giờ muộn rồi." Tiết Giai Duyệt nói.
Lúc này tiếng chuông điện thoại của Hứa Ngạn Văn vang lên, là Hứa lão gia tử gọi điện thoại đến, hỏi anh quay về nhà chính không.
"Để cháu hỏi ý kiến của Giai Duyệt." Hứa Ngạn Văn nói với Hứa lão gia tử, quay sang hỏi Tiết Giai Duyệt có muốn quay về nhà chính không.
Tiết Giai Duyệt nghĩ đây là yêu cầu của Hứa lão gia tử, gật đầu nói: "Đi về thôi."
"Lát nữa chúng cháu về." Hứa Ngạn Văn nói với Hứa lão gia tử.
Hứa lão gia tử vui vẻ, nói chờ bọn anh liền cúp máy.
Lúc Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn quay về nhà chính, Hứa lão gia tử không chờ được nữa liền đi ngủ trước.
Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn không muốn quấy rầy ông lão, quyết định đi lên phòng ngủ, chờ sáng mai đi xuống gặp ông sau.
Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn quay về phòng.
Tiết Giai Duyệt chuẩn bị tìm quần áo đi tắm rồi đi ngủ thì bị Hứa Ngạn Văn ôm từ phía sau, một nụ hôn cuồng nhiệt rơi xuống..