Editor: Thư Thư
Chương 2
"Nếu như bây giờ tôi cự tuyệt nhiệm vụ đâu?"
Tiểu Khả: "Ngài sẽ qua đời ngay tại chỗ."
Giang Đường: "......"
Hiện tại cho người chuẩn bị quan tài còn kịp không?
Hẳn là không còn kịp rồi.
Giang Đường thở ngắn than dài xuống giường, cô tiến vào phòng tắm tắm rửa trước, sau đó ngồi vào trước bàn trang điểm sửa sang lại dung nhan, nói đúng ra...... Là dung nhan người chết.
Nguyên chủ là người không thích chưng diện, trên bàn trang điểm tự nhiên trống trơn, ngoại trừ mỹ phẩm dưỡng da đơn giản bên ngoài, chỉ có hai cây son cùng một bảng phấn mắt, ngay cả mascara đều không có.
Để có thể trang điểm tốt nhất, cô tỉ mỉ nhìn chính mình trong gương.
Gương mặt này hóa ra cùng cô giống nhau đến bảy phần, bây giờ thoạt nhìn cũng không xa lạ gì, chỉ là so sánh với cô lúc đầu, dáng vẻ trước mắt này yêu diễm quá mức, giống như bình hoa trưng bày tại trong tủ, liếc mắt một cái kinh diễm tinh xảo, nhìn thêm hai phần liền chán ngấy.
Lại có tính tình đà điểu của nguyên chủ làm nền, cũng khó trách Lâm Tùy Châu chỉ thích thân thể của cô, không động tâm.
Giang Đường dùng màu nâu đất trang điểm mắt, sau đó thoa son môi, xõa tóc dài ra sau, đứng dậy từ trong tủ quần áo tìm thấy một bộ váy liền áo màu đỏ mới tinh. Cô cao 168, trước lồi sau lõm, ngực lớn chân dài, thắt lại eo váy càng phác hoạ ra vóc dáng hoàn mỹ của cô.
Sau cùng xịt nước hoa lên, đưa tay vén tóc, dù sao muốn đi "tìm đường chết", nghi thức càng phải làm.
Cảm thụ mùi hương thoang thoảng quanh toàn thân, Giang Đường xoay người ra cửa.
*
Lâm Tùy Châu ở chính là biệt thự lớn ba tầng, hành lang trải thảm mềm mại, hai bên vách tường treo bích hoạ giá trị xa xỉ, góc phòng còn đặt một chậu hoa thiên điểu xanh tươi ướt át.
Đang đi tới, nghe phía sau có người nói chuyện.
"Mẹ."
Giang Đường vừa quay đầu lại, nhìn thấy tiểu thiếu gia mặc tây trang màu đen.
Cậu hoàn toàn kế thừa bề ngoài ưu tú của Giang Đường cùng Lâm Tùy Châu, tóc đen mềm mại, nước da trắng nõn, mặc dù ngũ quan không có nẩy nở, bên trong lại để lộ ra dung mạo ôn nhuận như ngọc sau này.
"Mẹ, buổi sáng tốt lành".
Cô nhìn tiểu thiếu gia trước mắt, nhớ tới đây là "con trai lớn" của cô Lâm Sơ Nhất, năm nay vừa đầy sáu tuổi, lúc trước sinh non, lúc nguyên chủ sinh cậu xuất huyết nhiều, suýt nữa không không giữ được mạng, có lẽ chính vì thế, Lâm Tùy Châu mới không ly hôn với cô, mà thái độ của con trai lớn đối với cô cũng tương đối ôn hòa.
"Mẹ trang điểm sao?". Lâm Sơ Nhất ngẩng đầu lên đánh giá cô, đôi mắt đen bóng chân thành ấm áp, "Thật ra mẹ không hóa trang là đẹp mắt nhất, dù sao... Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức*.".
[*Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (Luận Thi - Lý Bạch): Cái gì để tự nhiên vẫn là đẹp nhất - Nguồn: Facebook]
Giang Đường: "......"
Giang Đường bị trêu chọc mặt đều đỏ.
Lâm Sơ Nhất tự nhiên đi đến bên người Giang Đường giữ chặt tay của cô, "Nghe nói em trai và em gái lại đi tới chỗ của ngài, bọn họ tuổi còn nhỏ, nếu làm mẹ không vui, mẹ tuyệt đối đừng sinh khí, con sẽ thay ngài dạy lại bọn họ thật tốt."
"......"
Đây chẳng lẽ là thiên sứ?
Giang Đường thụ sủng nhược kinh.
Nghĩ lại một chút vừa rồi hai thái độ của hùng hài tử* kia, nhìn lại Lâm Sơ Nhất bên cạnh, đây thật sự là cùng một mẹ sinh ra sao?
[*Hùng hài tử, thường hình dung về đứa trẻ nghịch ngợm, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, coi trời bằng vung, hơn nữa tạm thời không nhận được sự giáo dục tốt đẹp của gia đình. (...) Đương nhiên trẻ nhỏ không hiểu chuyện cũng là kết quả của việc người lớn cưng chiều quá mức. Hùng hài tử mang nghĩa xấu, tên gọi này bắt nguồn từ phương Bắc, nói về những đứa trẻ làm cho người ta chán ghét. (...)] (Editor: Ở đây mình không tìm được từ thay thế thích hợp nên để như convert)
Rất nhanh đã xuống lầu.
Mới vừa vào phòng ăn, liền thấy Lâm Tùy Châu ôm Lâm Lương Thiển ở trên ghế.
Lâm Tùy Châu âu phục giày da, khí chất càng thêm trầm ổn, bề ngoài xuất sắc.
Anh dùng muỗng nhỏ một chút một chút đút con gái, ánh mắt ôn nhu, hoàn toàn là bộ dáng cha hiền.
Giang Đường im lặng không lên tiếng ngồi xuống.
Lâm Lương Thâm đối diện rung đùi đắc ý thấy cô mặc váy mới, đảo tròng mắt, dao nĩa bốc lên trứng chiên trong khay liền ném qua.
Cô đã sớm chuẩn bị, hơi hơi nghiêng người.
Trứng chiên khô vàng trên không xẹt qua đường vòng cung, âm thanh lạch cạch rơi ở trên sàn nhà.
Lâm Lương Thâm chơi xấu thất bại méo miệng, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn ngập không vui.
Giang Đường dư quang liếc đến, nhìn thấy người hầu muốn thu dọn, ánh mắt cô trầm xuống, "Tiểu Cao, đừng nhúc nhích."
Trên tay Tiểu Cao dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía Giang Đường.
Lâm Tùy Châu hơi nâng mắt, lại rất nhanh thu liễm ánh mắt.
Cô mặt không biểu tình nhìn Lâm Lương Thâm, trong mắt hồ ly hẹp dài tràn đầy sắc bén và trách móc nặng nề, Lâm Lương Thâm không khỏi ngừng đong đưa chân nhỏ, ngơ ngác cùng cô đối diện.
Giang Đường ngữ khí bình tĩnh: "Đã học Mẫn Nông* chưa?"
[*Mẫn Nông Nhị Đầu: là chùm thơ tác phẩm của nhà thơ thời Đường Lý Thân. Chùm thơ này phản ánh sâu sắc cuộc sống của nông dân thời phong kiến Trung Quốc - theo Baike.]
Lâm Lương Thâm âm thanh non nớt: "Học qua."
"Đọc cho mẹ nghe."
Nghe được người mẹ trước nay mềm yếu ra lệnh cho cậu, Lâm Lương Thâm tính khí kiêu ngạo lập tức không vui, hai chân đạp lên trên ghế, cắn ngón tay coi thường cô.
"Mẹ nói con đọc!"
Cô đột nhiên cất cao giọng, cổ tay Lâm Tùy Châu hơi run, một muỗng bánh ngọt rơi ra phân nửa.
"Đọc cho mẹ!"
Đều nói người dịu dàng nổi giận lên đáng sợ nhất, đặ biệt là Giang Đường nhu nhược, bình thường đối với bọn họ đều là vâng vâng dạ dạ, nói gì nghe nấy, nào giống như hiện tại......
Lâm Lương Thâm cúi đầu đọc: "Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ, thùy...... Thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ."
[*Dịch nghĩa: Cày lúa ngày đang lúc trưa,/Mồ hôi giọt xuống chân cây lúa./Có ai biết rằng bát cơm trong mâm,/Mỗi hạt đều là đắng cay cực khổ? - nguồn: Thi Viện]
"Rất tốt." Giang Đường hài lòng gật gật đầu, đứng dậy đem cái trứng chiên rớt nát trên mặt đất kia đặt vào trong dĩa, sau đó đi qua đặt trước mặt con trai nhỏ, "Ăn nó đi."
Trong dĩa, trứng chiên đã sớm không nhìn ra hình dạng, trứng dịch màu vàng nhạt chảy ra, nhão nhão dính dính phủ ở trên trứng, chỉ riêng màu sắc người xem liền đảo lộn dạ dày.
"Tôi không ăn!"
Lâm Lương Thâm một khuôn mặt ăn khổ, chỉ vào trứng chiên một trận kêu rên: "Cái này đều rơi xuống đất, tôi mới không ăn đâu!"
"Vậy đây là ai ném?"
"Tôi ném, tôi không ăn!"
Lâm Lương Thâm một bên la hét một bên đạp loạn chân, "Đều tại bà, bà không né nó sẽ không rơi xuống đất, đều tại bà, đều tại bà!"
Lâm Lương Thâm đổi mục tiêu, bắt đầu đối với Giang Đường sử dụng kỹ thuật [con thỏ đạp ưng] đá lung tung.
Nhưng Giang Đường cũng không phải ăn cơm mềm, cô dùng kỹ năng [lão ưng bắt thỏ] phá giải, một tay một cái giữ chặt hai chân Lâm Lương Thâm, trực tiếp đem câu xách lên.
Lúc này phần đầu Lâm Lương Thâm hướng xuống, hai cái chân nhỏ còn bị trói buộc.
Cậu khó chịu vô cùng, cũng không nhịn được nữa lên tiếng khóc lớn.
Thấy anh trai khóc, Lâm Lương Thiển vốn đang ăn cơm sửng sốt một chút, cũng bắt đầu gào khóc.
Lâm Tùy Châu buông xuống thìa, không tự chủ được liền thở dài một hơi.
"Con ăn hay không!"
"Tôi không ăn tôi không ăn!"
"Con rốt cuộc có ăn hay không!"
"Tôi...... Ô ô...... Tôi không ăn."
Con trai nhỏ khuôn mặt đỏ lên, khóc đến vô cùng đáng thương.
Lâm Tùy Châu đầu ngón tay hơi động, đang muốn mở miệng ngăn cản, lúc đối diện với ánh mắt hung tợn cùng biểu tình kia, trong nháy mắt ý tưởng gì cũng không có.
"Hỏi con lần cuối, con đến cùng có ăn hay không?"
"Tôi......" Lâm Lương Thâm đầu óc choáng váng, rốt cục chịu thua, "Tôi ăn tôi ăn, mau cho tôi xuống, mau thả tôi xuống."
Thật là khó chịu, đều phải khó chịu đến nôn ra.
Giang Đường vẫn không có buông tay: "Nói kính ngữ."
"Mẹ, mời mẹ thả con xuống."
Cái này còn tạm được.
Giang Đường cuối cùng đem cậu lần nữa đặt ở trên ghế.
Lâm Lương Thâm thở phào một hơi, thút tha thút thít dùng khăn giấy lau trên mặt nước mũi và nước mắt.
Sau khi lau xong, dưới ánh mắt giám thị của Giang Đường từng miếng từng miếng một mà ăn xong cái trứng chiên kia.
"Về sau còn dám hướng mẹ ném đồ vật sao?"
Lâm Lương Thâm nghẹn ngào lắc đầu.
"Nói chuyện."
Cậu ngậm miệng, lại muốn khóc lên, "Không, không dám, không dám hướng mẹ ném đồ vật."
Ô......
Nói xong, Lâm Lương Thâm chạy đến nhà vệ sinh dùng sức nôn một hồi.
Phòng ăn lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Giang Đường đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, tao nhã ngồi xuống.
Nhìn thấy Giang Đường lại gần, Lương Thiển ủy khuất dính sát kéo góc áo của ba, bẹp cái miệng nhỏ đem nước mắt nhịn đi.
Bộ dáng con gái có chút đáng thương, Lâm Tùy Châu làm bảo mẫu chiếu cố, đưa con qua.
Lúc này, Lâm Sơ Nhất cũng lẳng lặng ăn xong bữa sáng, sau khi cùng cha mẹ tạm biệt liền đi trường học.
Giờ đây, ngoại trừ người hầu bên ngoài, toàn bộ phòng ăn chỉ còn hai người Lâm Tùy Châu cùng Giang Đường.
Lâm Tùy Châu nhấp một hớp nước trái cây, dư quang hướng Giang Đường dò xét, ánh mắt hắn hơi lóe, giọng khàn khàn: "Tiểu Cao, đi gọi bác sĩ Triệu đến đây, khám cho Nhị thiếu gia kĩ một chút."
"Vâng."
Người hầu cuối cùng đi rồi, Lâm Tùy Châu cúi đầu cắt lấy đồ ăn trong dĩa, hắn không ngẩng đầu, khuôn mặt thâm trầm, "Hiện tại không có người, cô muốn nói cái gì, bây giờ có thể nói."
Thông minh như hắn, làm sao lại nhìn không ra khác biệt của vợ mình.
Giang Đường cúi xuống nắm chặt tay, nhịp tim đột nhiên tăng tốc.
Cô giương mắt nhìn hắn, khẽ cắn môi, cuối cùng tâm trầm xuống nói ra câu kia, "Lâm Tùy Châu, chúng, chúng ta ly hôn đi."
Tác giả có lời muốn nói: Thật ủy khuất, thật khó chịu, thật muốn ôm một cái _(:з" ∠)_.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Cầu vote lấy động lực~~