Xuyên Thành Vợ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 103




Phỏng chừng vết thương trên cổ tay là do lúc giành giật chiếc kéo không cẩn thận bị quẹt trúng, vết thương chừng hai centimet, hơi sâu, máu thấm ồ ạt ra ngoài không ngừng. Giang Đường tùy ý dùng khăn giấy lau dòng máu đi, băng bó lại mà chẳng hề để ý, sau khi cầm máu tạm thời thì không quan tâm nữa.

2

Nhìn hành động của cô, Sơ Nhất trước giờ rất ít khi rơi nước mắt đột nhiên đỏ cả vành mắt. Bờ môi cậu mím chặt, như đang cố hết sức kiềm nén tiếng khóc. Cuối cùng, cậu không nhịn được, bắt đầu khẽ nức nở.

Giang Đường hơi run, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào Sơ Nhất: "Sơ Nhất đừng sợ, người xấu đi hết rồi, bố cũng đã đến, chúng ta có thể lập tức về nhà rồi."

2

Sơ Nhất lắc đầu, bàn tay nho nhỏ nâng tay trái bị thương của cô lên. Cậu cúi đầu nhìn, tự trách đầy thương tiếc lan tràn trong nét mặt.

Lông mi Giang Đường run rẩy, cười khẽ: "Không đau, trở về dán miệng vết thương lại là được."

"Xin lỗi mẹ..."

Nước mắt cậu rơi xuống hết giọt này đến giọt khác, giọng nói non nớt tràn đầy áy náy.

"Con, con không bảo vệ tốt cho mẹ."

Sơ Nhất hận mình không thể lớn lên ngay lập tức. Nếu cậu lớn, trở nên cường tráng thì mẹ đã không bị thương.

Nhìn hai mắt đứa con cả đỏ bừng, Giang Đường vô cùng đau lòng. Cô ôm mạnh Sơ Nhất vào lòng, an ủi: "Con đã làm rất tốt, con có chăm sóc cho em trai em gái rất tốt."

Sơ Nhất không đáp.

Cậu cúi thấp đầu xuống hết mức.

Em trai, em gái không phải do cậu chăm sóc...

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy mình rất vô dụng, chuyện gì cũng không làm được thì thôi đi, còn tăng thêm phiền phức cho người khác.

"Bố..." Lúc này, Thiển Thiển đã khóc đủ, cô bé chùi nước mắt một cách qua loa, kéo Lương Thâm đang ôm đùi Lâm Tùy Châu không buông.

Thiển Thiển ngửa đầu thút thít, nói: "Bố, bố đi dỗ mẹ đi. Thiển Thiển, Thiển Thiển dỗ anh trai."

Giang Đường im lặng mấy phút: "... Mẹ không phải con nít."

Thiển Thiển lắc đầu: "Mẹ là cục cưng của bọn con, phải dỗ cơ."

6

Dứt lời, Thiển Thiển âm thầm kéo Lương Thâm và Sơ Nhất vào trong sân.

Đưa mắt nhìn bóng lưng nhỏ của con gái rời đi, nhất thời Giang Đường không nói gì. Cảm nhận được tầm mắt của Lâm Tùy Châu hướng đến, khóe mắt cô liếc nhìn qua, rồi nhanh chóng thu lại.

4

"À..." Giang Đường há miệng, cuối cùng không biết nói gì cho phải.

"Xe cấp cứu cũng tới rồi, đi băng vết thương lại đã." Lâm Tùy Châu nhẹ giọng nói nhỏ, cánh tay dài ôm bờ vai mảnh khảnh của cô một cách tự nhiên.

Giang Đường cảm thấy bất ngờ: "Anh còn mang xe cấp cứu đến à?"

Lâm Tùy Châu cúi đầu cụp mắt: "Cho an toàn."

Cô không lên tiếng, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lâm Tùy Châu.

Ngoài sân, thôn dân bạo động đã bị khống chế lại từ lâu, những nhân viên khác bị thương đang tiếp nhận trị liệu. Nhìn hai người cử chỉ thân mật từ bên trong đi ra, đạo diễn Tiền ngớ người không nói được một câu.

Ông và cả khách mời khác đã hoàn toàn sửng sốt.

Đạo diễn Tiền chỉ biết Giang Đường có người chống lưng, nhưng tuyệt đối không ngờ người chống lưng cho cô là tổng giám đốc của công ty giải trí Hoa Thiên! Còn... còn sinh ba đứa con!! Trần Chí Phàm cũng sững sờ, lời Giang Đường nói ở kỳ trước còn rành rành trước mắt. Cô nói chồng cô không đáng nhắc tới, đây... chính là người không đáng nhắc tới hả? Đây chính là công nhân viên chức nhỏ hả??? Cũng kém xa quá đó!!!

Trong tầm mắt của mọi người, Giang Đường nhìn thẳng bước lên xe cấp cứu.

Cô đưa tay qua, dịu ngoan nhận lấy băng gạc của cô điều dưỡng. Sắc trời đã tối, núi xa xế tà, hoàng hôn ngả tối, cô híp mắt, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt bất thiện. Giang Đường nhìn lại theo cảm giác, bên trong góc, Lịch Trường Phong đứng nghiêng người, vẻ mặt nhạt nhẽo, đôi mắt càng lạnh lùng.

Lâm Tùy Châu khẽ nâng mi dài, ánh mắt như nhìn một con vật cấp thấp bằng nửa con mắt, tràn ngập xem thường và lạnh lùng.

"Kiểm tra những nơi khác thử xem." Lâm Tùy Châu cúi đầu dặn dò cô điều dưỡng.

Giang Đường lắc đầu: "Những nơi khác không sao, đi xem người khác đi, em nghỉ ngơi một chút là được rồi."

"Vậy được." Anh không gò ép, bàn tay lớn dày rộng dừng trước ngực cô, nhẹ nhàng cài lại cúc áo Âu phục giúp.

Động tác nhỏ này khiến trong lòng Giang Đường hơi rung động, không khỏi ngước mắt nhìn về phía anh.

Trong cảnh hoàng hôn tàn nắng, vẻ mặt anh là một sự bình thường, yên tĩnh nhất quán. Trong mắt người thường, chuyện đã xảy ra ngày hôm nay là quá mức kinh hãi, nhưng từ đầu đến cuối, anh không hề hoảng loạn.

Vết thương trên cổ tay đã được băng bó cẩn thận, cô chậm rãi xoay thử cổ tay, từng cơn đau nhói khiến đầu óc cô dần dần tỉnh táo, Giang Đường vội lên tiếng: "Phía sau có một hầm đất, nhốt hai đứa bé bên trong, không biết có sao không?"

Giọng điệu Lâm Tùy Châu hờ hững: "Bọn họ sẽ xử lý."

Giang Đường nghẹn lại: "Anh thì chẳng quan tâm đến gì cả."

"Có đấy." Con ngươi đen nhánh của Lâm Tùy Châu nhìn về phía Giang Đường, bên môi anh như mang theo nụ cười nhẹ. Trong hoàn cảnh hỗn loạn này, giọng nói của anh nghe vô cùng dịu dàng: "Em."

Em.

Một chữ, vững chắc kiên định.

Sau khi ngắt cuộc điện thoại xin giúp đỡ của Giang Đường, phút chốc, trong lòng Lâm Tùy Châu tuông ra đủ mọi khả năng, đại đa số đều là điềm xấu. Anh bó tay không có cách giải quyết, lại không biết đối mặt với những hậu quả kia thế nào.

Lỡ như Giang Đường không về dược.

2

Một mình anh phải làm sao?

"Giang Đường." Trong mắt anh có nghĩ lại mà sợ, vừa có nhẹ nhóm sau khi uy hiếp được giải trừ, "Cảm ơn em vì đã không sao."

1

Lâm Tùy Châu cúi đầu, hai tay lạnh lẽo véo mạnh lên ngón tay không xương nhỏ yếu của cô. Anh không nói được lời ngon tiếng ngọt dư thừa, hành động lúc này đã là lời tỏ tình dịu dàng trìu mến nhất của anh.

Giang Đường bình tĩnh nhìn Lâm Tùy Châu, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ trên người anh truyền đến, hết thảy đề phòng đột ngột tháo xuống. Cô vốn cho rằng mình đủ kiên cường, nhưng vào thời khắc này, tất cả tủi thân, bất an, e ngại đều trút hết xuống, cô không kiềm chế nữa, khóc nức nở thành tiếng.

"Em sợ..." Giang Đường chui vào lòng người đàn ông, kéo chặt lấy tay áo anh: "Sợ chết đi được..."

Giang Đường nhớ đến ánh mắt của những người kia, ánh mắt đó như muốn xé cô thành từng miếng nhỏ, âm u đáng sợ khiến cho cả người cô phát lạnh. Khi đó, thứ cô có thể dựa vào chỉ có cây kéo phía sau.

"Anh cũng sợ." Lâm Tùy Châu ôm cô, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào mái tóc Giang Đường, sau đó lực cánh tay siết lại một chút.