Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chủ Cực Phẩm

Chương 63: 63: Đeo Cái Này Vào Em Sẽ Không Thể Chạy Trốn Khỏi Anh





Hứa Ngạn Văn đi lên lầu đón Tiết Giai Duyệt, cánh cửa thang máy mở ra, anh vừa ngẩng đầu lên liền thấy cô từ bên ngoài bước vào.

Anh giang rộng bàn tay ôm chặt lấy cô, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Tiết Giai Duyệt, nở nụ cười nói: "Chạy cái gì?"
Đột nhiên bị ôm chặt lấy, Tiết Giai Duyệt phản ứng đầu tiên là hoảng sợ, khi nghe được giọng nói truyền cảm của Hứa Ngạn Văn, Tiết Giai Duyệt mới vội vàng ngẩng đầu lên, nhận ra đó thực sự là Hứa Ngạn Văn, sự hoảng sợ trong lòng cô lập tức được thay thế bằng sự vui sướng, trên gương mặt xinh đẹp để lộ rõ sự ngạc nhiên, "Tại sao anh lên đây?"
"Đi đến đón em." Hứa Ngạn Văn trả lời vô cùng tự nhiên, đây là chuyện anh nên làm,
so với công việc của anh còn quan trọng hơn rất nhiều.
Đương nhiên Tiết Giai Duyệt hiểu được ẩn ý trong câu nói của Hứa Ngạn Văn, hai người hẹn sẽ đi hẹn hò vào tối nay, anh sẽ đặc biệt đi đến đón cô.

Cô tò mò về sự sắp xếp của anh, bật cười hỏi: "Tý nữa chúng ta sẽ đi đâu?"
Hứa Ngạn Văn một tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, một tay nhấn nút thang máy đi xuống dưới, nói: "Đi ăn cơm trước, sau đó sẽ đi xem phim."
"Xem phim?"
"Không thích sao?" Hứa Ngạn Văn quay sang nhìn cô, anh nhớ cô từng nói cùng nhau đi xem phim.

Nhưng lúc đó anh lấy lý do công việc bận rộn từ chối.

Nên bây giờ anh muốn bắt đầu từ việc này, để bù đắp tiếc nuối hai người chưa từng đi xem phim cùng nhau.
Tiết Giai Duyệt cũng nhớ lại anh từng lấy cớ nói công việc bận rộn, từ chối đi xem cùng nhau.

Thế nên bây giờ anh đã lựa chọn sắp xếp hoạt động này vào trong buổi hẹn hò.
"Anh mua vé bộ phim gì? Có hay không?" Gần đây cô không biết có bộ phim chiếu rạp nào hay không vì không để ý đến.
"Hình như là "về sau" gì ấy." Hứa Ngạn Văn thực ra không biết bộ phim đó hay không, anh đã hỏi thử ý kiến của trợ lý Phùng, trợ lý Phùng nói đi rạp chiếu phim hẹn hò nên chọn xem bộ phim tình cảm.

Anh tình cờ nhìn thấy bộ phim này trên mạng, nam nữ diễn viên chính đang rất nổi tiếng, nên anh quyết định mua 2 vé.
"Có phải là « lời tỏ tình về sau » không?" Tiết Giai Duyệt mở điện thoại ra xem thử bình luận review về bộ phim, bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết.

Nguyên tác chưa tới 200,000 từ nhưng lượt đọc lên tới mấy triệu lượt truy cập.

Nó được coi là một bộ phim của fan hâm mộ.

Có rất nhiều bình luận trái chiều trên mạng.

Fan tiểu thuyết mắng nam nữ diễn viên phá hủy nguyên tác.


Fan hâm mộ diễn viên mắng fan tiểu thuyết không biết thưởng thức, bên nào cũng nhận là mình đúng.
"Bình luận đánh giá trên mạng thế nào?" Hứa Ngạn Văn thấy Tiết Giai Duyệt đang đọc bình luận, thân mật tiến lại gần hỏi.
"Năm mươi năm mươi.

Phải xem bộ phim thì mới biết được..." Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Hứa Ngạn Văn, anh đang ở gần đến mức suýt chút nữa cô đụng gò má của anh, hơi thở hòa quyện với nhau, khoảng cách rất gần.

Cô nhìn hàng lông mi dày cong vút của anh, nhịp tim đập ngày càng nhanh, khuôn mặt không tự chủ đỏ ửng lên, theo bản năng lùi lại.

Hứa Ngạn Văn ôm eo của cô lại, không cho cô cơ hội chạy trốn.
Hứa Ngạn Văn khóe môi nhếch lên, hình bóng của cô phản chiếu trong con người đen nháy, khẽ nói: "Đi đến đó xem rồi biết thôi."
Nói xong, anh ôm chặt eo của Tiết Giai Duyệt, ôm cô bước ra khỏi thang máy, đi về phía chiếc Bentley đậu bên ngoài tòa nhà của phòng làm việc.
Họ mua vé phim được chiếu vào lúc 8h40 tối.

Hứa Ngạn Văn lái xe đưa Tiết Giai Duyệt đi đến quảng trường An Khang.

Đầu tiên đi ăn tối ở trong nhà hàng, lúc ăn xong thấy bây giờ vẫn còn sớm nên Hứa Ngạn Văn nắm tay Tiết Giai Duyệt cùng nhau đi dạo.
Hứa Ngạn Văn nhìn lướt cả dãy cửa hàng sắc sỡ trong trung tâm mua sắm.

Quay sang nói với Tiết Giai Duyệt: "Hình như anh chưa từng đi dạo phố với em."
Tiết Giai Duyệt nhấp nháy khóe môi, bật cười nói: "Anh nói vì công việc bận rộn!"
Lời nói chứa đầy oán trách.

Trước kia anh thực sự đã phớt lờ cô quá lâu.
"Sau này anh sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn." Hứa Ngạn Văn nghiêm túc, vô cùng chân thành hứa với Tiết Giai Duyệt.
Tiết Giai Duyệt nắm lấy tay, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: "Đừng nói đến tương lai nữa.

Bây giờ ngay lập tức thực hiện đi." Vừa nói cô vừa giơ tay lên chỉ cửa hàng trước mặt, lôi kéo Hứa Ngạn Văn đi về phía cửa hàng đó, "Bắt đầu mua sắm từ cửa hàng này nhé."
Mặc dù Tiết Giai Duyệt đưa ra yêu cầu quá nhanh.

Nhưng ánh mắt Hứa Ngạn Văn nhìn cô vẫn tràn ngập sự cưng chiều.

Không hề ý định từ chối, ân cần đi theo cô bước vào cửa hàng.
"Hoan nghênh quý khách ghé thăm!" Nhân viên trong cửa hàng lễ phép tiến lên nói, "Mời quý khách lựa chọn, nếu thích có thể đeo thử."
Bên trong cửa hàng trưng bày rất nhiều món đồ, hầu hết đều là những món đồ yêu thích của các cô gái, kẹp tóc pha lê, hoa tay, nhẫn, dây chuyền và các món đồ trang sức nhỏ khác.

Tiết Giai Duyệt nhìn lướt qua cặp cốc sứ để trên kệ.

Cốc màu lam bên trên được in hình soái ca đẹp trai.

Cốc màu đỏ bên được in hình cô gái xinh đẹp.

Hai chiếc cốc này được đặt cạnh nhau.

Cô gái ngẩng đầu mỉm cười nhìn chàng trai bên cạnh.

Chàng trai đang nắm tay cô gái, dịu dàng đi bên cạnh cô gái, cùng cô gái đi dưới con đường tràn ngập ánh nắng.
"Chiếc cốc này đáng yêu quá." Tiết Giai Duyệt cầm chiếc cốc màu đỏ, quay lại nhìn Hứa Ngạn Văn nói: "Em muốn mua cặp cốc này.

Anh một cái em một cái, anh cảm thấy thế nào?"
Hứa Ngạn Văn nhìn thoáng qua chiếc cốc cô đang cầm trên tay, không khỏi nhớ đến quãng thời gian hai người cùng nhau đi học.

Khi đó anh đã lên cấp 3, còn cô vẫn đang học cấp hai, bọn họ học chung trường nhưng không cùng lớp.

Cậu nhóc mới lớn không đủ kiên nhẫn chăm sóc cô.

Buổi sáng đi học, anh luôn đi ở phía trước, cô lẽo đẽo chạy theo phía sau, liên tục gọi "anh...!anh", chạy mãi vẫn không theo kịp, chỉ biết đứng đó đáng thương nhìn anh, tủi thân nói: "Anh có thể đi chậm lại một chút được không, em không đuổi theo kịp!"
Nghe thấy cô nói như vậy, anh chỉ biết thở dài, dừng bước quay lại, giả vờ bực bội khó chịu.

Đưa tay ra nắm lấy tay cô, tiếp tục đi về phía trước, điều này đã khiến cô vui vẻ trở lại, nở nụ cười rạng rỡ, kể cho anh nghe những chuyện xảy ra trong lớp.

Ai giỏi hơn ai, những mâu thuẫn, có vài môn cô đạt được điểm kiểm tra không tốt muốn nhờ anh dạy kèm.

Ríu ra ríu rít nói không ngừng.
Anh lúc đó rõ ràng rất khó chịu, trong lòng nghĩ cô thực sự ngốc.

Đề bài đơn giản như vậy cũng không biết làm.


Nhưng cuối cùng bằng cách thần kỳ nào đó anh vẫn nhẫn nhịn.

Không chỉ vậy mà còn hứa giúp cô ôn tập lại, hy vọng lần sau cô đạt điểm cao hơn.

Anh còn đưa cô đến tận cửa lớp cô đang theo học.
Hứa Ngạn Văn quay sang nhìn Tiết Giai Duyệt bên cạnh, nụ cười trên khuôn mặt cô rạng rỡ giống như trước kia.

Ngày trước cô lúc nào chạy theo phía sau anh, gọi "anh".

Từ nay anh sẽ không để cô chạy theo nữa.

Anh sẽ đi chậm lại để cùng cô đi hết quãng đường.
Tiết Giai Duyệt bảo nhân viên gói hai chiếc cốc lại, Hứa Ngạn Văn bước lên trước chủ động trả tiền.

Mua sắm xong, Tiết Giai Duyệt lại đi dạo một vòng quanh cửa hàng.

Nhưng cô không tìm thấy món đồ ưng ý.

Chuẩn bị rời đi thì bị Hứa Ngạn Văn kéo lại.
"Chờ một chút." Hứa Ngạn Văn nói.
"Làm sao vậy?" Tiết Giai Duyệt quay đầu lại.
Hứa Ngạn Văn giơ tay tháo hai chiếc vòng tay màu đỏ treo trên móc, nâng tay của Tiết Giai Duyệt lên, đo sợi dây đỏ vừa kíp với cổ tay cô.
"Anh đang làm gì vậy?" Thấy động tác kỳ lạ của anh, Tiết Giai Duyệt không hiểu vì sao anh lại thích sợi dây thừng đơn giản kia.
"Đeo cho em."
"Hả?"
"Đeo cái này vào em sẽ không thể chạy trốn."
Vừa dứt lời, Hứa Ngạn Văn thoát sợi dây đỏ ra khỏi tay của cô.
Tiết Giai Duyệt trợn mắt lên nhìn, không ngờ anh lại trẻ con như vậy, bật cười nói: "Mấy chuyện này chỉ có mấy cô cậu nhóc học sinh lúc hẹn hò mới làm?"
"Trước kia tụi mình chưa từng làm thử." Hứa Ngạn Văn ngẩng đầu lên nhìn cô, nghiêm túc nói: "Bây giờ anh muốn thử một lần, Chẳng lẽ trước kia em chưa từng muốn làm sao?"
Tiết Giai Duyệt giơ tay lên nhìn sợi dây đỏ anh đeo cho cô, dây sợi dây bình thường.

Cô từng muốn làm như vậy, nhưng chẳng qua lúc ấy Hứa Ngạn Văn không chịu phối hợp với cô.
"Bây giờ làm cũng không muộn." Tiết Giai Duyệt đưa ra câu trả lời khẳng định.
"Cái này đẹp nhất." Hứa Ngạn Văn đưa sợi dây màu đỏ cho Tiết Giai Duyệt, nói: "Em đeo hộ anh."
Tiết Giai Duyệt cầm lấy sợi dây, cúi đầu xuống đeo vào tay của anh.
Lúc cô cúi đầu, một sợi tóc bị rơi xuống.

Hứa Ngạn Văn giơ tay, giúp cô vén sợi tóc lên.
Ngón tay lướt qua lỗ tai mềm mại của cô, có cảm giác hơi ngứa.


Tiết Giai Duyệt nghiêng đầu sang một bên, ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Được chưa?" Hứa Ngạn Văn nghiêm túc hỏi, giống như vừa nãy anh không hề làm hành động trêu chọc cô.
Tiết Giai Duyệt rút sợi dây màu đỏ đeo trên tay anh, giơ tay lên chạm vào sợi tóc vừa được anh vén lên, khuôn mặt đỏ ửng nói: "Chúng ta đi xem phim thôi."
Hứa Ngạn Văn khẽ "ừ" một tiếng, nắm tay cô, đi đến quầy thu ngân thanh toán sợi dây tơ hồng, một tay cầm đôi cốc Tiết Giai Duyệt vừa mua, tay còn lại nắm tay cô đi đến rạp chiếu phim xem phim.
Bộ phim « lời tỏ tình về sau » đã được chiếu một thời gian, chỉ còn mấy ngày nữa là dừng chiếu.

Đây là một bộ phim dành cho fan hâm mộ.

Hầu hết các fan hâm mộ đã từng xem qua.

Lúc Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn ngồi trong phòng chiếu phim.

Cho đến khi bộ phim bắt đầu chiếu, cả căn phòng chỉ có tổng cộng 4 người xem, ngoại trừ bọn họ ra, hàng ghế phía cuối cùng có 2 cô gái.
Ánh đèn khán phòng mờ ảo, mở đầu bộ phim được bắt đầu dòng hồi tưởng.

Nam nữ chính gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách sau khi tốt nghiệp đại học.

Bọn họ bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp kia.

Nữ chính hỏi nam chính, ngày trước cô ấy từng thư tình cho anh ấy, vì sao anh không trả lời lại? Nam chính nói, em viết thư tình cho tôi lúc nào, tại sao anh ấy không nhận được.

Hóa ra, lá thư tình nữ chính viết, không hề đến được tay nam chính.

Người nữ chính nhờ gửi thư tình hộ hóa ra anh ta đang thích thầm nữ chính, anh ta không muốn nhìn thấy hai người ở bên nhau.

Liền ném thư tình vào thùng rác.

Và hai người bọn họ đã bỏ lỡ nhau.
Đây là một kịch bản có cốt truyện đơn giản, không có quá nhiều hiểu lầm trắc trở.

Sau bao nhiêu năm xa cách cuối cùng hai người cũng ở bên nhau.
Hai cô gái ngồi hàng cuối xem được một nửa liền bỏ đi, dường như có vẻ không thích bộ phim này.
Trong phim, lúc nữ chính nhờ nam phụ giao bức thư tình cho nam chính.

Ngoài mặt nam phụ đồng ý, sau lưng lại xé bức thư tình và ném thùng rác.
Tiết Giai Duyệt ngồi dựa vào ghế, quay sang nhìn Hứa Ngạn Văn đang ngồi bên cạnh, khẽ nói: "Trước kia em từng gửi thư tình anh, anh có biết không?".